Tổng giám đốc Thẩm liếm dấu răng nhợt nhạt trên môi, cười cười chọc vào bụng chồng mình: “Đi thôi.”
Ảnh đế Lương cầm lấy ba lô leo núi đã chuẩn bị từ sớm để ở mép giường, còn muốn chơi xấu: “Hôn một cái mới đi được.”
Gần đây tên này ỷ vào tâm trạng mình đang tốt nên thường xuyên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, tổng giám đốc Thẩm hừ lạnh từ chối, cúi đầu ấn mở màn hình điện thoại lên, định tắt máy rồi rời đi nhưng trước khi tắt màn hình, anh theo thói quen nhìn lướt qua phần bình luận… Lập tức đóng băng tại chỗ.
Lương Trung Tuyền đã mở cửa ra, nhưng thấy bảo bối nhà mình vẫn đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn vào điện thoại, vì thế quay lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Mà người quay phim cũng thuận thế đi theo vào, khuôn mặt bị nghẹn đến mức đỏ bừng, không rõ là bi thương hay là hưng phấn.
Trên màn ảnh, ảnh đế Lương thoải mái mỉm cười đi về phía tổng giám đốc Thẩm, dưới cái nhìn như nhìn thấy kẻ ngốc của đối phương, nụ cười dần dần biến mất.
Tổng giám đốc Thẩm nhìn thấy những bình luận như này:
— ha ha ha ha ha ha micro đang mở ha ha ha
— ha ha ha ha tôi không nói là tôi đã nghe thấy hết đâu ha ha ha ha ha! Rốt cuộc ảnh đế Lương là thần tiên tiểu khả ái phương nào vậy ha ha ha!
— Tôi cười to đến mức đánh thức ba mẹ đang ngủ ở phòng bên cạnh! Cậu ấy cho rằng đóng cửa là có thể cắt đứt tín hiệu sao ha ha ha!
— Đứa nhỏ phá của này, vừa mới nói với sếp Thẩm nhà cậu ấy là nói nhỏ cũng có thể bị nghe thấy, vậy mà bây giờ đã quên mất rồi.
— Thật là sáng suốt, lật mình.
— Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của anh trai, nhưng mà ha ha ha ha ha
— ha ha ha chắc tổ tiết mục khóc thét mất, lật xe liên hoàn, hai vợ chồng tổng giám đốc chắc chắn là kẻ hủy diệt chương trình thực tế này ha ha ha.
— Hiệu quả của chương trình: Tôi không xứng có được họ tên sao?
— Lần này tổ tiết mục gặp bóng ma tâm lý toàn diện rồi!
— Tôi đang đeo tai nghe, mẹ tôi hỏi tại sao tôi cứ nhìn màn hình cười điên cuồng như thế ha ha ha ha
Chỉ vài giây từ lúc ảnh đế Lương mở cửa rồi quay lại, số lượng người xem ở phòng phát sóng trực tiếp đã tăng nhanh lên đến đỉnh điểm, thậm chí còn gấp đôi số lượng người xem ở hai phòng phát sóng trực tiếp kia cộng lại.
— Thật ngưỡng mộ những trường hợp như thế này, tôi cảm giác sự cố của lần phát sóng trực tiếp này có thể ghi danh sử sách được rồi.
— Loại chỉ số thông minh quay đầu là quên luôn này đúng là chỉ có ở anh trai nhà chúng tôi thôi sao? [hoài nghi nhân sinh.jpg]
— a a a anh trai đang xem bình luận của chúng ta!
— mở to mắt ra đi đứa nhỏ ngốc!
— tôi cũng muốn có ba ba tiện lợi như thế
— chủ tịch Thẩm kết bạn với tôi đi! Tôi cũng có thể trò chuyện thật vui với ông!
— Vì sao hình tượng của anh trai lại sụp đổ nhanh đến vậy chứ.
— hai vợ chồng các anh thiếu tâm nhãn sao?
…
Không ngoài dự liệu, sắc mặt ảnh đế Lương cũng cứng lại, chỉ thấy trời đất u ám, dùng hết sức lực mới ngẩng được cái đầu đang cứng đờ lên, nhìn về phía bảo bối nhà mình: “Em nói em không quên, chỉ cho rằng micro chưa mở, anh có tin không?”
Tổng giám đốc Thẩm lấy điện thoại trên mặt bàn thả vào trong túi, ngẩng đầu đối diện với ảnh đế Lương sắp khóc đến nơi rồi: “Lương Trung Tuyền, em là đồ ngốc sao?”
Ảnh đế Lương ủy khuất yên lặng một lát, đột nhiên nức nở một tiếng, nhào vào trong ngực tổng giám đốc nhà mình, khóc nức nở nói: “Vâng!”
Tổng giám đốc Thẩm xoa xoa đầu cậu, dịu dàng nói: Không sao, anh không chê em.”
Ảnh đế Lương vẫn khóc nức nở: “Hu hu hu mất mặt quá.”
Đạo diễn ở cách vách mới thật sự phát khóc: Hai vợ chồng này do người của đối thủ cạnh tranh phái tới ám ông đúng không! Quả thật không chịu làm chút chuyện tốt nào! Mình còn chưa kịp phản ứng lại, tắt mic cho họ, họ đã thoải mái nói ra hết kế hoạch bí mật của chương trình! Thế bây giờ phải làm sao đây? Những tình tiết, trò đùa được lên kế hoạch xong xuôi rồi giờ phải làm sao đây!
Mà ở nơi xa tổng đạo diễn cũng bị đả kích không nói lên lời, đã nói với chủ tịch Thẩm là phải giữ bí mật rồi, sao ông ấy lại nói hết thông tin cho ảnh đế Lương chứ?
Ảnh đế Lương đột nhiên bị lật xe hoàn toàn không muốn chấp nhận sự thật này, chỉ có thể chôn mặt vào trong lòng tổng giám đốc Thẩm, hai người cứ dùng tư thế như thế đi dần ra đến cửa phòng, sau khi tổng giám đốc Thẩm bị Lương Trung Tuyền làm cho vướng chân vài lần, cuối cùng mất kiên nhẫn, khom lưng bế cậu lên.
Là kiểu bế công chúa.
Người xem:!!!
Tôn Duệ – người chân chính biết vị trí của hai người họ:???
Ảnh đế Lương đột nhiên bị bế thì hoảng sợ, thậm chí còn quên mất bản thân đang xấu hổ tột độ, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Tổng giám đốc Thẩm chân dài hùng hổ bước nhanh về phía trước, đi xuống lầu như đang giẫm trên mặt đất bằng phẳng, không giống như đang ôm một người to cao một mét chín trong lòng, năng lực của đàn ông xông thẳng lên trời, đi vài bước đã bế cậu ra đến cửa.
Cuối cùng Lương Trung Tuyền cũng phản ứng lại, nhanh chóng yêu cầu bảo bối nhà mình buông ra, sau đó quy quy củ củ đi theo phía sau tổng giám đốc Thẩm, một câu cợt nhả cũng không dám nói.
Lúc này người xem tuy rằng vẫn có người liên tục “ha ha ha”, nhưng đại đa số người đã ngừng cười, họ còn đang kêu rên vì thể lực của tổng giám đốc Thẩm quá tốt, những cũng có một số người còn lý trí bắt đầu nghĩ lại đoạn nói chuyện của hai vợ chồng lúc ở cửa:
— Có ai để ý… Hồi nãy ảnh đế Lương gọi tổng giám đốc Thẩm là bảo bối không? Có phải tôi đã nghe nhầm không?
Phía dưới lập tức có người trả lời:
— Tôi! Tôi cũng để ý! Không phải ảnh đế Lương là thụ sao? Vì sao lại gọi bảo bối tự nhiên đến vậy chứ.
— lầu trên nghĩ nhiều rồi… Động tác tổng giám đốc Thẩm bế ảnh đế Lương cũng rất tự nhiên.
— Tôi cũng để ý, nhưng chỉ cho rằng là tùy tiện gọi thôi… Các cậu không thấy ảnh hậu Tô và Nguyễn Miên Miên cũng gọi nhau là bảo bối sao.
— nhưng tổng giám đốc Thẩm không gọi ảnh đế Lương là bảo bối mà?
— tổng giám đốc Thẩm gọi ảnh đế Lương là gì?
— đúng vậy, tổng giám đốc Thẩm gọi ảnh đế Lương là gì thế, hình như tôi chưa nghe thấy.
Có người tò mò, thừa dịp họ còn đang ở trong xe thì xem lại đoạn vừa nãy, phát hiện ra ảnh đế Lương gọi tổng giám đốc Thẩm là “Bảo bối” “Ông xã”, còn tổng giám đốc Thẩm chỉ gọi ảnh đế Lương một tiếng, mà lại còn là câu nói “Lương Trung Tuyền, em là đồ ngốc sao?”
Người xem đoạn phát lại choáng váng mơ hồ, thất vọng quay lại báo cáo với mọi người.
— gọi là Lương Trung Tuyền
— ha ha ha đã phá được án, ảnh đế Lương rõ ràng quá khinh suất
— mọi người thật sự suy nghĩ nhiều rồi, ở nhà tôi cũng gọi chồng tôi là bảo bối [đáng yêu.jpg]
Thảo luận về cái xưng hô “bảo bối” này rất nhanh đã hạ nhiệt, giống như mặt hồ nổi lên chút gợn sóng, một lát sau sóng lại hòa vào trong hồ nước. Mà trai thẳng Tiểu Chu vừa đăng bình luận [đáng yêu.jpg] kia cũng thở dài nhẹ nhõm, may là đã lừa được họ, ôm lấy cục diện rối rắm ông chủ nhà mình vứt lại, rôi suy đoán suy nghĩ của ông chủ, mình thật xứng với chức danh trợ lý đắc lực này!
Phía bên kia màn ảnh, Thẩm Úc Tiều và Lương Trung Tuyền đã đi tới sân bay, phương tiện đưa họ tới địa điểm quay là phi cơ tư nhân mà chủ tịch Thẩm nhiệt tình tài trợ. Hai vợ chồng đi lên phi cơ nhà mình được nghênh đón như những vị khách bình thường, hai tổ khách quý khác cũng đã tới, đang ngồi trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nhìn kỹ có thể phát hiện ra, trên người họ đều mặc đồ leo núi, hiển nhiên là cũng đã biết được sự cố phát sóng trực tiếp vừa rồi.
Lương Trung Tuyền chỉ cảm thấy dưới chân như nặng ngàn cân, hoàn toàn không muốn bước vào.
Thẩm Úc Tiều quay đầu lại, nhìn cậu với ánh mắt đầy ý cười bỡn cợt, lại còn cố ý nghiêm mặt, bình tĩnh an ủi: “Không sao đâu.”
Từ trước đến nay ảnh đế Lương nghe bảo bối nói gì thì là cái đó, nhưng giờ phút này lại không cảm thấy không có gì, thậm chí còn muốn chạy trốn.
Mà mấy người trong phòng thấy hai vợ chồng, thì lập tức đứng dậy chào hỏi.
Bởi vì đều là người trong giới, Lương Trung Tuyền đều quen biết bốn người họ, thậm chí còn từng hợp tác với ảnh hậu Tô Anh, cho dù xấu hổ đi nữa, cũng không thể để bảo bối nhà mình vốn không thân với họ đi ứng phó được, rơi vào đường cùng, Lương Trung Tuyền đành phải căng da mặtq theo phía sau tổng giám đốc Thẩm đi vào.
Hai cô gái không hổ là diễn viên, đứng dậy chào hỏi với sắc mặt như bình thường, Tô Anh còn vươn tay ra vỗ vỗ bả vai Lương Trung Tuyền: “Anh Lương, đã lâu không gặp.”
Lương Trung Tuyền gật đầu: “Chị Tô.”
Ảnh hậu ra vẻ tức giận trợn trắng mắt, cười nói: “Nể mặt chúng ta đã từng hợp tác với nhau, chị tha cho cậu lần này đấy, ảnh đế Lương.”
Lương Trung Tuyền máy móc tiếp lời: “Còn nhờ ảnh hậu Tô chiếu cố nhiều hơn.”
Mà Tả Nguyệt Minh ở gần đó đang cố nhịn cười, đúng lúc Lương Trung Tuyền nhìn về phía cậu ta, anh ta lập tức không chịu được “Phụt” một tiếng bật cười thành tiếng.
Chung Phong vội vàng ôm đứa nhỏ nhà mình vào trong ngực, dùng sức đè vai cậu ta lại, nhưng còn chưa kịp ấn vào trong ngực, Tả Nguyệt Minh đã lập tức công phá, ôm bụng cười “ha ha ha”, mà tiếng cười của cậu ta như có sức hút ảnh hưởng đến ba người còn lại, tuy không cười to đến mức như Tả Nguyệt Minh nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được đồng loạt cười.
“Xin, xin lỗi ha ha ha, rất xin lỗi ảnh đế Lương, tôi thật sự ha ha ha ha tôi thật sự không nhịn nổi nữa rồi.”
Lương Trung Tuyền cũng phong độ vỗ trán tự giễu: “Tôi biết tôi thật ngốc, ôi, lâu lắm rồi không tham gia chương trình thực tế, kinh nghiệm phong phú cũng dùng được rồi.” Dứt lời, cậu cũng nở nụ cười theo.
Mọi người lại nhớ tới “kinh nghiệm phong phú” trong câu nói đằng sau cánh cửa, cuối cùng cười to một trận, sau đó từng người bình tĩnh lại, sau khi máy bay cất cánh bắt đầu ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Tả Nguyệt Minh một lúc lại phát ra hai tiếng cười khe khẽ, sau đó bị ánh mắt của người đại diện nhà mình uy hiếp mới ngượng ngùng im miệng, quay đầu nói với ảnh đế Lương: “May là tiền bối lỡ miệng nói ra, nếu không chúng tôi còn tưởng là đi du lịch nên không mang theo gì.”
Tô Anh gật đầu, chắp hai tay vào nhau, giống như hiệp khách, cười cười hành lễ với hai vợ chồng, khí chất đủ mười phần phong cách cổ trang: “Đa tạ.”
Thẩm Úc Tiều chỉ nghĩ là cô ta đang nói giỡn, nhưng đảo mắt thấy chồng mình đột nhiên hỏi: “Chị Anh đang nhập diễn quá sao, hình nhứ bộ phim mới đây của chị là võ hiệp đúng không?”
“Đúng vậy, gọi là <Võ Lâm Xx> Tô Anh cầm tay Nguyễn Miên Miên, cười nói: “Cũng là bộ điện ảnh đầu tiên của Miên Miên nhà tôi, sẽ quảng bá vào tết âm lịch.”
Chung Phong thấy thế, nói: “Quảng bá vào tết âm lịch có phải hơi trễ không, tôi thấy bây giờ <Võ Lâm Xx> còn chưa bắt đầu tuyên truyền.”
Tô Anh: “Cũng hơi trễ. Bởi vì lúc quay phim cần phải quay chi tiết, quá tích cực, cho nên sẽ bị chậm một chút.”
Lương Trung Tuyền bất ngờ nhướng mày, nói: “Đạo diễn Trần bị hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tôi cũng từng trải nghiệm rồi, nghiêm túc như vậy nhất định là có dự tính tốt, lúc quảng bá, tôi sẽ dẫn theo tổng giám đốc Thẩm nhà chúng tôi đi cổ vũ.”
Nguyễn Miên Miên dùng tay che mặt nói: “Sao lại không biết xấu hổ như thế chứ, chúng ta nên đi cổ vũ cho thiên vương Tả, album của anh ấy mới thật sự trâu bò, lần trước chúng tôi ra ngoài ca hát muốn hát bài đó, nhưng đáng tiếc KTV không mua bản quyền.”
Chung Phong vội vàng xua tay: “Mọi người đừng khen em ấy, lần trước em ấy được hát ca khúc mở đầu trong bộ phim mới của ảnh đế Lương, được ảnh đế Lương khen vài câu, lúc về nhà đã mừng rỡ hát cả đêm, kết quả ngày hôm sau chúng tôi bị hàng xóm khiếu nại.”
Mọi người cười ha ha, Nguyễn Miên Miên thuận thế nói: “Tôi biết phim điện ảnh mới của ảnh đế Lương, hình như là <Tướng Quân>, nói về vị tướng quân Tiêu Lang thời kỳ Tam quốc, mấy ngày trước tôi nghe nói còn đoạt giải Cannes.”
Ảnh đế Lương khiêm tốn cười: “Là nhờ văn minh Hoa Hạ có mị lực thôi…”
Thẩm Úc Tiều: …
Tả Nguyệt Minh bưng mấy đĩa đồ ăn vặt đi tới đặt lên bàn, ngồi xuống trên đùi Chung Phong, hầm hừ hỏi: “Có phải anh đang kể xấu em đúng không?”
Chung Phong ôm cậu ta bắt đầu dỗ dành, lúc này cuộc trò chuyện của mấy người mới kết thúc.
Điện thoại của Lương Trung Tuyền “Đinh đinh” một tiếng, cậu cúi đầu mở lên xem, thấy tin nhắn của bảo bối nhà mình.
— Kiều kiều: Dối trá
— Lương Trung Tuyền: Em thật sự hết cách rồi, nếu bảo bối của em không muốn nghe thì đi ngủ một lát đi.
— Kiều kiều: Không ngủ
“Anh không ngủ thì em ngủ.” Thấy camera hướng tới gần màn hình điện thoại của mình, Lương Trung Tuyền lập tức cất đi, trực tiếp hành động theo nội dung tin nhắn, dựa đầu vào vai tổng giám đốc nhà mình ngủ.
Tổng giám đốc Thẩm điều chỉnh tư thế để cậu có thể dựa thoải mái nhất, cúi đầu xem bưu kiện lưu trong điện thoại.
Tầm bốn năm phút sau, ảnh đế Lương vốn đang nhắm mắt đột nhiên trợn mắt ngẩng đầu lên, giống như vừa nhớ ra chuyện gì đó, nhìn về phía Thẩm Úc Tiều: “Không đúng, có phải lúc ấy anh cũng quên sự tồn tại của micro không?”
Tổng giám đốc Thẩm ấn đầu cậu lại bả vai mình: “Câm miệng.”
Lương Trung Tuyền: “Hứ”
_
Máy bay thời đại này nhanh đến kinh người, không đến hai giờ đồng hồ, máy bay chủ tịch Thẩm tài trợ đã chậm rãi đáp xuống đảo tư nhân của chủ tịch Thẩm, mà chủ tịch Thẩm mặc trang phục đặc huấn, mắt đeo kính râm, đứng cùng một chỗ với tổ tiết mục, dưới ánh mắt khó hiểu nhìn con trai con dâu nhà mình, đứng từ xa giơ tay ra ý chào hỏi với họ.
Thẩm Úc Tiều hỏi Lưng Trung Tuyền ở bên cạnh: “Ông ấy không nói cho em biết vì sao lại xuất hiện ở đây sao?”
Lương Trung Tuyền lắc đầu: “Không có.”
Mấy người khác nghe thấy họ nói chuyện, sau khi biết đấy là chủ tịch Thẩm thì lập tức hưng phấn: “Có phải chủ tịch Thẩm tới hỗ trợ tổng giám đốc Thẩm không, vậy thì trải nghiệm của chúng ta có thể nhẹ nhàng hơn một chút đúng không?”
Tả Nguyệt Minh suy đoán: “Có phải chủ tịch Đổng muốn cứu chúng ta ra ngoài không?”
Nhưng mấy người vừa đi tới gần thì thấy ông già đang chống eo, dường như đang ngâm thơ, lớn tiếng nói: “Hoan nghênh mọi người đi vào lãnh địa của tôi, máy bay của mọi người đã gặp rủi ro, tất cả vật tư đều hư hỏng, rơi xuống một hòn đảo hoang không người, chúng tôi hi vọng các cháu có thể sinh tồn ở đây trong ba ngày, ba ngày sau, chủ nhân của hòn đảo này là tôi sẽ đưa trực thăng đến đây đón một người trong số các cháu.”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, không hiểu ý ông là gì.
Cha Thẩm thấy họ ngơ ngác, vì thế nói thẳng: “Tổ tiết mục không dám tịch thu đồ của các cháu, cho nên để tôi tới đây làm người xấu.”
Giữa tiếng kêu rên của ba tổ khách mời, chủ tịch Thẩm lợi dụng thân phận đại tư bản của mình tịch thu hành lý và điện thoại của mọi người. Tổng giám đốc Thẩm lạnh mặt đứng tại chỗ, kiên quyết không chịu giao điện thoại ra.
“Kiều Kiều nghe lời” Chủ tịch Thẩm chớp mắt nhìn con trai nhà mình: “Công ty đã có cha lo, con phải chơi thật vui với Tuyền Tuyền, chơi đủ rồi về.” Dứt lời, ông không tiếp tục dỗ con trai nữa, ngược lại nói với con rể: “Con lấy điện thoại của nó ra đây.”
Đương nhiên Lương Trung Tuyền không dám, đáng thương nói: “Không phải nói là không thu điện thoại sao?”
“Vốn dĩ là không thu,” chủ tịch Thẩm học theo lời quở trách của người Tứ Xuyên từ tổng đạo diễn không lâu trước đây nói: “Làm vậy sẽ rất phiền phức!”
Tổng đạo diễn ở một bên giải thích: “Chuyện đó… Là do ảnh đế Lương tiết lộ kế hoạch của chương trình, làm giảm mạnh độ khó khăn của trò chơi sinh tồn, cho nên chúng tôi mới ra quyết định tịch thu hành lý của khách mời, trong ba ngày tới, tất cả ăn mặc, đi lại của các vị đều phải dựa vào mẹ thiên nhiên rồi.”
Lúc này tính tình Nguyễn Miên Miên bắt đầu bùng nổ, cô ta bước lên phía trước chất vấn đạo diễn: “Đây không phải chương trình về tình yêu hôn nhân sao? Vì sao còn phải chơi trò sinh tồn chứ?”
Tổng đạo diễn âm u nhìn ảnh đế Lương một cái, cười nói: “Hoạn nạn thấy chân tình, chúc mọi người cạnh tranh vui vẻ, trở thành người duy nhất thoát khỏi đảo hoang.”
Mà ngay sau khi ông ta nói xong, chủ tịch Thẩm lập tức phối hợp dẫn vệ sĩ rời đi, mỗi vệ sĩ đều xách toàn bộ hành lý của ba tổ khách mời, chỉ để lại sáu vị khách mời hai tay trống trơn, hỗn độn đứng trong gió, thoạt nhìn có chút hiu quạnh.
Mà lúc này người xem cũng không có tâm tư đồng tình với họ, ngược lại bò lăn ra cười.
— Ha ha ha ha tôi dám khẳng định khó khăn lúc đầu không lớn như vậy đâu!
— tổ tiết mục bị ảnh đế Lương chọc điên rồi ha ha ha ha
— Sao không nói luôn đây là chương trình thực tế sinh tồn đi? Chỉ đưa một người thoát ra ngoài, chẳng lẽ muốn cho chúng tôi xem vợ chồng họ chém giết nhau sao?
— ha ha ha ha ha đạo diễn báo thù!
— nếu được chụp hình thì chắc chắn bây giờ tổ tiết mục sẽ tung hình ảnh họ cười to trên máy bay, ha ha ha ha
— Tổ tiết mục: Chúng tôi không dễ chọc đâu!
— khách mời đầu tiên trong lịch sử chương trình thực tế chọc tức đạo diễn: ảnh đế Lương
…
Mà trên màn ảnh, hai tổ khách mời vừa trò chuyện vui vẻ với Lương Trung Tuyền, bây giờ đồng loạt dò hỏi tổng đạo diễn: “Chúng tôi giao ảnh đế Lương ra, có thể đổi lại hành lý được không?”
Tổng đạo diễn ngồi trên xe việt dã cười ha ha một tiếng, rồi để lại một câu: “Chúc các vị may mắn.” sau đó dứt khoát rời đi.
Mọi người im lặng một lát, sau đó cùng nhau nhìn về phía ảnh đế Lương vừa bị làm mục tiêu chỉ trích.
Lương Trung Tuyền nở nụ cười ngây thơ kinh điển của mình, giả ngu nói: “Hả? Nhìn tôi làm gì? Không phải chúng ta nên đi tìm đồ ăn trước sao?”