Lọc Truyện

Hệ Thống Cứu Vớt Nhân Vật Ngốc Nghếch

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Sau khi kiểm tra thân thể của Hoa Manh, lão công công mặt mày hoảng sợ, tay chân run lẫy bẫy bước ra khỏi màn che. Lão công công sợ bệ hạ giận chó đánh mèo, nên đã chọn những từ ngữ tránh gây xung đột mà nói.

" Bẩm bệ hạ, lão không biết Vương gia có dũng mãnh hay không nhưng cái đó của Vương gia dài cỡ ngón tay út, chiều ngang chỉ vỏn vẹn bằng ngón chân cái thôi ạ! " _ Lão công công quỳ xuống nói.

Liễu Y Linh cùng A Đào khi nghe nói mặt mũi liền đỏ ửng lên. Chỉ có Dung Mị mặt không đổi sắc đứng nhìn công công nói, lại còn ngáp một cái biểu thị sự nhàm chán. Dung Mị nhìn Liễu Y Linh cùng A Đào liền chề môi. Thời tiểu cô nương đã qua rồi ở đó mà còn ngại với chả ngùng.

Thần Quân Kỳ lúc đầu vốn đã tức giận bây giờ lại càng tức giận hơn, lập tức gọi ám vệ kéo người đi đến đại lao nhưng dường như nghĩ ra điều gì đó liền kéo sai ám vệ kéo người đến Dưỡng Tâm điện. Thần Quân Kỳ bắt tất cả mọi người rời khỏi đó, sau đó đến bên giường lấy chăn quấn cậu lại rồi bế người đi về hướng Dưỡng Tâm điện.

A Đào khi nghe tin bệ hạ cho người đưa nàng ta đến Dưỡng Tâm điện liền vui mừng khôn xiết. Có khi nào bệ hạ đã nhìn trúng nàng ta không, nàng ta xinh đẹp như thế cơ mà. Có lẽ lúc đó bệ hạ tức giận như thế là do nàng ta ngủ cùng với Vương gia không? Đợi nàng ta được bệ hạ sủng ái xong thì cái ả Hoàng hậu đó có còn lên mặt dạy đời nàng được nữa không. A Đào trong lòng âm thầm ảo tưởng một phen, cứ mình mình được bệ hạ để ý đến nên vô cùng vui vẻ để cho ám vệ đưa đi.

A Đào bị ám vệ vứt ngay trước cánh cửa bằng gỗ cao lớn của Dưỡng Tâm điện. Ám vệ bắt nàng ta quỳ xuống nàng ta có chút phản kháng nhưng rồi nghĩ sớm muộn gì bệ hạ cũng sủng ái nàng ta. Lúc đó nàng ta còn không làm gì được một cái ám vệ hay chăng? A Đào trong lòng vui vẻ mà chờ người.

A Đào quỳ đến khi toàn thân tê rần nhưng chẳng thấy bóng dáng ai. Xung quanh nàng ta là hai ám vệ như một hòn núi lớn, vẫn sừng sững đứng đó không mỏi không mệt mặc dù đã đứng gần ba canh giờ. Trong mắt A Đào lập tức hiện lên sự hiếu thắng, quyết tâm không than mà an tĩnh, kiêu ngạo quỳ ở đó. Chức Hoàng Quý phi sớm muộn gì cũng là của nàng ta, quỳ một chút có làm sao. Huống chi nàng ta sau này còn phải trừng phạt những tên ám vệ ngu ngốc này nếu bây giờ nàng ta mà than thở chẳng khác nào yếu kém hơn những kẻ thấp hèn đó!

A Đào ảo tưởng quá mạnh, đến nỗi quên luôn xuất thân của mình cũng chỉ là một nô tì thấp kém. Hằng ngày phải nịnh hót những kẻ bề trên để mà sống. Nàng ta chính là không thể đem so sánh với ám vệ được. Nàng ta vốn dĩ là một nô tì tay còn không giữ được một con gà, còn ám vệ là người bên cạnh hoàng thượng, là người bảo vệ, là tấm khiên là thanh kiếm sắc bén của hoàng thượng.

Liễu Y Linh sau khi bị ép phải rời đi liền trở về cung của mình. Nàng ta tức giận vô cùng về sự ngu ngốc của ả tì nữ A Đào. Liễu Y Linh giận cá chém thớt sớm giờ đã trừng phạt hết ba tì nữ. Nhưng rồi nàng ta lại lo lắng, không biết bản thân có bị ả ngu ngốc kia kể tội ra hay không. Nàng ta cũng không biết bệ hạ đưa ả ngu ngốc đó đến Dưỡng Tâm điện để làm cái gì.

Liễu Y Linh vừa lo lắng lại sốt ruột. Bệ hạ cho người đưa A Đào đến Dưỡng Tâm điện có khi nào là để sủng ái nàng ta không? Nếu như là thật vậy thì chức vị Hoàng hậu của nàng ta có nguy cơ bị lung lay rồi. Liễu Y Linh vò đầu bứt tóc, tâm tình không tốt liền cho người nấu chè hạt sen bưng lên.

Khi tì nữ bưng chè lên, Liễu Y Linh không để ý khói vẫn đang bay nghi ngút mà đưa muỗng chè vào miệng. Chè nóng làm bỏng môi của nàng ta, nàng ta tức giận cầm lấy bát chè ném vào người tì nữ. Tì nữ đau đớn nhưng vẫn cuối đầu xin tha. Liễu Y Linh liền cho người lôi tì nữ đi ra đánh hai mươi roi sau đó đuổi người ra khỏi cung. Nàng ta vẫn cảm thấy không vui, vết thương ở mông lại đang đau rát, nàng ta siết chặt tay, bộ bảo vệ móng tay ma sát bàn gỗ vang lên tiếng vô cùng chói tai.

Khi A Đào thấy bệ hạ về đến liền vô cùng vui mừng, nàng ta muốn níu lấy góc y phục của bệ hạ nhưng nắm hụt. Quỳ lâu nên cơ thể nàng ta tê cứng, ngã nhào ra đất. Nàng ta cứ nghĩ bệ hạ sẽ dừng lại mà đỡ mình. Nhưng bệ hạ vẫn không thèm liếc mắt, vô tình lãnh đạm bước qua nàng ta. A Đào ngơ ngác, sự khó tin hiện lên nơi đáy mắt.

Thần Quân Kỳ bế người đến Dưỡng Tâm điện là chuyện của năm canh giờ sau. Nếu như hắn đi nhanh thì nhất định hai canh giờ đã đến Dưỡng Tâm điện, nhưng cậu vẫn còn đang ngủ say, không cựa quậy lung tung, rất ngoan ngoãn nên hắn không nỡ đi nhanh. Đi nhanh sẽ làm cậu thức giấc.

Thần Quân Kỳ nhẹ nhàng đặt Hoa Manh xuống long ỷ, sau đó lật người cậu lại nhìn những vết cào đang rướm máu. Thần Quân Kỳ đi lấy một lọ cao dược loại tốt, cẩn thận mà thoa lên vết thương. Sự u ám ẩn chứa nơi đáy mắt. Hắn vừa thoa thuốc vừa hôn hôn cậu, rất nhanh sự u ám đó dần lắng xuống, nhưng sự tức giận cùng sự xót xa vẫn không thuyên giảm một tẹo nào.

Chương sau có H nha 😁.

Danh sách truyện HOT