Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Cẩu tạp chủng, thả ta ra, bằng không ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.
Mặt mũi Hồ Hoàng sưng vù nằm dưới chân Lâm Phàm nói.
Vừa rồi tám lão đầu đồng loạt ra tay hoàn toàn nghiền ép hắn, hắn không có bất kỳ sức phản kháng nào.
Hiện giờ Hồ tộc lão tổ đã đến, trong lòng Hồ Hoàng không còn hãi, dưới cái nhìn của hắn, Hồ tộc lão tổ là nhân vật mạnh nhất.
Dù không biết vì sao Hồ tộc lão tổ vẫn chưa chịu động thủ, nhưng trong lòng Hồ Hoàng, tên Nhân tộc này đã là một người chết.
Từ nay về sau, hắn sẽ truy sát vô cùng vô tận cho đến khi giết hết thân nhân bằng hữu của Lâm Phàm.
- Tại sao ta phải thả?
Lâm Phàm cười một tiếng, không làm theo mà hỏi ngược lại.
Tuy rằng hai người mới xuất hiện rất mạnh, nhưng Lâm Phàm không sợ tý nào, chỉ là chết thôi, xem ai sợ ai.
Từ xưa đến nay, chưa có ai có thể ép mình cúi đầu, dù thực lực mạnh hơn, thì có thể làm gì.
- Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt Hồ tộc Lão Tổ giận dữ, lớn tiếng hỏi.
- Ngươi muốn chết? Dù có người bảo hộ cho ngươi, nhưng nếu ngươi không biết tốt xấu thì chết cũng đừng có oán người.
- Ha ha.
Lâm Phàm nở nụ cười.
- Lâm Phàm ta chưa bao giờ cần người khác bảo vệ.
Xoạt xoạt!
- Thằng nhãi ranh, ngươi dám.
Tà Minh Tôn chủ và Hồ tộc lão tổ nhìn thấy hình ảnh trước mắt, sắc mặt đại biến, nhưng hết thảy đều đã muộn.
Tà Minh Điện Chủ và Hồ Hoàng bị Lâm Phàm nghiền ép đến chết, sau đó vứt thân thể bọn chúng vứt vào Động Thiên.
Trong Động Thiên, pháp lực, huyết nhục, Nguyên Thần, thứ nào hữu dụng của hai tên kia đều bị hấp thu, thậm chí đến cặn bã cũng không sót chút nào.
- Ta có cái gì không dám, chỉ là giết người thôi mà? Có gan thì làm một trận đi, Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị thì có thế nào, cả Cổ Tộc Chí Cao Lão, Tử còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ các ngươi hay sao?
Thân hình Lâm Phàm lấp loé, đến gần tượng đá của Võ Đế Tông.
- Hôm nay không ai có thể cứu được ngươi, chết cho ta!
Tà Minh Tôn chủ và Hồ tộc lão tổ nổi giận, toả ra sát khí ngập trời, ngưng tụ thành thực chất giết qua Lâm Phàm.
Trong khi xuất thủ, uy thế ngợp trời, làm Lâm Phàm cảm nhận được uy hiếp cực lớn.
Thời khắc này, tám lão đầu xuất hiện đánh ra tám chưởng kinh thiên động địa, ngăn hai người kia lại.
- Các ngươi đều là Vĩnh Hằng Thần Vị, lại đi bắt nạt ta, tay không tất sắt hay sao. Lâm Phàm cười lớn, thu tượng đá kia vào túi trữ vật.
Sau khi giết Tà Minh Điện Chủ và Hồ Hoàng, Lâm Phàm nhận được không ít chỗ tốt.
Kinh nghiệm bản thân tăng cường không ít.
- Ngươi cho rằng tám tên rác rưởi này có thể bảo vệ được ngươi hay sao? Trông khá được mà không dùng được, Vĩnh Hằng Thần Vị không phải loại giun dế như ngươi có thể hiểu.
Hai người họ nhìn tám lão đầu trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ xem thường.
Trong chớp mắt, Tà Minh Tôn chủ rít gào một tiếng, thân thể biến ảo điểm ra một chỉ, một đạo tinh mang nhỏ đột nhiên bạo nổ, đánh vào thân thể một người.
Xì xì!
- Tại sao lại như vậy?
Lâm Phàm nhìn tình cảnh này, lông mày đột nhiên nhíu lại, tám lão đầu này nói thế nào cũng là Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị.
Sao một người trong đó bị Tà Minh Tôn chủ chỉ tay thôi là đã thổ huyết, còn khí tức lại uể oải rồi.
- Hừ có hoa không quả, mặc dù là tám tên Vĩnh Hằng Thần Vị, nhưng tinh hoa trong cơ thể sớm đã bị móc sạch rồi, đối mặt với Vĩnh Hằng Thần Vị chân chính, thì cũng mềm như bún.
Hồ tộc lão tổ quát một tiếng, hai tay mở ra, trên đỉnh đầu, xuất hiện cánh cửa hồ ly giới, một đầu cửu vĩ Hồ khủng bố dữ tợn lao ra, miệng phun một đoàn hoả diễm.
Một lão đầu dù đã cố gắng tránh né nhưng vẫn bị đốt nửa người.
- Mịa nó, sai lầm lớn rồi.
Thời khắc này, Lâm Phàm nhớ lại tuy rằng mình đã tu bổ lại căn cơ của tám lão này rồi, nhưng trong thời gian quá ngắn, bọn họ tuy có cảnh giới Vĩnh Hằng Thần Vị, thế nhưng thực lực lại đạt tiêu chuẩn.
Đặc biệt là khi đối mặt với hai cường giả Vĩnh Hằng Thần Vị chân chính, căn bản không thể hoàn thủ.
- Ngứa trứng, bị hố to rồi!
Hiện tại, Lâm Phàm không nghĩ nhiều mà lập tức lui lại, thân thể hóa thành cầu vồng, Chỉ Xích Thiên Nhai được vận chuyển đến cực hạn.
- Lui lại!
Lâm Phàm không chút gì do dự, đánh không lại thì bỏ chạy.
- Muốn chạy, ta xem ngươi chạy thế nào.
Tà Minh Tôn chủ và Hồ tộc lão tổ hừ lạnh một tiếng, bàn tay khổng lồ úp xuống, như muốn nắm tất cả.
- Bát Hoang Hợp Nhất, thiên địa nhất thể phong tỏa.
Sắc mặt Lâm Phàm đại biến, không nghĩ đến hai lão này lại phong tỏa thiên địa không cho mình cửa nào để trốn.
- Lão tử không tin không thể thoát được.
- Chín tầng kiếm ý, Phá Diệt.
Lâm Phàm một chỉ ra một kiếm, đâm vào kết giới kia.
Ầm ầm!
Chấn động cường đại đẩy lui Lâm Phàm đánh ra hơn trăm dặm.
- Thật cứng!
Lâm Phàm ngưng lại, phiền toái rồi.
- Vô dụng thôi, ngươi chạy không thoát đâu, Vĩnh Hằng Thần Vị mạnh mẽ như thế nào, loại người như ngươi sao hiểu được.
Tà Minh Điện Chủ cười lớn, trong tiếng cười có sự âm u lạnh lẽo, rất khủng bố.
Lâm Phàm giờ mới hiểu được Vĩnh Hằng Thần Vị mạnh mẽ thế nào, không thể dùng lời nói mà hình dung ra được.
Bbản thân mình chỉ có cảnh giới Thần Thiên Vị tầng năm mà có thể chống đỡ đến bây giờ, đã rất tốt rồi.
Nếu như một tên Thần Thiên Vị tầng năm bình thường, chỉ sợ hai người này thở một cái thôi cũng bị nghiền áp.
Nếu như không phải là mình tích lũy đầy đủ thì chỉ cần một cái phân thân là chính mình cũng sẽ bị chém giết.
- Động Thiên cô đọng, sức mạnh vô cùng.
Lâm Phàm sẽ không giao thủ chính diện với hai người này, mà cô đọng sức mạnh tập trung lại đánh vào một chỗ trong cấm chế.
Ầm ầm!
- Ngu xuẩn, ngươi không chạy thoát được đâu.
Lâm Phàm phát hiện, không gian quanh thân đang ngưng kết, huyết dịch, pháp lực, Nguyên Thần, tất cả đang không ngừng đông lại.
- Thiêu đốt toàn bộ Thánh Dương Đan.
- Yêu Thành!
- Phi Thiên!
...
- Cuồng bạo hết cho ta, đập nát cái mai rùa này.
Giờ này, pháp lực của Lâm Phàm không ngừng kéo lên, Thượng Cổ Đại Yêu tức giận gào thét, sức mạnh hoàn toàn được bạo phát.
Đấm ra một quyền đánh nát không gian ngưng đọng này.
- Cảm giác mất mát này, thật khó chịu, lần này lại trở thành người nghèo rồi, Tà Minh Tôn chủ, Hồ tộc lão tổ các ngươi nhớ lấy, sau này ta nhất định ta để Đại Phàm Ca dùng kiếm thịt của hắn đâm các ngươi đến chết.
Giờ khắc này, Lâm Phàm rất đau lòng, những thứ tự mình dành dụm đã tan thành mây khối a.
- Tiểu tử này đến cùng có lai lịch thế nào, cảnh giới không cao lại có thể xuất ra lực lượng cường đại như vậy. Hồ tộc lão tổ cả kinh hỏi.
- Mặc kệ hắn có lai lịch thế nào cũng phải giết hắn.
- Tốt, chém giết hắn.
Lâm Phàm cảm giác từng sợi lông tơ trên người mình đều nổi lên, cảm giác từng đạo phong mang khóa chặt hắn lại.
Chỉ thấy mười ngón tay Hồ tộc lão tổ hơi động, mười đạo phong mang phá không mà đến, toàn bộ hư không đều bị cắt ra.
Đây là thần thông, tu luyện đến cảnh giới cao thâm thì thời gian, không gian, và tương lai các loại, đều có thể một đao cắt trừ.
Hồ tộc lão tổ muốn Nhân tộc Đại Đế phải ôm hận ngày hôm nay.
Ầm ầm!
Thiên địa ầm ầm, vang vọng đất trời.