Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Ngươi chính là một tên gia hoả hèn hạ, vô sỉ. Long Ngọc Ma nổi giận mắng.
Trong lòng hắn cực kỳ hối hận tại sao lúc trước lại không giết chết tên vô liêm sỉ này, hắn không ngờ, gia hỏa này có bảo bối như thế.
Giờ hối hận đã không kịp.
Nhưng bây giờ hối hận thì có thể làm gì, nhìn thấy sinh linh này, Long Ngọc Ma giận nhưng không chỗ phát tiết.
- Tiểu huynh đệ, chúng ta có hiểu nhầm? Ngươi là hạng người thiện lương, mà chúng ta cũng đang thay trời hành đạo. Người Phượng Hoàng tộc la lên.
Bọn họ không nghĩ đến sinh linh này lại có bảo bối cường đại, trực tiếp công kích không phân biệt bạn thù, làm bọn họ cũng bị ảnh hưởng.
- Tiểu đệ đệ có thể thả tỷ tỷ hay không?
Cô gái Phượng Hoàng tộc lên tiếng, âm thanh mềm mại, nghe rất êm tai.
Lâm Phàm không nói gì, vung ống tay áo, chắp hai tay sau lưng.
- Ai, Lâm Phàm ta, đánh giết ngàn vạn Cổ Tộc, đấu với Chí Cao, chém Quân Vương, không bao giờ khoe khoang, bởi vì ta biết, tất cả những thứ này đều được các chủng tộc Đại Thiên thế giới ghi nhớ trong lòng.
- Mà sinh linh các chủng tộc Đại Thiên thế giới cũng tôn xưng bản tọa là Nhân tộc Đại Đế, không biết cái tên này, các ngươi có biết hay không? Lâm Phàm lạnh nhạt nhìn phía Long Ngọc Ma nói.
Cái tên này có biết bao uy danh, có lẽ tất cả đều phải biết.
- Nhân tộc Đại Đế?
Long Ngọc Ma hơi nghi hoặc, sau đó cuồng tiếu.
- Ha ha, thật không biết trời cao đất rộng, một tên tiểu tử thối cũng dám xưng Đại Đế, còn cái gì mà Nhân tộc Đại Đế, ta chưa từng nghe thấy.
- Ta, cái… xxx nó.
Thời điểm Lâm Phàm tự báo ra danh hiệu, đã làm xong chuẩn bị với sự khiếp sợ của đối phương, nhưng khi nhìn thấy thần sắc khinh thường của Long Ngọc Ma. Đột nhiên, hắn phát hiện một vấn đề trọng yếu, chẳng lẽ không có người nào biết mình là ai hay sao?
Hay Cổ Thánh Giới quá lớn nên danh hiệu của mình chỉ truyền trong một địa phương nhỏ mà thôi.
Lâm Phàm nghi ngờ nhìn về phía Phượng Hoàng tộc.
Đám người Phượng Hoàng tộc thấy ánh mắt Lâm Phàm, cũng chân thành lắc đầu, biểu thị mình thật sự không biết.
- Mẹ nó!
Thời khắc này, Lâm Phàm biết mình bị hố bà nó rồi.
Điều làm Lâm Phàm không hiểu chính là, tên tuổi của mình như thế, sao có khả năng không ai biết mình đây?
Mị Tộc còn giúp mình phát trực tiếp nữa mà, chẳng lẽ phạm vi phát trực tiếp không đủ lớn, nên có rất nhiều gia hỏa không biết mình.
- Mẹ cha, Mị Tộc không cố gắng tu luyện thiên phú, để phạm vi bao trùm nhỏ như vậy, sau này làm sao tranh với Tam Tinh tộc.
- Ta không cần biết ngươi là Đại Đế hay ai, ta khuyên ngươi, tốt nhất thả ta ra, nếu không ngươi sẽ hối hận.
Long Ngọc Ma lạnh lùng nói, sau đó bất động thanh sắc truyền ra một đạo ý niệm.
Đạo ý niệm này là ý niệm cầu cứu.
- Đừng có nói nhảm, đồ ăn tới tay, ta chưa bao giờ buông tha, nếu không biết tên gọi của bản Đế là gì, thì hôm nay bản Đế sẽ để ngươi biết, ngươi hãy nghe cho kỹ hôm nay người chơi đùa cùng ngươi chính là Nhân tộc Đại Đế. Lâm Phàm bá đạo nói, sau đó bắt đầu hành động.
- Ngươi muốn làm gì, muốn làm gì?
Lúc này Long Ngọc Ma sợ hãi kêu lên.
- Làm cái gì?
Đương nhiên là vơ vét rồi, ngươi quả nhiên là tên nhà giàu, trên mỗi ngón tay đều mang nhẫn trữ vật. Lâm Phàm nhìn thấy trên mười long trảo Long Ngọc Ma tỏa ra từng trận kim quang, suýt chút nữa bị mù mắt.
Quả nhiên là một con Cự Long giàu có, vừa nhìn là biết ngay.
- Ngươi dừng tay cho ta, ngươi… tên súc sinh này.
Long Ngọc Ma không cách nào khống chế thân thể của mình, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương cướp đi, không có bất kỳ phản kháng nào, trong lòng càng thêm giận dữ.
Bảo bối, đây đều là bảo bối của mình. Không biết tích lũy bao lâu, nếu bị lấy hết thì không còn gì nữa rồi.
Cái quái gì mà hạng người thiện lương chính nghĩa, so với thổ phỉ còn muốn thổ phỉ hơn.
Mười chiếc nhẫn trữ vật bị Lâm Phàm bỏ vào túi trữ vật, lấy kinh nghiệm nhiều năm đánh cướp của mình, hắn khẳng định Long Ngọc Ma còn bảo bối tư tàng.
Tuy bây giờ sắc mặt Long Ngọc Ma rất khó coi, nhưng không có biểu hiện ra cái vẻ mặt kiểu cha chết mẹ chết, nói như vậy, tuy hắn có chút nhức nhối nhưng còn chưa đến mức độ đau lòng.
- Ngươi định làm gì? Bảo bối của ta đã bị ngươi lấy hết rồi.
Long Ngọc Ma nhìn thấy ánh mắt xâm lược của tên này, nội tâm không khỏi có chút hốt hoảng, nói.
- Khẩn trương như vậy làm gì? Ta không hỏi ngươi có tư tàng bảo bối hay không, nhưng thấy ngươi chột dạ như thế khẳng định là có, xem ra ta phải tìm thật kỹ mới được. Lâm Phàm bình tĩnh gật đầu, nói.
- Không còn, thật sự không còn nữa, ngươi không thể quá đáng như thế.
Long Ngọc Ma không nghĩ đến, mình sẽ có một ngày thế này.
Địa vị Hắn trong Cự Long tộc tuy không phải hàng đầu, nhưng hắn là người giàu có nhất, rất nhiều đồng tộc đều muốn vơ vét một ít trên người hắn, bởi vậy những năm gần đây, Long Ngọc Ma luôn một thân một mình ra bên ngoài tìm chỗ lẩn trốn, sinh sống qua ngày cùng những bảo bối này.
Không nghĩ rằng, không chỉ bị Phượng Hoàng tộc phát hiện còn gặp phải tên Nhân tộc đáng giận này.
- Quá đáng? Ngươi nói ta quá đáng, ta đang muốn bỏ qua cho ngươi, nhưng bây giờ nhìn lại, nếu ta không làm chút gì, thì chưa thể hiện được sự quá phận của bổn thiếu gia.
Lâm Phàm nổi giận rồi, người hữu hảo như mình vậy mà bị người ta nói quá đáng, ai có thể chịu được.
- Nhân tộc Đại Đế, ngươi không quá đáng chút nào, cái tên Long Ngọc Ma này thật sự không biết điều.
Người Phượng Hoàng tộc không biết lai lịch Lâm Phàm như thế nào, mà hiện tại đang bị cái bảo bối công kích tâm thần này khống chế. Nếu như còn càn rỡ với đối phương, thì là đồ ngốc rồi.
- Ừm, ngươi nói rất đúng, xem ra ta phải quá mức một chút.
Lâm Phàm khoác một tay lên người Long Ngọc Ma.
- Ngươi… ngươi làm gì?
Long Ngọc Ma có chút hốt hoảng, hắn không biết cái tên Nhân tộc này muốn làm gì?
- Quang Bất Lưu Thu.
Trong chớp mắt, Long Ngọc Ma cảm thấy thân thể của mình có chút lạnh lẽo, như có từng trận gió lạnh thổi qua.
- A!
Vừa lúc đó, hai nữ tử của Phượng Hoàng tộc kêu lên sợ hãi.
Các nàng trợn tròn hai mắt, không dám tin hình ảnh trước mắt.
Long Ngọc Ma lại bị lột sạch đồ.
Lúc này, tình huống hiện trường có chút quỷ dị.
Long Ngọc Ma không mảnh vải che thân, hai chân dang rộng, giữa hai chân có con vật nhỏ rất linh xảo.
- Làm sao có thể như vậy.
Hai nữ nhân Phượng Hoàng tộc nhắm hai mắt lại, không dám nhìn một màn ngượng ngùng trước mắt.
- Ha ha!
Nhưng đối với đám nam tử khác của Phượng Hoàng tộc mà nói, lại bắt đầu cười lớn.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Long Ngọc Ma càng thảm, bọn họ càng vui vẻ.
- Súc sinh, ngươi.. cái tên súc sinh này!