-Chính là mày.....
Lâm Phàm nhìn thấy cái đầu ở giữa trong ba cái đầu là dữ tợn nhất, ắt sẽ nguy hiểm nhất, chi bằng đập nó trước.
Nếu chỉ cần đập một cái đầu mà khiến Cự Vương ba đầu hoàn toàn ngất đi thì lãi quá.
Mà nếu có tỉnh dậy, thì cũng không sợ, vì ít nhất cũng đã hạ được một cái đầu rồi.
-Ta đập....
Nhanh nhạy! Chính xác! Tàn độc.
Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên trong tay Lâm Phàm xuất thần nhập hoá, trong lúc ra tay, hư không tự động thoái nhượng, không có lấy một gợn gió.
Đập!
Xong.
Lâm Phàm trong lòng hớn hở nhưng ngay lúc đó, Cự Vương ba đầu đang chìm trong giấc ngủ chợt mở to đôi mắt, mí mắt dày nặng nhanh chóng mở ra, cặp mắt vàng chói kiêu ngạo khinh đời, một luồng tinh quang đột nhiên bộc phát ra.
Rống!
Cự Vương ba đầu thấy có kẻ dám đến làm phiền giấc ngủ của nó liền tức giận chồm dậy rồi gầm rống một cách dữ tợn.
Âm thanh cuồng bạo, gói trọn cả đất trời, các cây cổ thụ lớn xung quanh đều bị nghiêng ngả, gẫy đổ trước tiếng gầm đó.
-Trời, mạnh mẽ thế.
Lâm Phàm chứng kiến cảnh đó đột nhiên rùng mình, Cổ thú Thanh Thiên Vị quả là phi phàm, kể cả Hư Vô Tâm gặp phải thì cũng một đi không trở lại.
Tiếng gầm rống cực khủng làm náo loạn “tiểu đội chính nghĩa” đang nghỉ ngơi.
Hạ Trạch Hoa toàn thân ớn lạnh, sức mạnh bên trong tiếng gầm rống đó khiến người ta khó lòng chống đỡ nổi, hiển nhiên là một con Cổ thú hết sức ghê gớm.
-Mau tỉnh dậy, có kẻ địch tấn công.
Tiếng gầm rống động trời giống như sấm nổ bên tai, Hạ Trạch Hoa khó tránh khỏi căng thẳng.
-Sao vậy......
Mộ Lương đang mơ ngủ chơi đùa cùng Nhân Tộc chợt bừng tỉnh, nhất là nghe thấy có địch đến liền rút binh khí ra, tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
-Ấy, kẻ địch ở đâu?
Mọi người nhìn bốn bề xung quanh đều tĩnh lặng như tờ, trông không giống như có kẻ địch tấn công.
Rống!
Ngay lúc đó, mọi người nghe thấy tiếng rầm vang từ xa vọng lại, tiếng cây cổ thụ đổ gục, vô cùng kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
-Lâm huynh đâu rồi.
-Lẽ nào đang ở bên đó?
Hạ Trạch Hoa trầm tư phút chốc rồi chợt hất tay:
-Tất cả đi theo ta....
……
Lúc này, Lâm Phàm nhìn con Cổ thú trước mặt, không hề nghĩ rằng Cự Vương ba đầu Thanh Thiên Vị lại hóc búa như vậy.
Hắn vốn cho rằng, một trong ba cái đầu của nó bị mình đập nó sẽ đờ đẫn, sức chiến đấu sẽ giảm mạnh nhưng giờ đây Lâm Phàm mới phát hiện ra rằng sự việc không như mình nghĩ.
Vuốt trước khổng lồ của Cự Vương ba đầu vỗ mạnh, năm dấu vuốt in hằn trong hư vô, giống như xé rách cả hư vô vậy.
Lâm Phàm nhanh chóng lùi lại, vẩy vẩy cánh tay.
Vừa rồi, liều mạng đối đầu với Cự Vương ba đầu, cánh tay giữ Vĩnh Hằng Chi Phủ giờ đây đang rất đau nhức.
Lực của mỗi cú tấn công đều vô cùng mạnh giống như long trời lở đất vậy.
Thanh Thiên Vị trung cấp quả thực không dễ xem thường.
Móng vuốt sắc nhọn khổng lồ của Cự Vương ba đầu vỗ vỗ vào cái đầu bị chúi xuống của mình, vẻ mặt nghi ngờ, đầu của mình tại sao lại không có chút tri giác nào.
Bụp bụp!
Vỗ vỗ, không có chút tri giác nào, hai cái đầu còn lại thè lưỡi ra liếm láp nhưng vẫn không có chút tri giác nào.
Rống!
Liên tiếp gầm rống, ánh mắt của Cự Vương ba đầu phong toả kẻ đứng trước mắt nó, cái đầu mất tri giác của mình chắc chắn là do hắn gây ra.
Đáng ghét, thực sự quá đáng ghét.
Lâm Phàm nhìn dáng vẻ của Cự Vương ba đầu lúc này liền cười cười:
-Quái ba đầu, người đừng liếm nữa, dính đòn Bản Chuyên của ta rồi thì hãy ngoan ngoãn ngủ một phút đi, cho dù trời có long đất có lở đầu người cũng không ngẩng lên được đâu.
Giờ Lâm Phàm cần phải nắm bắt thời gian, giết chết Cự Vương ba đầu, rõ ràng đã đập ngất đi một cái đầu mà vẫn mạnh đến vậy, nếu như cái đầu đó tỉnh lại coi như toi đời.
Cự Vương ba đầu liên tục gầm rống, hai vuốt trước vỗ mạnh xuống đất, từng đường nứt nẻ hiện ra dày đặc.
Vèo!
-Hả?
Bóng dáng của Cự Vương ba đầu đột nhiên biến mất trước mặt Lâm Phàm.
Tốc độ đó khiến sắc mặt lâm phàm trở nên cứng đờ.
Tốc độ của con Cự Vương ba đầu này nhanh quá, không phải xuyên qua hư không mà là dựa trên tốc độ của cơ thể.
Ngay lúc đó, một luồng nguy hiểm xuất hiện ngay trước mặt Lâm Phàm, thân hình cao lớn của Cự Vương ba đầu đột nhiên hiện ra rồi vỗ mạnh xuống.
-Ặc, mạnh quá.
Lâm Phàm phản ứng kịp thời, vung búa lên đỡ.
Rầm!
Sức mạnh to lớn lấy Lâm Phàm làm trung tâm đột nhiên nổ tung ra khiến mặt đất cứng rắn của Cổ Thánh Giới bị sụt xuống, tạo thành một hố sâu.
Ngay lúc Lâm Phàm chuẩn bị trả đòn liền bị một đường vuốt sắc nhọn vỗ qua sườn.
-Không ổn rồi…..
Lâm Phàm hoảng hốt.
-Tuyên Cổ bất diệt.
Lúc đó, lâm Phàm chỉ có thể liều mình chống đỡ, thân thể gầy gò chợt toát ra một đường sáng trông như ngọc lưu ly.
Rầm!
Phộc…..
Lâm Phàm bị trúng một vuốt của Cự Vương ba đầu, trên người liền xuất hiện năm vết xước lớn, máu tươi ồng ộc tuôn ra.
Lâm Phàm vững lại thân thể, nhìn Cự Vương ba đầu một cách cảnh giác.
-Sơ suất quá, không ngờ Cổ thú Thanh Thiên Vị trung cấp lại mạnh đến vậy mà mình lại coi thường quá.
Lâm Phàm lau khóe miệng, lau vết máu, tự động xoay chuyển.
Những dòng máu tươi đã bị chảy ra ngoài đột nhiên tự động quay trở lại cơ thể, năm vết thương khủng khiếp cũng tự động lành lại.
-Keng, chúc mừng tăng thêm 1000 điểm kinh nghiệm.
-Giỏi lắm, không ngờ ngươi ra đòn lại khiến ta trở tay không kịp, đủ để ngươi tự hào với đồng loại rồi đấy.
Ngay cả khi còn ở Huyền Hoàng Giới cũng chưa từng có con hung thú nào đánh được mình như vậy, không ngờ trong Cổ Thánh Giới lại gặp phải kẻ mạnh.
Với xu hướng phát triển của Cổ thú, Lâm Phàm không thể không tin rằng trong giới Cổ thú có thể xuất hiện sự tồn tại giống như Đại Yêu thời Thượng Cổ.
Sự chênh lệch giữa Thanh Thiên Vị trung cấp và Thanh Thiên Vị sơ cấp quả thực rất lớn.
-Xem ra là do ta coi thường bọn ngươi rồi.
Lâm Phàm từ Địa Thiên Vị cảnh giới Đại Viên Mãn giết chết Thanh Thiên Vị sơ cấp Hư Vô Tâm, kiểu vượt cấp đại cảnh giới này dĩ nhiên khiến cho Lâm Phàm tràn đầy tự tin nhưng giờ đây không thể không thừa nhận, Cổ thú này thực sự mạnh hơn rất nhiều so với các chủng tộc khác.
Rầm!
Cự Vương ba đầu hướng về phía Lâm Phàm gầm rống lên một tiếng, dáng vẻ cao ngạo dường như đang giễu cợt Lâm Phàm không biết tự lượng sức mình.
-Hơ….
Lúc này tinh thần chiến đấu của Lâm Phàm dạt dào.
-Quái ba đầu, người đừng quá láo xược, vừa rồi là do ta hơi sơ xuất thôi, đợt chút nữa ta cho ngươi biết thế nào là lễ độ.
Lúc đó, Lâm Phàm nghe thấy tiếng động vang lên xung quanh liền có chút bối rối, xem ra đã kinh động tới bọn họ rồi.
Đám Hạ Trạch Hoa từ xa đã trông thấy bóng dáng của Lâm Phàm nhưng vừa tới hiện trường, trông thấy Cổ thú ba đầu trước mặt liền vô cùng hoảng hốt.
-Cự Vương ba đầu!
-Lâm Huynh, cẩn thận nhé, Cự Vương ba đầu thuộc dòng Vương tộc trong Cổ thú, thực lực mạnh hơn rất nhiều so với Cổ thú cùng cấp.
-Biết rồi, các người đừng qua đây, ta phải quyết liều mình với con súc sinh này.
Lâm Phàm quan sát Cự Vương ba đầu rồi nói với mọi người.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!