Lọc Truyện

Hệ Thống Cứu Vớt Nhân Vật Ngốc Nghếch

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lâm Trạch mang một thân đầy quần áo hàng hiệu phiên bản giới hạn trở về nhà liền gặp ngay Lâm Tâm Di. Ngay tức khắc cái đau tan biến, Lâm Trạch tiến lên tát cho Lâm Tâm Di một cái. Cái tát dùng lực rất mạnh, tạo ra một tiếng giòn tan, năm ngón tay y như in nằm trên mặt của Lâm Tâm Di.

" Cậu bị điên hả? " _ Lâm Tâm Di gào lên đẩy Lâm Trạch một cái.

Lâm Trạch bị đẩy ngã ngồi xuống đất, bộ phận khó nói kia đau nhói khiến mặt cậu nhăn lại, cái thứ bên trong trào ra ướt cả một mảng quần. Lâm Trạch bây giờ đau đến mức muốn khóc, làm gì quan tâm đến cái thứ đã dính ướt cả quần tây đen mà cậu đang mặc.

" Cô còn dám nói, lão tử chưa tát gãy xương hàm của cô là may mắn cho cô rồi, cô còn dám bảo tôi bị điên! " _ Lâm Trạch nén lại cơn đau đứng dậy tát Lâm Tâm Di thêm một cái rồi đẩy ngã xuống đất.

" Tại sao tôi lại không dám nói? Cậu đi ăn nằm với tên nam nhân nào rồi mang một thân đầy mấy thứ đó về đây, không biết xấu hổ! " _ Lâm Tâm Di gương mặt sưng lên, tức giận chỉ tay mắng người.

" Không phải tại cô sao? Lão tử còn chưa nhắc lại cô còn dám nói, hôm nay lão tử nhất định phải tát gãy xương hàm của cô! " _ Lâm Trạch khóe mắt đỏ hoe, xông đến tát cho Lâm Tâm Di thêm hai cái. Không kiên dè gì mà dùng lực rất mạnh. Lâm Trạch đè người xuống đất trực tiếp đánh.

Lâm Tâm Di vùng vẫy đẩy mạnh Lâm Trạch, nhưng mà cô ta chọc trúng cái gai của Lâm Trạch, cho dù cơ thể vẫn còn đau đớn nhất là bộ phận khó nói kia nhưng cậu vẫn hung hăng đánh người.

Lâm Trạch đường đường là một thẳng nam, thẳng như cây cột điện lại bị Lâm Tâm Di gài bẫy. Bị một nam nhân là mặt đè ra, hung hăng mà làm tới tấp, nội tâm của một thẳng nam làm sao mà chịu nổi.

Thế là cuộc chiến không cân sức xảy ra, và kết thúc một cách nhanh chóng. Người thắng là Lâm Trạch, mà kẻ thua là Lâm Tâm Di đang nằm dưới đất, thảm không thể tả.

Lâm Tâm Di dù bị đánh rất thê thảm nhưng cô ta vẫn cam tâm. Mặc kệ đau đớn từ gương mặt đã sưng to, Lâm Tâm Di dùng hết sức lực mà gào lên: " Cậu là đồ không biết xấu hổ, đến cả phụ nữ cũng dám đánh, không xứng đáng làm đàn ông "

" Dù sao cũng bị đè rồi, đánh cô thì cũng đánh rồi, xứng đáng hay không thì lão tử cũng chả quan tâm! " _ Lâm Trạch khinh bỉ nhìn Lâm Tâm Di chật vật nằm dưới đất, xoay người đi lên bậc thềm vào nhà.

Chỗ hai người vừa đánh nhau là chỗ từ bậc thềm đi xuống, đi ra cổng. Từ bậc thềm đi lên là cửa chính cùng phòng khách. Đúng lúc đó ông bà Lâm vừa về đến nhà, thấy Lâm Tâm Di đang chật vật ngồi dậy, cả người thê thảm không dám nhìn. Bà Lâm nhanh chóng đỡ người dậy, sau đó liền nhìn thấy Lâm Trạch đang đi vào nhà liền hét to: " Lâm Trạch, đứng lại đó! "

Lâm Trạch nghe bà Lâm hét liền đứng lại, xoay người lại bình tĩnh nhìn xuống bà Lâm. Còn bà Lâm thì nước mắt đã rơi, xót thương mà ôm Lâm Tâm Di vào lòng. Gương mặt vì được bảo dưỡng tốt nên vẫn còn xinh đẹp bây giờ đang rất tức giận. Bà Lâm trừng mắt với Lâm Trạch.

" Con tại sao lại đánh chị mình ra nông nỗi này hả? Con có còn xem mẹ là mẹ của con không hả? " _ Bà Lâm hét lên.

" Bà im lặng được chưa! Còn chưa biết rõ sự tình thế nào đã mắng Lâm Trạch, lỡ không phải nó làm thì sao? " _ Ông Lâm bình tĩnh hơn bà Lâm rất nhiều.

" Ở đây chỉ có một mình nó, không phải nó thì là ai đánh con bé hả! " _ Bà Lâm chắc nịch.

" Tôi bảo bà im lặng, gào khóc cái gì? Lâm Trạch mọi chuyện là thế nào? " _ Ông Lâm quát bà Lâm sau đó quay sang hỏi Lâm Trạch.

" Mọi chuyện là vậy đó! Thôi con đi tắm đây " _ Lâm Trạch cậu đây lười giải thích, bây giờ cậu cần đi tắm rửa sạch sẽ.

" Tại sao con lại đánh chị, con còn biết kính trên nhường dưới nữa không? " _ Bà Lâm gào khóc.

" Thích thì đánh thôi, vả lại trông chị ta thật khó ưa " _ Lâm Trạch vừa đi vừa nói.

Lúc cậu quay người ông Lâm liền nhìn thấy quần cậu có một vệt trắng rất to. Ông Lâm cau mày, không biết nó là gì. Lâm Tâm Di nhìn thấy cái cau mày của ông Lâm, liền hét lên: " Em ấy đi ăn nằm với nam nhân bị con biết được nên mới đánh con! "

Ông Lâm nghe xong liền tức giận, chỉ tay quát to: " Đứng lại, bao nhiêu năm tao cho mày ăn học, để bây giờ mày làm mấy cái việc kinh tởm như vậy sao hả? "

" Đàn ông mà đi ăn nằm cùng đàn ông, tại sao tôi lại sinh ra toàn loại người không biết xấu hổ thế kia chứ! Ông trời ơi! " _ Bà Lâm gào khóc.

Lâm Trạch hít một hơi thật sâu, kiềm chế sự xúc động nhưng mắt đã sớm đỏ lên. Cậu xoay xoay lại một lần nữa, cười một cái, nụ cười chứa đầy sự châm biếm cùng chế giễu.

" Tôi đây đi lăng chạ, ăn nằm với nam nhân đó thì sao hả? Ông bà kinh tởm, tôi cũng không quan tâm. Tôi vốn dĩ là người không biết xấu hổ như vậy đó! "

" Ông bà kinh tởm lắm sao? Ông bà càng ghét tôi càng muốn cho các người thấy " _ Lâm Trạch cởi áo để lộ ra những dấu cắn trên cơ thể. Do quần hơi rộng với cậu hơi gầy, cậu đã lấy thun buộc lại một góc ở chỗ lưng quần. Bây giờ cậu tháo dây thun ra, đưa tay vào lấy ra cái thứ nhầy nhụa dính nhớp kia ra.

Lâm Trạch một tay cầm áo, vịn quần đi lên cầu thang. Tay còn lại thì trét cái thứ dính nhớp cậu lấy ra từ trong khe mông lên tay cầm của cầu thang. Đi một đường thẳng lên phòng, tay cầm của cầu thang vốn sạch sẽ bây giờ lại dính dịch thể nhầy nhụa nhớp nháp.

Ông Lâm tức đến mức ngất xỉu trong sân, bà Lâm không biết làm sao, hoảng loạn hét to gọi người đến. Người làm trong nhà nghe tiếng gọi liền chạy đến đỡ ông Lâm đang xỉu dưới đất đưa lên phòng. Bà Lâm thì đỡ Lâm Tâm Di cực kì thê thảm, gương mặt sưng to. Bác quản gia đi gọi điện cho bác sĩ gia đình đến khám.

Góc hề hước:

Lâm Trạch: Hoa Manh tôi dù sao cũng đàn ông hơn cậu nên cậu lấy tôi nha (人 •͈ᴗ•͈).

Hoa Manh: Hả, lấy cậu thì tôi phải làm chồng tôi mới lấy (◠‿◕).

Lâm Trạch: Được tôi nhường cậu làm chồng, chúng ta kết hôn đi \(๑╹◡╹๑)ノ.

Mộc Lan: Tôi không cho, trừ phi đem chị cậu đến đây (。◕ฺˇ ε ˇ◕ฺ。).

Lâm Trạch: Được, thành giao (灬º‿º灬)♡.

Thiên Phong Dương: Không được, em mà còn làm loạn tối về liền đè em (#`д´)ノ.

Âu Dương Thần: Tôi và Manh Manh chưa ly hôn, không cho cái chân thứ ba như cậu xen vào (\`^´o)\=3. Tui không ngờ Manh Manh lại có một người chị cực kì vô sỉ, vì sắc bán em mình (‡▼益▼).

Lâm Huệ: U là trời, khỏi cần bán chị cưng sẵn lòng đi theo (●♡∀♡).

Mộc Lan: Được về đây, chị đây sẽ cho em một cuộc sống đầy tiền và hạnh phúc ʕっ•ᴥ•ʔっ.

Hoa Manh: Rồi tụi mình có kết hôn nữa không? ( một tay ôm Tom, một tay chọt chọt Lâm Trạch ).

Lâm Trạch: Chắc là không, vì chúng ta không có cơ hội đó đâu. Mông ơi anh xin lỗi, cái miệng nhỏ này hại em rồi ( xoa mông ) (´;ω;`).

Mộc Lan: Yêu em nè ♡~(´ε` ).

Lâm Huệ: Yêu chị ( ˘ ɜ˘)~♡.

Âu Dương Thần: (;¬_¬).

Thiên Phong Dương: ┐( ̄ヘ ̄)┌.

Danh sách truyện HOT