Buổi tối, Manh Tử Ngọc trở về Hà Ngọc cung, cả một ngày phải cảnh giác đề phòng, cả người cô đều ê ẩm, tay chân bủn rủn, nói không mệt chắc chắn là nói dối.
Cô không ngừng dùng tay này đấm vào vai nọ, bước chân lơ đãng trong khuôn viên yên tĩnh, nơi này chỉ có vài người, lại rộng lớn nên Tử Ngọc đi một lúc mà chẳng nhìn thấy ai, miễn cưỡng phải khổ sở gọi.
Ninh Hà liền gấp gáp có mặt, cô sai người chuẩn bị nước ấm để tắm, mùi chua trên người cô đã chua đến mức bức cô muốn nôn mấy lần, không thể vì mệt mà cứ thế về phòng ngủ.
"Dạ, tướng quân đợi em một chút!"
A hoàn nhỏ cũng nhanh chóng làm theo lệnh, một lúc sau nước ấm đã đổ đầy thùng, Manh Tử Ngọc thoát ly y phục, ngâm mình trong nước ấm, cô vuốt nhẹ cơ thể vẫn còn hơi thô ráp của mình, ngắm nhìn làn da màu bánh mật đã chuyển thành da ngâm trong nước, tự nhiên thở dài một tiếng.
"Thương Ánh Tuyết ơi là Thương Ánh Tuyết, nếu tỷ có thể nhìn thấy con người của tỷ hiện giờ sẽ cảm thấy như thế nào?
Tỷ nhìn xem, muội đang cố gắng hoàn thiện thân thể tỷ từng ngày đấy!
Sau này, tấm thân ngọc ngà này sẽ trao cho người giữ được trái tim đang đập này."
Manh Tử Ngọc lẩm bẩm một mình, cô đến thế giới này cũng đã lâu, 3 nhiệm vụ đã hoàn thành 2, chỉ còn nhiệm vụ cuối cùng, có lẽ sẽ rất mất thời gian và tâm sức, bởi nó là nhiệm vụ thiên về tình cảm, Tử Ngọc phải cố gắng làm trái tim trong thân thể Thương Ánh Tuyết đón nhận Từ Dạ Tuân, đồng thời cũng phải làm cho nam nhân kia chủ động thổ lộ tình cảm mãnh liệt của mình hơn nữa.
"Từ Dạ Tuân...."
Cô tựa cằm lên thành thùng, mỉm cười đầy quỷ dị, dường như kế hoạch cô sắp xếp đang đi đúng hướng, cứ như vậy cô sẽ sớm có được mối tình khắc cốt ghi tâm, rồi trở về thế giới của mình một cách bình yên.
Trời cũng đã tối, lại còn hơi lạnh, Tử Ngọc không dám tắm quá lâu, ngâm mình một chút cô cũng nhanh chóng thay xiêm y chuẩn bị đi ngủ.
Cô siết chặt tấm chăn mỏng trên giường, vẫn không sao ngủ được, chăm chú ngắm nhìn ngọn nến cháy bập bùng trên bàn, cảm giác trong tim của thân chủ cứ nặng trĩu và lạc lõng, Tử Ngọc không hiểu sao hôm nay lại có tia đượm buồn.
Phải chăng...Thương Ánh Tuyết đang nhớ người nàng yêu?
- Không! Thương Ánh Tuyết, tỷ là của ta, trái tim và thân thể đều là của ta.
- Ta không cho phép tỷ buồn vì đoạn tình cảm mù quáng.
Tử Ngọc hiểu rất rõ trái tim của Thương Ánh Tuyết vẫn còn nhiều vết thương, muốn chữa lành trong một sớm một chiều không phải chuyện đơn giản. Cho nên, cô sẽ đẩy nhanh tiến độ tấn công Từ Dạ Tuân, giúp trái tim tổn thương này xoa dịu.
Cô cuộn người ôm chặt gối trong chiếc, vừa nhắm mắt thiu thiu thì đột nhiên có tiếng động khe khe, cô lập tức nắm chặt chiếc trâm bạc dưới gối, nhanh như chớp phóng ra trước.
Chiếc trầm xoẹt qua người cắm thẳng vào cột, Manh Tử Ngọc vừa xoay người định tấn công liền bất ngờ bị một thân hình đè nặng xuống, sau đó ánh nến trên bàn cũng phụt tắt.
Một màu tối đen bao phủ, cô không kịp nhìn rõ khuôn mặt, tầm mắt vẫn còn chưa thích ứng, chỉ có thể dùng hai bên cánh mũi ngửi mùi hương.
Người này toàn thân nồng nặc mùi rượu, vô cùng thô bạo ấn giữ hai tay thon thả của cô xuống nệm. Hơi thở có phần trì trệ rất quen thuộc, bản năng của thân chủ tự động nhận biết, là hơi thở này là của kẻ cô ghét nhất, Minh Hiên Nhiên.
Tử Ngọc không phải không tức giận ngạc nhiên, chỉ là thấy có chút mông muội, dường như không tin vào mắt mình. Người này...bỏ lại tân hoàng hậu mới sắc phong, chạy đến đây làm gì?
"Hoàng thượng? Người sao...."
Khuôn miệng nhỏ nhắn bắt ngờ bị bịt lại, Minh Hiên Nhiên đặt ngón tay giữa cánh môi mình ra hiệu cho Tử Ngọc không được ồn ào, rồi hắn ngồi xuống ở mép giường, đỡ Tử Ngọc ngồi dậy.
"Hoàng thượng, sao giờ này người còn đến đây?"
Nữ tử có chút dè chừng, ánh nến đã tắt, cây trâm phòng thân cũng đã phóng đi, người đột nhiên xuất hiện như ma, không có âm thanh, làm cho cô phải run sợ trước vẻ nguy hiểm của hắn.
Minh Hiên Nhiên đột ngột đứng thẳng, hai tay chắp sau hông đạo mạo, khàn giọng nói.
"Tử Ngọc, ra ngoài nói chuyện một chút, ta có điều muốn nói với nàng!"
- Cái tên này...?
Nửa đêm nửa hôm tự dưng lại chạy đến cung người khác trên người còn đầy mùi rượu nồng nặc, chẳng làm gì chỉ nói chuyện, đây chẳng phải muốn phá giấc ngủ của cô sao?
Nhưng, hắn là vua, Manh Tử Ngọc không thể không làm theo, vả lại từ lúc hắn vào cho đến giờ không hề có cử chỉ muốn sủng hạnh cô, có lẽ thật sự hắn có điều muốn nói, Tử Ngọc miễn cưỡng nhận lệnh.
"Thần...tuân chỉ."
Hắn xoay lưng rảo bước rất nhanh, mặc dù hắn uống nhiều rượu nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, hắn đợi Tử Ngọc ra ngoài liền luồn tay thoắt cái ôm ngang hông cô phóng lên nóc nhà.
Tử Ngọc kinh ngạc, khinh công của hắn đúng là không tầm thường, hèn gì trong tiểu thuyết có nhấn mạnh võ công hắn rất cao cường, dù không có Cẩm Y vệ thì hắn cũng không ngán bất kì tên thích khách nào.
Khinh công của Thương Ánh Tuyết cũng là do hắn chỉ dạy, mọi thứ của người đều từ hắn mà ra, dù Manh Tử Ngọc có xuyên vào xác giỏi đến mấy cũng không dám tự tin nắm phần thắng nếu cô giao đấu 1 chọi 1.
- Đúng là bậc đế vương không thể xem thường...
Hắn đưa cô lên ngồi trên nóc nhà cao chót vót, trăng đêm nay rất sáng, rọi rõ cả khuôn mặt ảm đạm của hắn.
Ngước nhìn kĩ dường như hắn có chút muộn phiền, người chủ động ngồi khá gần với Tử Ngọc, nhưng cử chỉ chừng mực không còn động tay động chân như trước, làm cho Tử Ngọc tò mò không thôi.
"Hoàng thượng, chẳng hay người có chuyện gì thế ạ?"
"Cũng không có gì, ta đột ngột nhớ lại năm tháng cùng nàng đi chinh chiến, muốn tìm nàng nhắc lại một chút."
Nam nhân cư nhiên mà nói rồi bắt đầu kể, tự biên tự diễn không cho Tử Ngọc có lấy một tiếng nói, làm cô cảm thấy rất lạ, từ chất giọng tới biểu cảm của hắn đều không giống mọi khi.
- Hắn có tâm sự ư?
Tử Ngọc không rõ, cũng không hiểu vì điều gì lại khiến cô ngồi ngoan ngoãn nghe hắn nói, được một lúc cô tự dưng mất kiên nhẫn, cắt ngang chuyện hắn kể.
"Hoàng thượng, đêm đã khuya lắm rồi, sao người không ở với hoàng hậu mà chẳng đến cung thần kể chuyện?"