Đến khi hai người ra ngoài lấy được chiếc bật lửa rồi quay lại bên hồ, hai nhóm khác đã trở lại rồi, đồ vật nhóm Tả Nguyệt Minh và Chung Phong lấy đều được để trong một chiếc ba lô đen, một bao là nồi, bát, muôi, dĩa, dao kéo và thớt, trong bao còn lại là một số gia vị thường gặp. Mặc dù Tô Anh và Nguyễn Miên Miên đi đến rặng đá ngầm hình người tương đối gần nhưng những đồ họ lấy được lại là bao lớn nhất trong mấy bao đồ mà mấy nhóm khác lấy được: ba cái lều trại.
Vì phải kéo lều trại trở v nên hai cô gái đã mệt đến mức ngồi xuống cạnh nhau, giống như bị điểm huyệt, không hề động đậy, trải lều trại trong bao ra, rõ ràng mới ghép được một nửa đã bỏ cuộc rồi. Mà Tả Minh Nguyệt và Chung Phong ở bên cạnh đã dùng máy lọc nước và tảng đá dựng lên một cái bếp đơn giản, những đồ dùng khác đã được rửa sạch rồi được đặt ở bên cạnh, nhìn thấy hai người tổng giám đốc Thẩm và Lương Trung Tuyền đi về phía này, Tả Minh Nguyệt vẫy tay với họ: “Tổng giám đốc Thẩm, đàn anh! Mau nói cho chúng tôi biết hai người lấy được thứ gì vậy! Xem xem chúng tôi đoán có đúng không!”
Lương Trung Tuyền vẫy tay lại với họ: “Là bật lửa.”
Tả Minh Nguyệt “hả” một tiếng, ôm bụng mà cười lớn ha ha, cười đến mức đẩy Chung Phong đang đứng ở bên cạnh: “Em thắng rồi, em thắng rồi!”
Trên tay Chung Phong có bụi, không thể nào xoa đầu Tả Minh Nguyệt được, vậy nên anh ta chỉ có thể cười cười, cúi đầu hôn Tả Minh Nguyệt một cái.
Tô Anh quay đầu giải thích với hai người họ: “Chúng tôi đánh cược với nhau, xem thử bật lửa được giấu ở đảo trong đảo hay tượng nữ thần, người thua phải hôn người thắng một cái.”
“Rất có cảm giác tình thú, hai người kia.” Nguyễn Miên Miên ôm chặt Tô Anh, sợ hãi nói: “Bảo bối, có phải em rất nhàm chán không…”
Tô Anh khẽ xoa mặt cô ta: “Không phải đâu, bảo bối nhà chị là dễ thương nhất.”
Ảnh đế Lương cười tủm tỉm nhìn hai người họ, học theo giọng điệu của Nguyễn Miên Miên ôm lấy cánh tay của tổng giám đốc Thẩm: “Ngọt quá đi mất, hai người kia, ứ ừ chồng, có phải em quá nhạt nhẽo rồi không…”
Tổng giám đốc Thẩm ghét bỏ đẩy đầu cậu ra, lấy bật lửa đưa cho Tả Minh Nguyệt và Chung Phong vẫn đang vây quanh bếp, sau đó xoay người bắt đầu dựng lều.
Lương Trung Tuyền lập tức đi qua giúp anh.
Nguyễn Miên Miên đứng dậy, muốn đi học lỏm cách dựng lều, sau khi Tổng giám đốc Thẩm dựng lều xong rồi, cô ta phá chiếc lều mình thử dựng lúc nãy, kết quả đến khi Thẩm Úc Tiều dựng xong hai cái lều rồi giúp Chung Phong nhóm lửa, cô ta vẫn chưa dựng được, cuối cùng đành phải nhờ tổng giám đốc Thẩm và Lương Trung Tuyền giúp đỡ.
Trong lúc mọi người làm việc thì sắc trời đã dần tối, lúc họ thấy đói bụng thì mặt trời đã gần xuống núi rồi, một rặng mây đỏ cũng đã xuất hiện ngay phía chân trời xa xa.
Lúc này, mọi người mới thoát ra khỏi cảm giác thành tựu khi dựng được lều và nhóm được lửa, nhưng họ lại phát hiện… Họ không có nguyên liệu nấu ăn.
Hai mắt Tả Nguyệt Minh sáng bừng lên, kéo lấy ống tay áo của Chung Phong, nói: “Chúng ta ăn hải sản đi, đúng lúc có nồi ở đây!”
Chung Phong bất đắc dĩ chọc vào đầu của Tả Minh Nguyệt, nói: “Bây giờ thủy triều đang lên, không có hải sản cho chúng ta ăn đâu, vậy nên chỉ có thể đặt hết hy vọng lên đảo trong đảo mà thôi.”
Tả Nguyệt Minh buồn bực ngồi trên mặt đất, bắt đầu im lặng suy nghĩ.
Mà Lương Trung Tuyền đã nhìn chằm chằm vào hòn đảo nhỏ ở giữa hồ một lúc lâu, đột nhiên cười nói: “Tôi có cách để qua được đó.”
Ánh mắt mọi người nhìn cậu tràn đầy hy vọng, giống như giờ phút này, ảnh đế Lương chính là hóa thân của trí tuệ, là chúa cứu thế mà ông trời phái xuống để giúp đỡ họ.
Một giây sau, Lương Trung Tuyền nói: “Bơi qua đó.”
Mới vừa nãy mọi người còn dùng ánh mắt sáng trưng nhìn cậu giờ lại sâu sắc thở dài một hơi, không muốn để ý đến cậu nữa.
“Không có cách khác đâu.” Lương Trung Tuyền cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống, sờ sờ tay tổng giám đốc Thẩm, thấy anh không có gì không thoải mái mới tiếp tục nói: “Lúc trước ở đây có một con thuyền nhỏ, ngồi thuyền thì mới có thể qua bên kia được, nhưng hiện giờ, có lẽ người của chương trình đã lấy thuyền đi rồi, chúng ta không biết thuyền ở đâu, cũng không thể tự đóng thuyền được.”
Tả Nguyệt Minh nghe cậu nói vậy thì sáng mắt lên: “Tổng giám đốc Thẩm lợi hại như vậy, chúng ta có thể để Tổng giám đốc Thẩm um…”
Chung Phong bịt miệng của Tả Minh Nguyệt lại, nhẹ giọng cảnh cáo: “Nếu em không im miệng lại thì anh hôn em đấy.”
Lúc này Tả Nguyệt Minh mới thành thật im lặng, ngoan ngoãn trợn to mắt nhìn mọi người đang im lặng suy nghĩ.
Tô Anh xoay đầu nhìn người quay phim đã đi cùng họ một ngày nay, nói: “Chương trình có cho người đến giúp đỡ chúng tôi không?”
Theo lý mà nói, chắc hẳn sẽ có, người quay phim vừa muốn gật đầu thì nghe thấy giọng nói của đạo diễn vang lên từ trong tai nghe: “Không có, để họ tự nghĩ cách đi.” Mặc dù người quay phim là fan của Tô Anh nhưng bát cơm vẫn quan trọng hơn, cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn im lặng lắc đầu.
Không có sự giúp đỡ của chương trình, Tô Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Vậy thì bơi qua đi.” Lương Trung Tuyền đi đến bên hồ, cởi quần áo ra, sau đó co thành một cục rúc vào trong ngực tổng giám đốc Thẩm, nói: “Chờ nhé bảo bối, ông xã đi lấy đồ ăn cho bảo bối đây!”
Thẩm Úc Tiều đau lòng nhìn người đàn ông không biết xấu hổ đang cởi trần, hừ lạnh một tiếng. Mặc dù biết Lương Trung Tuyền là một diễn viên, lúc quay phim có cởi trần cũng là chuyện bình thường, nhưng tận mắt thấy cậu cởi quần áo trước mặt mọi người, tổng giám đốc Thẩm vẫn cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Tuy nhiên, đồ ngốc ảnh đế Lương vốn không nghĩ đến chuyện này, cậu ra hiệu cho mọi người lùi ra sau, hít một hơi thật sâu rồi nhảy xuống hồ, nhưng sau khi đạp nước vài cái, cậu mới phát hiện có gì đó không đúng lắm, cong người lại, chân đạp xuống dưới, đột nhiên đứng dậy được.
Mà mọi người vốn tưởng rằng hồ này rất sâu nhưng thật không ngờ nó chỉ tới eo cậu mà thôi, mực nước chỉ cao như nước trong hồ bơi.
Lương Trung Tuyền: …
Mọi người: …
Bầu không khí quá mức xấu hổ, mọi người trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, vậy nên dứt khoát không nói gì cả, giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn ảnh đế Lương đang rẽ nước đi.
Cũng may Lương Trung Tuyền càng đi càng sâu, mực nước đã dần dần vượt qua đỉnh đầu cậu, lúc này kỹ thuật bơi lội điêu luyện của cậu mới có tác dụng.
Người quay phim không đi theo quay được, vậy nên chỉ có thể để ảnh đế Lương đeo một cái camera nhỏ chống nước trên đầu, để lúc chiếu trên màn hình livestream thì một bên sẽ quay vẻ mặt của tổng giám đốc Thẩm, còn một bên khán giả chỉ có thể nhìn theo góc nhìn của ảnh đế Lương.
Chỉ thấy sau khi cậu lên được đảo trong đảo, việc đầu tiên là vẫy tay với mọi người ở phía bên này, hai tay làm thành hình cái loa rồi hét lớn: “Kiều Kiều, đợi em kiếm tiền về cưới anh!”
Kiều Kiều ở đối diện nhặt một cục đá lên, dùng sức ném về phía cậu, được nửa đường thì rơi xuống nước, làm mặt nước tức giận mà gợn sóng.
Ảnh đế Lương thành công khiến cho bảo bối nhà mình tức giận, cười “ha ha” một tiếng rồi đi đến chỗ đám cây nhỏ trên đảo trong đảo, sau khi đi được hai bước, giống như không nỡ, cậu lại quay đầu nhìn một cái, rất nhanh đã có thể nhìn thấy balo chương trình để lại, chưa kịp đeo balo lên, cậu lại quay lại nhìn về phía tổng giám đốc Thẩm đang đứng một lần nữa.
Mà mọi người chỉ thấy màn hình bên trái vừa mới được ổn định lại “vút” một cái đổi hướng, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, thật giống như cách chuyển trang của PPT vậy.
Cuối cùng người xem vẫn là nhịn không được mà mắng:
— ảnh đế Lương, cậu tập trung không được sao? Nếu không lấy được balo thì không phải Kiều Kiều sẽ đói sao?
— Ha ha ha ha tôi bị hình tượng sụp đổ của ảnh đế Lương chọc cười rồi, sao cậu ấy lại nói nhiều thế không biết!
— Cặp đôi này chính thức công khai rồi, còn ngốc nghếch đáng yêu đến vậy nữa!
— Như một giấc mơ vậy, đến giờ tôi vẫn chưa thích nghi được chuyện ảnh đế Lương là công… Lúc cậu ấy không bình thường, đúng thật là trông rất ngốc, vừa ngốc vừa ngớ ngẩn.
— Đây là thứ tình yêu thần tiên gì vậy, mỗi giây phút ở bên nhau đều muốn nhìn anh sao?
— Tôi đột nhiên có một suy nghĩ, có ai tổng kết lại không, xem thử một ngày ảnh đế Lương dùng bao nhiêu thời gian để nhìn tổng giám đốc Thẩm?
— Ý tưởng hay đấy! Giao cho chị đấy, người chị em!
— Chuyện này… Chỉ có tôi để ý sau khi ảnh đế Lương nói sẽ cưới anh thì tổng giám đốc Thẩm lén cười trộm sao?
— Có à? Có à? Thật sao?
— A a a a a cười trộm, sao lại dễ thương đến vậy chứ!
— Người xem đoạn phát lại tới nói cho mọi người biết nè, tổng giám đốc Thẩm cười trộm thật sự vô cùng vô cùng đáng yêu luôn! Má nó, vậy nên không thể trách được ảnh đế Lương đi một bước lại quay lại nhìn một lần, nếu tôi cũng yêu đương với tổng giám đốc Thẩm thì có lẽ tôi cũng khóa anh ấy lại, chỉ để cho mình mình nhìn thôi.
— Người phía trên đang nghĩ gì vậy hả, anh ấy là vợ của tôi.
— ảnh đế Lương lặng lẽ rút con dao bốn mươi mét của cậu ấy ra.
— Bốn mươi mét… Có bốn mươi mét, có thể trực tiếp xây một cái cầu ra đảo được rồi đấy.
…
Mà trên màn hình, không có con dao dài bốn mươi mét, chỉ có Lương Trung Tuyền trông vô cùng đáng thương nhanh chóng bơi đến bờ bên này, run lẩy bẩy trèo lên trên bờ.
Nhiệt độ chênh lệch giữa sáng và tối ở trên đảo hơi lớn, so với buổi trưa khi mấy vị khách mời bị phơi nắng đến gần như mất nước, bây giờ lại có cảm giác hơi lạnh, đặc biệt là nước hồ, khi ở bên trong thì không thấy lạnh, nhưng khi ướt nhẹp đứng trên mặt đất, gió thổi qua làm cho hơi lạnh truyền từ đỉnh đầu xuống chân.
Mấy vị khách khác cũng ngay lập tức tụm lại với nhau, sau khi nói cảm ơn xong thì cầm lấy balo chứa một đống nguyên liệu đóng gói hút chân không đi, mà tổng giám đốc Thẩm lại lấy tấm thảm trong lều trại ra, sau đó trực tiếp lấy tấm thảm bao lấy cả người ảnh đế Lương, một đường ôm lấy cậu đi vào lều trại.
Vốn dĩ tổng giám đốc Thẩm muốn đi qua giúp những người khác nhưng ở bên đó đã có bốn người lo liệu rồi, mà trong tay tổng giám đốc Thẩm không có điện thoại để gọi video sai bảo, đương nhiên cũng không giúp được gì, thế là anh đành đi vào lều trại với ảnh đế Lương.
Người xem livestream thấy tổng giám đốc Thẩm lấy tấm thảm bọc cả người ảnh đế Lương lại giống như đang bảo vệ một đứa trẻ, thì than thở sao hai người ngọt ngào quá, tổng giám đốc Thẩm đã tiến vào lều, mọi người cũng rất chờ mong, mãi cho đến khi nghe thấy trong lều vang lên tiếng sột soạt, sau đó là tiếng hôn nhau chụt chụt chụt vang lên, lúc này mọi người mới phản ứng lại, trong lều không có camera!
Ảnh đế Lương và tổng giám đốc Thẩm đang hôn nhau, nhưng họ không thể thấy!
Lúc này, ảnh đế Lương đột nhiên cười xấu xa hai tiếng, giọng cười vừa từ tính vừa quyến rũ truyền từ microphone đến tai mọi người: “Họ nghe thấy tiếng, nhưng không thể thấy em hôn anh, chắc chắc là đang gấp lắm đây, ha ha ha ha ha.”
Các fans đang xem livestream bỗng nhiên hiểu ra vì sao tổng giám đốc Thẩm lại thích đánh người như vậy, tất nhiên là bởi vì ảnh đế Lương quá thiếu đòn!
Trên màn hình lần lượt xuất hiện các bình luận tag tổ tiết mục:
— @Tổ tiết mục, cầu xin mấy người lắp camera trong lều trại đi mà!
— Vì sao lại đưa lều trại cho họ! Nằm ngủ dưới ánh trăng không được hay sao?
— Ha ha ha ha ảnh đế Lương xấu xa quá à! Anh trai ấm áp đứng đắn trước đó đi đâu rồi a!
— Ha ha ha ảnh đế Lương: Tôi ngả bài rồi, không giả vờ nữa, tôi chính là người lầy lội như vậy đấy ha ha ha ha.
— @Tổ tiết mục, xin hãy hành hạ ảnh đế Lương đi!
…
Tiếp sau đó, lại nghe thấy hai tiếng chụt chụt.
Giây tiếp theo, phòng phát sóng trực tiếp thứ ba im lặng một lúc, chỉ còn lại tiếng gió vù vù do camera thu được.
Sau đó tiếng đánh “bốp chát” vang lên, có lẽ là ảnh đế Lương đã làm gì đó chọc tới bảo bối nhà cậu nên đang bị đánh.
Quả nhiên, sau khi lều trại lung lay vài cái, cuối cùng ảnh đế Lương bắt đầu lên tiếng xin tha, có lẽ đang cố ý thấp giọng xuống, như vậy sẽ khiến cho giọng cậu càng trở nên khàn khàn, từ tính hơn, lời nói ra cũng mang theo vài phần nũng nịu: “Ai da, ai da, ai da, em đã lạnh đến mức này rồi, anh còn đánh em nữa.”
Trả lời cậu lại là một tiếng “bốp” to hơn nữa, thêm vào đó là tiếng nghiến răng nghiến lợi dạy dỗ của tổng giám đốc Thẩm: “Biết lạnh mà em còn chơi xấu nữa!”
Một loạt tiếng kêu a a a lại truyền đến tai người xem lần nữa, chỉ nghe thấy ảnh đế Lương dùng giọng điệu mang theo chút ý cười nói: “Không làm lỡ việc hôn anh đâu.”
Nói xong, lại là một loạt tiếng hôn trộn lẫn tiếng nước chụt chụt chụt khiến người nghe mặt đỏ tai hồng vang lên.
Phần bình luận lúc này: A a a a a a a!