Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Ha ha, Lôi Đình Quân Vương không phải bản Đế có can đảm, mà ngươi dị thường có can đảm ấy, bản Đế đã ở đây mà ngươi cũng không chạy trốn, lòng can đảm của ngươi rất lớn nha.
Lâm Phàm hít thở nhẹ nhàng vung tay, chắp hai tay sau lưng, ngưng mắt nhìn Lôi Đình Quân Vương.
Thành viên của Bách Chiến tiểu đội nhìn một màn trước mắt, cuối cùng đành thở dài.
Xem ra lần này, Bách Chiến tiểu đội toàn quân bị diệt rồi, sao Thu Nguyệt lại gặp loại người ngu si thế này, trước mặt Lôi Đình Quân Vương, còn dám càn rỡ như thế.
- Thu Nguyệt, chạy mau đi.
Thành viên Bách Chiến tiểu đội gào thét, bảo Thu Nguyệt chạy đi. Bọn họ căn bản không ôm bất cứ hi vọng gì đối với hai người mà nàng tìm đến.
...
- Đội trưởng, trước mặt chính là Song Hạp Ám Cốc, nếu cứ tiến về phía trước, rất có thể chúng ta sẽ bị Lôi Đình Quân Vương phát hiện.
Đội viên Sắc Vi tiểu đội nói.
- Bọn họ đến cùng đi nơi nào?
Liễu Sắc Vi nghi ngờ nói.
- Hay bọn họ căn bản cũng không đến nơi này, Lôi Đình Quân Vương là tồn tại bực nào, chỉ cần đầu óc bình thường một chút, tuyệt đối sẽ không đi tìm cái chết.
- Đúng đấy, hai người bọn họ cũng chỉ là cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy, làm sao có thể là đối thủ của Lôi Đình Quân Vương.
Thành viên của Sắc Vi tiểu đội núp trong bóng tối, mồm năm miệng mười nói ra ý kiến của mình.
- Vù...
Mà ngay lúc này, một tiếng rồng ngâm, đột nhiên vang vọng.
Đám người Liễu Sắc Vi cảm giác khí huyết trên người sôi trào, pháp lực trong cơ thể bạo loạn như muốn nổ tung, khiến cho từng người lộ vẻ kinh ngạc.
- Sao lại như vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Liễu Sắc Vi không biết xảy ra chuyện gì, nhưng tiếng gầm giận dữ vừa rồi giống như một môn công pháp vô cùng cao thâm, trong chớp mắt có một thanh âm truyền vào tai mọi người.
- Lôi Đình Quân Vương, chính ngươi động thủ đi thôi, những thủ hạ này của ngươi đến nhiều hơn nữa cũng chỉ chết vô ích mà thôi.
...
- Bọn họ thật sự đi tìm Lôi Đình Quân Vương.
- Tại sao lại như vậy? Bọn họ lấy đâu ra can đảm như thế.
- Đi, đi xem xem đến cùng xảy ra chuyện gì.
Liễu Sắc Vi nghi ngờ nói.
...
Lâm Phàm đang thần uy giáng lâm, mở miệng phát ra Thiên Long Bát Âm, đ trấn áp hoàn toàn thống lĩnh Cổ Tộc.
- Nguyên lai, có chút bản lĩnh.
Lôi Đình Quân Vương liên tục cười lạnh, việc thống lĩnh Cổ Tộc chết đi, không tức giận chút nào, giống như người chết chỉ là một con kiến.
- Không phải có chút bản lĩnh mà hết sức có bản lĩnh, Lôi Đình Quân Vương, ta khuyên ngươi nên tự mình động thủ, nếu để bản Đế ra tay trước, ngươi sẽ không có chút sức nào đánh trả đâu.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Lúc này, Bách Chiến tiểu đội trợn tròn mắt, không dám tin chuyện đang xảy ra trước mắt.
Bọn họ không nghĩ rằng người Thu Nguyệt tìm đến giúp đỡ lại mạnh như vậy, chỉ trong một chiêu, đám thống lĩnh Cổ Tộc biến thành tro bụi.
Theo như lời hắn, so với Lôi Đình Quân Vương còn bá đạo hơn, không sợ trời không sợ đất.
- Hắn rốt cuộc là ai? Trước đây chưa từng gặp nha, tên gọi của Lôi Đình Quân Vương trong Thủ Hộ Chi Địa không ai không biết, nhưng hắn vẫn tỏ ra không biết tý nào, nhưng hắn thật sự có bản lĩnh này.
Trong lòng các thành viên Bách Chiến tiểu đội nổi lên nghi hoặc.
Nhưng theo suy nghĩ của bọn họ, mạnh như vậy còn chưa đủ, vì Lôi Đình Quân Vương quá khủng bố, không phải đám Cổ Tộc thống lĩnh có thể so sánh.
Mười ngàn Cổ Tộc thống lĩnh hợp lại cũng không phải đối thủ của Lôi Đình Quân Vương.
Sắc Vi tiểu đã đến, đang ẩn núp gần đó cũng kinh ngạc kêu lên.
- Đội trưởng ngươi nhìn kìa, bọn họ đang ở đó.
- Thật khủng khiếp, Lôi Đình Quân Vương giáng lâm, đại quân Cổ Tộc tuỳ tùng tỏa ra khí tức mênh mông, hung uy cách xa như vậy nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Một hắc y thiếu nữ trong tiểu đội Sắc Vi nói.
- Đừng lên tiếng, cường giả như Lôi Đình Quân Vương có thể cảm nhận bất kỳ động tĩnh gì trong hư không dù là nhỏ nhất. Nếu như bị phát hiện, chỉ sợ chúng sẽ đều phải chết ở chỗ này.
- Giờ muốn lưu lại người cuối cùng của Bách Chiến tiểu đội là điều không thể rồi.
Liễu Sắc Vi nhìn một màn trước mắt, cuối cùng tiếc nuối lắc lắc đầu, Thần Thiên Vị tầng bảy đã nghĩ rằng có thể chống được Cổ Tộc Quân Vương, đúng là người ngốc nằm mơ.
Đồng thời, nàng còn nghĩ, may là lúc trước không thuê hai người này, nếu thuê thì thật không biết họ sẽ mang thêm phiền toái gì nữa.
Nhưng chỉ bằng sự cam đảm như thế đủ để nàng khâm phục.
Liễu Sắc Vi chưa bao giờ thấy tận mắt có người dám hò hét trước mặt Lôi Đình Quân Vương.
Thực lực Lôi Đình Quân Vương không hề yếu, đặc biệt là thần thông Lôi Đình kia, càng biến thái đến cực điểm, đối với bất kỳ sinh linh nào, sức mạnh sấm sét rất khủng bố.
- Lâm thí chủ có cần hỗ trợ hay không?
Thích Già Tôn giả hỏi.
Thích Già Tôn giả cảm nhận được áp lực cường đại trên người Lôi Đình Quân Vương, thực lực Lôi Đình Quân Vương thực không đơn giản.
- Con lừa trọc, ngươi nhìn bản Đế cần giúp đỡ hay sao?
Lâm Phàm hỏi ngược lại.
- Lấy góc nhìn của bần tăng, thí chủ xác thực không cần giúp đỡ.
Thích Già Tôn giả trả lời.
- Ha ha! Không sai.
Lâm Phàm cười lớn, sau đó nhìn Lôi Đình Quân Vương nói.
-Bản Đế để ngươi động thủ mà ngươi lại không chịu, vậy đừng trách bản Đế không cho ngươi cơ hội.
Lâm Phàm chậm rãi đi về phía Lôi Đình Quân Vương.
Lâm Phàm không biết đã chém giết bao nhiêu Quân Vương, dù Lôi Đình Quân Vương có mạnh mẽ thế nào, hắn vẫn không để vào mắt.
- Hừ, muốn chết.
Chân mày Lôi Đình Quân Vương cau lại, ngón tay đen nhánh hơi nhấc lên, trong nháy mắt, hư không trở lên hỗn loạn. Một con Cự Long biến ảo từ lôi đình xuất hiện, đầu rồng, vuốt rồng, thân rồng, vảy rồng, vô cùng chân thật, giống Cự Long chân chính, gầm thét dữ tợn.
- Hắn đang tìm cái chết mà, Lôi Đình Quân Vương trong lúc nhấc tay nhấc chân đều tràn ngập uy năng, Lôi Đình Cự Long càng ẩn chứa hơi thở sự hủy diệt, coi như là Thần Thiên Vị tầng bảy cũng không chống đỡ được.
Liễu Sắc Vi có thể cảm nhận rõ ràng, bên trong Lôi Đình Cự Long kia ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp, sắc mặt không khỏi ngưng trọng.
Theo Liễu Sắc Vi, Lôi Đình Quân Vương sở dĩ mạnh như vậy là nhờ hắn nắm giữ sức mạnh của lôi đình, chỉ cần tùy ý chỉ tay nhấc chân là có thể chém giết cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy.
Đối mặt với chiêu này, dù là nàng cũng phải nhượng bộ lui binh, nghĩ ra tất cả biện pháp để tránh né chứ tuyệt đối không thể liều.
- Lôi Đình Quân Vương, ngươi trước mặt bản Đế lại chơi sấm sét, tự rước lấy nhục, đừng trách bản đế ép người.
Lâm Phàm cười lạnh, Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương đã khai tông lập phái, khai sáng Học Viện Điện Giật Trị Liệu.
Theo như Lâm Phàm nghĩ, Lôi Đình Cự Long không đỡ nổi một đòn của Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương.
- Tiểu tử xuất khẩu cuồng ngôn.
Lôi Đình Quân Vương phẫn nộ quát lên một tiếng.
Ầm ầm!
Thời điểm đó, Lôi Đình Cự Long bao phủ Lâm Phàm hoàn toàn, lôi quang lấp loé làm người ta không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra.
- Kết thúc, người này quá mức tự đại. Lôi Đình Quân Vương thực lực kinh khủng cỡ nào, muốn mạnh mẽ chống đỡ là chuyện không thể, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Liễu Sắc Vi lắc đầu thở dài, đối với loại người tự đại như thế, không sớm thì muộn sẽ có kết quả như vậy.
Thu Nguyệt nhìn một màn trước mắt, cả người co quắp ngồi xụp xuống đất.
Các đội viên Bách Chiến tiểu đội đều lắc đầu thở dài, hết thảy đều phí công, đối mặt với Lôi Đình Quân Vương, tất cả đều biến thành giun dế.
- Hừ, Lôi Đình Quân Vương, chẳng lẽ ngươi chỉ có một chút năng lực này thôi sao?
Cùng lúc đó, một âm thanh đột nhiên truyền khắp mọi nơi trong hư không.
Rầm!
Một bóng người bị lôi đình quấn quanh xuất hiện trước mắt mọi người, bàn tay Lâm Phàm mở ra, bắt lấy Lôi Đình Cự Long đang quấn quanh trên người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!