Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
-Sao có thể có chuyện đó!
Lúc này, mọi người khiếp sợ vạn phần nhìn tình cảnh trước mắt.
-Một đòn vừa rồi của Lôi Đình Quân Vương, coi như là cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy cũng không có cách nào đỡ được. Cái tên vô danh tiểu tốt kia lại làm được.
Liễu Sắc Vi có cảm giác như bị một bàn tay tát thẳng vào mặt. Vừa nảy, nàng không xem trọng Lâm Phàm, nhưng trong nháy mắt, hắn đã chứng minh nàng sai.
-Không đơn giản, đúng là không đơn giản a. Cái tên khố rách áo ôm được Thu Nguyệt mời tới thật sự có thể trấn áp được Lôi Đình Quân Vương sao?
Liệt Bách Chiến trong lòng khiếp sợ, nói.
-Đội trưởng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng, thực lực của Lôi Đình Quân Vương, mọi ngươi đều biết. Hắn không thể dễ dàng thất bại như vậy.
Một đội viên của Bách Chiến tiểu đội nói. Nhưng khi hắn nhìn thấy tình huống hiện tại, cũng đành câm nín. Như có một bàn tay khổng lồ đang bóp chặt cổ của hắn.
-Hắn rốt cuộc là ai?
Tên đội viên kia không biết làm sao lại lấy lại khí lực, đột nhiên thốt lên một câu. Lôi đình trường tiên trong tay Lâm Phàm như một con long xà, tràn đầy linh tính. Quấn chặt cổ Lôi Đình Quân Vương, kéo hắn đến trước mặt Lâm Phàm.
-Đồ hỗn trướng nhà ngươi, ngươi đang tìm cái chết, chớ có trách ta.
Lôi Đình Quân Vương giận dữ gào thét, lôi đình trong lòng bàn tay lấp loé liên tục. Lúc này, hắn tựa như một vị Lôi Đình Cự Thần, đánh tới Lâm Phàm.
-Bản Đế đã nói, ngươi sẽ không có cơ hội hoàn thủ, chắc chắn ngươi sẽ không có cơ hội. Trảm!
Tâm thần Lâm Phàm hơi động, xuất hiện một tia kiếm ý. Chém đứt cánh tay Lôi Đình Quân Vương.
-A!
Lôi Đình Quân Vương gào thét một, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn không nghĩ đến thực lực của tên kia lại mạnh như thế.
-Quỳ xuống Cho bản Đế.
Năm ngón tay Lâm Phàm lập tức đè ép trên đỉnh đầu Lôi Đình Quân Vương. Một luồn khí tức mênh mông bộc phát ra, giống như Thiên Quân vạn mã, càng quét thiên địa.
-Ngươi dám nhục nhã bản Vương? Ngươi chết đi cho ta!
Lôi Đình Quân Vương lập tức đánh một quyền về phía lồng ngực Lâm Phàm.
Ầm ầm!
-Không xong, hắn bị Lôi Đình Quân Vương đánh trúng rồi.
Mọi người đều thất kinh. Dưới cái nhìn của bọn họ, Lâm Phàm có thể trấn áp được Lôi Đình Quân Vương. Thế nhưng trong lúc đó, lại để tên kia đánh trúng một quyền.
-Quá tự đại, hắn sao có thể bất cẩn như vậy, lực phá hoại của Lôi Đình Quân Vương vô cùng mạnh mẽ, trong một quyền kia ẩn chứa sức mạnh hủy diệt vô tận. Dù là Kim Cương Tộc trong Cự Nhân Tộc cũng không dám cứng rắn chống đỡ a.
Liễu Sắc Vi thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, hi vọng đang dâng như bị một quyền kia đánh tan thành. Chỉ vừa đúng lúc đó, tình huống lại phát sinh biến đổi.
-Lôi Đình Quân Vương, đừng phản kháng nữa. Một quyền vừa nảy của ngươi như đang gãi ngứa cho bản Đế thôi. Quỳ xuống cho bản Đế đi.
Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, cường độ thân thể của hắn đã sớm đạt đến Thần Thiên Vị tầng tám, một quyền kia như muỗi đốt inox mà thôi.
Phù phù!
Lôi Đình Quân Vương cảm nhận được một luồng sức mạnh mênh mông từ trên đỉnh đầu truyền xuống. Nguồn sức mạnh kia khiến cho hắn không thể chịu nổi, rầm một tiếng, hai đầu gối của hắn quỳ xuống đất. Uy thế của luồng sức mạnh khi vẫn không dừng lại mà truyền thẳng xuống mặt đất.
Ầm! Ầm!
Mặt đất nứt toác, khói bụi phun trào.
Thời khắc này, Liễu Sắc Vi cảm thấy một cảm giác đau rát lan tràn trên khuôn mặt nhỏ của nàng. Vừa mới nói xong, lại bị đánh thẳng vào mặt, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có. Lúc này, các thành viên của Sắc Vi tiểu đội nhìn đội trưởng của mình, không biết nên nói cái gì cho phải. Các nàng đột nhiên phát hiện, không biết hôm nay là ngày gì mà đội trưởng của mình lại đen đủi như thế, làm gì cũng không thuận lợi. Còn đối với Bách Chiến tiểu đội, tình cảnh trước mắt, sớm làm cho bọn họ chấn động không thốt ra lời.
-Thật mạnh, thực sự quá mạnh, Thủ Hộ Chi Địa từ khi nào lại có thêm cường giả như vậy.
-Thu Nguyệt sao có thể mời đối phương đến giúp đỡ vậy?
-Không biết, tại sao cường giả mạnh như vậy lại không có tiếng tăm gì?
...
-Bản Đế đã nói, ngươi tuyệt đối sẽ không còn sức đánh trả, hiện tại ngươi tin chưa?
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, như đang làm một chuyện hết sức tầm thường.
-Cái tên ngu ngốc, ghê tởm kia. Bản Vương muốn ngươi phải chết a.
Lôi Đình Quân Vương không nghĩ mình có ngày lại chịu nhục nhã như vậy, nhất thời gào thét chói tai.
Ầm ầm!
Lúc đó, từ trong hư không đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy đen kịt. Trong vòng xoáy kia ẩn chứa một luồng sức mạnh vô cùng to lớn. Mọi người đều nhấc đầu nhìn nó, từng người từng người đều lộ vẻ hoảng sợ. Từ trong vòng xoáy, bọn họ có thể cảm nhận được một cổ sức mạnh hủy diệt cường đại.
-Thứ hỗn trướng kia, ngươi đi chết cho bản Vương.
Lôi Đình Quân Vương nổi giận gầm lên một tiếng, từ trong vòng xoáy bắn ra vô số lôi đình. Những lôi đình kia như được người thao túng, hướng về phía Lâm Phàm.
-Đây là Lôi Đình Phong Bạo, không nghĩ tới Lôi Đình Quân Vương lại có thể thi triển thần thông lợi hại như vậy.
Liệt Bách Chiến nhìn những đạo lôi đình kia, sắc mặt đại biến. Lôi Đình Phong Bạo là tuyệt kỹ có thể sánh với Động Thiên lôi kiếp. Như mọi người đều biết, khi Động thiên tích lũy tới một mức nhất định, phải trải qua lôi kiếp gột rửa, mà sức mạnh của lôi kiếp thì ai cũng hình dung được rồi. Mà bây giờ, Lôi Đình Quân Vương có thể sử dụng lôi đình có thể sánh ngang với Động Thiên lôi kiếp. Những tia lôi đình từ trên trời giáng xuống, tràn đầy sức mạnh hủy diệt, thế nhưng đối với Lâm Phàm, chúng như đang mát xa cho hắn vậy.
-Tên khốn kiếp, ngươi chết đi!
Lôi Đình Quân Vương cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười đó tràn ngập oán hận, làm người ta sợ hãi. Thế nhưng sắc mặt của hắn lại đột nhiên thay đổi. Lúc này Lâm Phàm trực tiếp tóm lấy Lôi Đình Quân Vương, sau đó lấy hắn làm tấm chắn ngăn những tia lôi kia.
-A!
Một tiếng kêu thảm thiết vang kên. Toàn thân của hắn, lúc này đã cháy đen thui.
-Ngươi nói ngươi có ngốc hay không? Ngươi bị bản Đế nắm trong tay, còn dám chơi sét, đến cuối cùng còn không phải tự mình hứng chịu?
Lâm Phàm thở dài một tiếng, không biết nên nói cái gì bây giờ.
-Đê tiện, vô liêm sỉ.
Lôi Đình Quân Vương không nghĩ tới tên này lại âm hiểm như thế. Lại lấy mình ra làm bia đỡ đạn. Đội viên của hai tiểu đội thì trợn tròn con mắt. Bọn họ không nghĩ rằng sự tình biến thành như vậy.
-Cái nhiệm vụ Thiên cấp Trung phẩm liên quan tới Lôi Đình Quân Vương là gì vậy?
Lâm Phàm nhìn Bách Chiến tiểu đội, hỏi.
-Là Bắt sống Lôi Đình Quân Vương.
-Há, chỉ cần mang hắn còn sống quay về là được sao?
-Đúng thế.
Thời khắc này, Lâm Phàm nhìn Lôi Đình Quân Vương, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng. Lôi Đình Quân Vương lập tức bộc phát toàn bộ pháp lực của mình, thế nhưng lại bị bàn tay trên đỉnh đầu đè xuống, căn bản không có bất kỳ sức phản kháng nào. Trong chớp mắt, sắc mặt của Lôi Đình Quân Vương đột nhiên biến đổi.
-Ngươi dám!
Lôi Đình Quân Vương cảm giác pháp lực, Động Thiên, Nguyên Thần, Thiên Địa Thần Đan trong cơ thể mình như bị ai đó khống chế. Sắc mặt dị thường khó coi.
-Lôi Đình Quân Vương, lần này gặp phải bản Đế coi như ngươi xui xẻo. Bất quá vì nhiệm vụ, bản Đế cũng sẽ không lấy cái mạng nhỏ của ngươi.
Ngô Đồng Thần Thụ trong cơ thể Lâm Phàm bổng nhiên hoạt bát hẳn lên. Trong nháy mắt, pháp lực, Động Thiên, Nguyên Thần trong cơ thể của Lôi Đình Quân Vương đều bị lôi ra ngoài.
-Keng, chúc mừng kinh nghiệm của kí chủ tăng 800000.
-Vô liêm sỉ, ta muốn giết ngươi.
Lôi Đình Quân Vương phát hiện trong cơ thể mình đã không còn một tia pháp lực.
-Ha ha…
Lâm Phàm không nói thêm gì, lập tức vứt Lôi Đình Quân Vương như một con chó chết qua một bên, bay về phía Bách Chiến tiểu đội.
-Con lừa trọc kia, số Cổ Tộc còn lại giao cho ngươi.
Lâm Phàm nói.
-Tốt, cảm tạ thí chủ.
Thích Già Tôn giả nghe lời này, nhất thời đại hỉ, nhanh chóng bay lên giữa hư không. Toàn thân như được kim quang bao phủ, sắc mặt tường hòa, độ hóa Cổ Tộc đại quân. Đội viên của Bách Chiến tiểu đội hoàn toàn ngơ ngác. Bọn họ không nghĩ tới Lôi Đình Quân Vương ngông cuồng tự đại lại bị người ta trấn áp dễ dàng như vậy. Nếu như không tận mắt nhìn thấy, căn bản không thể tin được. Giờ khắc này, người thương tâm nhất, hối hận nhất chính là Sắc Vi tiểu đội...
-Hắn... Hắn…