Đám người cứu viện các phi thăng giả tu vi không hề yếu, đặc biệt là nam tử mặc áo trắng cầm kiếm kia, tu vi cao hơn so với tên đầu lĩnh Cổ Tộc một bậc.
Hiển nhiên lần cứu viện này không có vấn đề.
Nhưng để Lâm Phàm nghi ngờ chính là nếu như mỗi một lần có phi thăng giả đi lên, Cổ Tộc đều bị người khác chém giết thì việc này thật là quá đặc biệt đi.
- Không đúng, Cổ Tộc coi như có ngốc thì cũng không thể mỗi lần đều để cho các chủng tộc cứu người thành công.
Lâm Phàm núp ở bên kia, cẩn thận dò xét tình huống phía trước.
- Ồ, những tên Cổ Tộc này nhìn rất bình tĩnh.
Lâm Phàm nhìn vẻ mặt những tên Cổ Tộc này, không giống như mình gặp phải lúc vừa mới phi thăng lên, khi đó Cổ Tộc gặp phải tập kích thì thái độ rất hoang mang, nhưng đám người này lại lộ vẻ trấn định tự nhiên, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của bọn họ.
- Người kia ta biết, đó chính là Bạch Dịch Trần của Kiếm Giới thực lực rất mạnh, cảnh giới Thanh Thiên Vị đại viên mãn.
Hạ Trạch Hoa nhìn tình huống phía trước nói ra.
Lâm Phàm mở bảng truy nã ra, tìm tòi một hồi, thì bị xếp hạng của cái tên này làm kinh ngạc.
Thứ tự hơn sáu mươi nghìn tuy không phải khá cao nhưng so với mình xếp thứ mấy triệu thì không có cách nào cùng người ta so sánh.
- Lần này sợ là không có chuyện của chúng ta rồi. Bạch Dịch Trần một thân kiếm thuật thiên hạ vô song, coi như là ở bên trong Kiếm tộc tiếng tăm cũng rất lừng lẫy, Lâm ca chúng ta vẫn là đứng sau nhìn sao?
Mộ Lương hỏi.
- Nhìn..
Lâm Phàm nghe vậy có chút không phục.
Tiếng tăm lừng lẫy? Chờ bổn thiếu gia thực lực mạnh mẽ, uy danh khẳng định là uy chấn tám phương, tất nhiên so với tên này tiếng tăm cao hơn rất nhiều.
Lúc này những phi thăng giả bị vây ở bên trong lao tù cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy có người đến cứu bọn họ thì vô cùng mừng rỡ.
Đặc biệt bọn họ cảm nhận được khí tức mạnh mẽ tản ra từ trên thân những người kia, trong thâm tâm rất là kinh ngạc
Ở hạ giới bọn họ là bá chủ, tự nhiên sẽ kiêu căng tự mãn, nhưng hôm nay những người đến cứu bọn họ, mỗi một người đều cường đại hơn bọn họ rất nhiều, khiến cho nội tâm của bọn họ đột nhiên có chút mất mát.
...
- Đánh nhau... Đánh nhau rồi.
Lúc này, Mộ Lương nhẹ giọng hô.
Bạch Dịch Trần cầm lợi kiếm trong tay, thần quang nổi lên, kiếm ý vô song tung hoành thiên địa, so với kiếm ý của Lâm Phàm cường đại hơn rất nhiều, căn bản là không cùng một đẳng cấp.
- Không đúng, có gì đó không hợp lý.
Nhìn chủng tộc của các thế giới giết thoải mái như vậy, trong lòng Lâm Phàm cũng nghi hoặc không ít.
Đương nhiên, không phải Lâm Phàm hi vọng bọn họ bị Cổ Tộc tiêu diệt, thế nhưng tình huống này thật sự quá thuận lợi đi.
Chẳng lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều rồi hay sao? Những Cổ Tộc kia kỳ thực rất ngu ngốc mà không phải giả vờ.
“Phùuuuu...”
Đúng lúc này, cả hư không đột nhiên run lên, ngay cả đám người Lâm Phàm cũng cảm nhận được luồng hơi thở này.
- Đến rồi…
Sắc mặt Lâm Phàm ngưng lại, quả nhiên đúng như mình suy nghĩ, lần này, đám người Cổ Tộc tuyệt đối sẽ không để xảy ra truyện như lần trước.
Lúc này, bầu trời xa xa đột nhiên tối lại, mây đen bàng bạc nằm dày đặc ở hư không, trong đám mây đen kia một đạo vết nứt hư không đột nhiên xuất hiện.
Một luồng khí tức hoang vu bàng bạc, đột nhiên từ trong vết nứt hư không trào ra một đạo thanh âm vang vọng hư không.
- Ha ha, rốt cuộc đã đến, ta chờ các ngươi rất lâu rồi.
Một bóng người đen kịt từ trong khe hư không xuất hiện, cái tên Cổ Tộc vừa xuất hiện kia, so với những tên Cổ Tộc khác càng thêm mạnh mẽ.
Một tiếng rống giận khiến thất khiếu của những phi thăng giả đang bị giam giữ trong lao tù chảy máu, tinh thần hoảng loạn
- Thật mạnh…
Ở khoảng cách xa như vậy, Lâm Phàm cũng cảm giác được máu trong cơ thể mình đang sôi trào
- Lần này xem như là bi kịch.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, những người này chỉ sợ là phải viết di chúc ở đây rồi.
Hoang Thiên Vị sơ kỳ.
Tu vi cảnh giới cỡ này, Lâm Phàm không muốn liều lĩnh, bởi vì tu vi chênh lệch thật sự là quá lớn, căn bản không có cách gì có thể bù đắp.
Huyền Hoàng Giới không thể so với Cổ Thánh Giới.
Ở Huyền Hoàng Giới, uy áp thiên địa tuy rằng mạnh mẽ, thế nhưng vẫn không bằng một phần vạn của Cổ Thánh Giới.
Lâm Phàm có thể vượt một cấp đánh quái, đã là kinh thiên động địa, bây giờ muốn vượt ba tiểu cảnh giới, một đại cảnh giới, thì chỉ có nằm mơ mới được như vậy.
...
Lúc này bên trong hiện trường, sắc mặt Bạch Dịch Trần đột nhiên biến đổi, hắn không nghĩ tới lần này sẽ có một tên Vạn phu trưởng của Cổ Tộc sẽ đến.
Hơn nữa
thực lực của tên Cổ Tộc này, so với hắn còn cao hơn một đại cảnh giới.
- Mọi người rút lui trước đi.
Bên trên khuôn mặt kiên nghị của Bạch Dịch Trần toát ra một tia lo lắng, trong tay tên kia cầm Thanh Phong kiếm, kiếm ý quấn quanh, đem toàn bộ đường đi phong tỏa lại.
- Bạch Dịch Trần, người Kiếm tộc, chém giết vô số người Cổ Tộc, tội ác ngập trời, lần này các ngươi dám to gan đến đây, quả thực chính là tự tìm đường chết.
Vạn phu trưởng của Cổ Tộc đi về phía trước một bước, một cỗ khí tức cường đại chợt bộc phát ra.
- Nơi này đã bị bao vây, ai cũng đừng hòng rời đi.
Nhất thời trong hẻm núi, tiếng gào thét rung trời,một nhóm lớn Cổ Tộc đem hẻm núi này bao vây lại, tạo thành một vòng vây dày đặc.
Ban đầu một ít phi thăng giả hưng phấn không thôi, nhưng khi nhìn thấy tình huống lúc này thì đều lộ ra tâm tình tuyệt vọng.
Tuy rằng tâm trí bọn họ kiên định, thế nhưng vào lúc này hy vọng duy nhất đang từ từ mất đi, rơi vào tay của một đám gia hỏa xấu xí đen kịt này, tuyệt đối không thể có kết quả tốt.
...
- Lâm ca, chúng ta mau mau rút lui đi, ở đây đã không còn cách nào cứu vãn được nữa rồi.
Ban đầu, Mộ Lương nhìn những tên Cổ Tộc kia, tâm tình vốn hưng phấn, nhưng vào lúc này cũng không còn sót lại chút gì.
Thực lực chênh lệch thật sự là quá lớn, nếu như bây giờ bọn họ còn đi lên, đây không phải là anh dũng, mà là ngu ngốc.
- Lâm huynh, xác thực không còn cơ hội nào sao.
Hạ Trạch Hoa hỏi lại.
Đối với lời nói của tiểu đội Chính Nghĩa, Lâm Phàm đều nghe ở trong lòng, nhưng nhìn tình huống hiện tại, trong lòng hắn có một loại tư vị không nói nên lời.
Cứ coi như đó là cảm giác khó chịu, nhưng lấy thực lực hiện tại của mình, căn bản cũng không có bất kỳ hy vọng gì, bây giờ đi lên chính là chịu chết.
Hai chữ “Đại Nghĩa” này sao lại kỳ quái đến như vậy, không biết là tên khốn kiếp nào phát minh ra chứ.
Ở Huyền Hoàng Giới, bổn thiếu gia là thiếu niên tốt thấy việc nghĩa là hăng hái làm, gặp phải chuyện bất bình dĩ nhiên là rút dao tương trợ.
Gặp phải cục diện nghiền ép cũng phải thể hiện tính khí ngang ngược hơn, khiến cho người người thán phục.
Bây giờ nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, mà hắn thấy chết mà không cứu, thì phong độ có chút hư hỏng.
Thế nhưng bây giờ thì cứu như thế nào?
Cái vấn đề này, lại làm khó Lâm Phàm.
Trong trận Bạch Dịch Trần liên tục bại lui, bây giờ đang mạnh mẽ chống đỡ.
Tuy nói mỗi lần kiếm người đùa nghịch đều là khí thế ngang ngược, nhưng lần này mới ra trận liền bị đánh vào mặt, nhìn lại chút thê thảm.
- Lâm huynh, chúng ta đi thôi, quân tử báo thù, mười năm không muộn, một ngày nào đó chúng ta sẽ giết hết đám Cổ Tộc này, còn bây giờ thực lực của chúng ta không bằng người khác, lúc này rút lui không phải là nhu nhược, mà là bảo tồn thực lực.
Hạ Trạch Hoa thấy Lâm Phàm còn do dự không quyết định, tưởng rằng Lâm Phàm không bỏ mặt mũi xuống được, bởi vậy an ủi nói ra.
- Đúng vậy, Lâm ca, đội trưởng nói rất đúng, chúng ta đều biết Lâm ca là người không sợ chết, thế nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, chúng ta đi lên cũng chỉ là đi chịu chết.
Mộ Lương nói tiếp
- Đừng ầm ĩ…
Lâm Phàm khoát tay một cái.
Tình cảnh trước mắt lúc này, là cơ hội hiếm có, cái gọi là cầu phú quý từ trong nguy hiểm, nếu bỏ qua lần này sau này không biết còn có không.