Lọc Truyện

Hệ Thống Show Ân Ái

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Thực tế đã chứng minh, khi hổ dữ rơi nước mắt tức là chúng đang đói, cho ăn một bữa là đủ, nếu một bữa không đủ thì hai bữa, hai bữa không đủ thì năm sáu bảy tám bữa.

Thẩm Úc Tiều lấy thân mình nuôi hổ, bị lăn qua lăn lại cả đêm, cho đến trưa hôm sau anh vẫn còn mệt đến nỗi không thể dậy nổi.

Lương Trung Tuyền thấy anh tỉnh dậy thì lập tức chạy đến phục vụ, bế anh đi rửa mặt rồi lại bế anh ngồi xuống bên một chiếc bàn nhỏ, sau đó bưng một bát cháo tốt cho dạ dày tới. Đợi đến khi bảo bối bắt đầu ăn cậu mới ngồi lên giường, cầm chiếc điện thoại màn hình lớn không có kết nối Internet lên, cười khúc khích.

Thẩm Úc Tiều đưa mắt nhìn sang thì thấy trên màn hình điện thoại là bức ảnh tối hôm qua cậu năn nỉ mãi anh mới đồng ý chụp, Lương Trung Tuyền đã đặt nhiều lớp mật khẩu cho bức ảnh đó, phải mất gần mười phút mới có thể mở ra.

Lúc đang xem thì cậu nhắm mắt lại, đặt điện thoại xuống chưa được bao lâu lại cầm lên mở khóa lần nữa.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại ba lần, tổng giám đốc Thẩm không nhìn nổi nữa nên nói: “Em bị ngốc à?”

Thế mà ảnh đế Lương không hề tức giận, còn ôm chặt lấy điện thoại và nở một nụ cười hạnh phúc: “Nửa đời còn lại của em sẽ dựa vào cái này để tiếp tục sống.”

Thẩm Úc Tiều tỏ ra chán ghét, cúi đầu ăn cháo, nhưng đôi mắt to của ảnh đế Lương đã nhìn thấy, lúc cúi đầu khóe miệng của anh đang nhếch lên.

Bảo bối nhà cậu thật đáng yêu, Lương Trung Tuyền nhe răng cười giống như một con cún bự đang thè lưỡi, xấu xa thò qua trêu anh, cho đến khi Thẩm Úc Tiều không chịu được nữa giơ tay lên đấm cậu, cậu mới vui vẻ, tiếp tục đi mở khóa xem ảnh.

Đang xem ảnh thì đột nhiên lại cảm thấy hơi lo lắng, nói: “Nếu có người lấy trộm điện thoại thì sao?” Sau một lúc bối rối, ảnh đế Lương tỏ ra đau khổ, cố kìm nước mắt xóa bức ảnh kia đi.

Sau khi đã xóa xong, vẫn cảm thấy lo lắng nên cậu định dạng luôn hệ thống, sau đó chán nản ngồi ôm đầu: “Bảo bối duy trì cuộc sống của em không còn nữa rồi.”

Diễn được một lúc, cậu như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lấy chiếc điện thoại mình hay dùng ra, gõ tìm kiếm: Sau khi định dạng điện thoại, có thể lấy lại ảnh không?

Trên mạng không có câu trả lời nào trả lời thẳng câu hỏi của cậu, thay vào đó xuất hiện hàng loạt bài hướng dẫn lấy lại ảnh.

Lương Trung Tuyền: “Chết tiệt.”

Cho nên, sau đó tổng giám đốc Thẩm thấy cậu lăn qua lăn lại nửa ngày đã cầm điện thoại đi ra khỏi phòng, một lúc lâu sau thì nghe thấy có tiếng đập đồ ở bên ngoài.

Vài giây sau, giọng hét của quản gia vang lên: “Phu nhân, phu nhân làm gì vậy?”

Không biết Lương Trung Tuyền trả lời như thế nào, nhưng hình như đã thuyết phục được quản gia, sau đó thì không nghe thấy tiếng gì nữa. 

Sau khi Lương Trung Tuyền đập đồ xong rồi quay lại, Thẩm Úc Tiều hỏi cậu: “Em trả lời như thế nào?”

Ảnh đế Lương tỏ ra đáng thương: “Biểu diễn nghệ thuật.”

Tổng giám đốc Thẩm lạnh lùng từ sáng sớm bị cậu chọc cười, một tiếng “phụt” vang lên. 

Lương Trung Tuyền bước tới, ôm lấy anh, bắt đầu giả vờ khóc nức nở rồi làm nũng: “Bảo bối, bức ảnh dùng để duy trì cuộc sống của em không còn nữa rồi.”

Tổng giám đốc Thẩm vẫn thờ ơ, cúi đầu ăn cháo.

Lương Trung Tuyền: “Anh có thể mặc nó thêm một…”

Thẩm Úc Tiều: “Cút.”

Mặc dù không thể bắt tổng giám đốc Thẩm mặc lại bộ quần áo tối hôm qua, nhưng ảnh đế Lương nhân cơ hội hôm nay là ngày nghỉ nên mặt dày đẩy người ta nằm xuống một lần nữa, sau đó bế anh lên máy bay.

Thế nhưng bất ngờ là ở sân bay còn có fans tiếp ứng, tuy không nhiều nhưng vì quá cuồng nhiệt nên tiếng la hét vô cùng chói tai, khiến các hành khách khác liên tục nhíu mày.

Lương Trung Tuyền nở một nụ cười tươi như thường ngày, ra hiệu bảo các cô gái im lặng rồi liếc nhìn những tấm poster trên tay một số người, trong đó có một bức ảnh phiên bản chibi của cậu và Thẩm Úc Tiều, trong bức ảnh có một người nhỏ khoác vai một người nhỏ, bên trên còn có một dòng chữ: “Đây là tình yêu của tôi.”

Cậu bật cười chỉ vào tấm poster nói: “Mọi người nhanh tay quá nhì, đã làm ra cái này rồi sao?”

Một cô bé đeo khẩu trang đen đứng ở đầu hàng hào hứng trả lời: “Tối qua em đã làm xong rồi, nhưng hôm qua chỉ nhận được tin tức tiểu thiên vương Tả và ảnh hậu Tô bay về, bọn em đoán hôm nay anh cũng trở về nên đã đợi ở đây từ sáng.”

Khi nghe thấy tiếng “anh”, tổng giám đốc Thẩm nhìn Lương Trung Tuyền bằng ánh mắt vi diệu.

Ảnh đế Lương nhận được tín hiệu nguy hiểm lập tức khoác tay lên vai tổng giám đốc Thẩm rồi nói với fans: “Đến đây, xem chị dâu đi.” 

Các cô gái phấn khích hét lên, biểu cảm của tổng giám đốc Thẩm cũng dịu lại, cứng đờ gật đầu với họ, lúc anh ngẩng đầu lên xung quanh lập tức vang lên những tiếng hét chói tai.

Lương Trung Tuyền vội vàng bảo họ bình tĩnh lại, sau đó thì cảm ơn chào tạm biệt, rồi mới vừa ôm vừa đỡ tổng giám đốc Thẩm rời đi, nhưng có lẽ là vì có người đang nhìn nên anh đã đẩy cậu ra, nhất định muốn tự đi, cho đến khi vào trong xe mới thở phào nhẹ nhõm.

Trợ lý Tiểu Chu ngồi vào ghế lái, quay đầu đưa máy tính bảng cho anh rồi nói: “Sếp Thẩm, anh đã về, chủ tịch Thẩm hầu như chưa từng động đến dự án Đằng Vân, có một số tài liệu cần sếp xem qua.”

Tổng giám đốc Thẩm gật đầu: “Thừa Long ở bên đó đâu? Buổi họp báo chuẩn bị đến đâu rồi?”

Tiểu Chu: “Dự kiến sẽ ​​tổ chức ở khách sạn trong trung tâm thành phố, nhưng vẫn chưa bắt đầu sắp xếp… Buổi họp báo thì không có vấn đề gì, chỉ là…”

Thẩm Úc Tiều: “Nói.”

Tiểu Chu thận trọng nhìn vào gương chiếu hậu rồi nói: “Về việc quảng bá, Thừa Long và chúng ta xảy ra một chút mâu thuẫn, trước đó đã nói sẽ để phu nhân làm người phát ngôn, nhưng hôm qua tổng giám đốc Cung đột nhiên nói là sẽ thêm một người nữa, tuy thù lao của người kia sẽ do bên kia chịu, nhưng người đó hình như không nổi tiếng lắm, Tôn Duệ nói chuyện này không có lợi với phu nhân, cho nên bên chúng ta vẫn chưa đồng ý, đợi sếp về rồi mới bàn tiếp.”

Lương phu nhân đang nằm trên vai tổng giám đốc Thẩm nghịch điện thoại, nghe anh và Tiểu Chu nhắc đến mình mới tập trung nghe.

Nếu là trước đây, Thẩm Úc Tiều chắc chắn sẽ giao chuyện này cho Lương Trung Tuyền tự quyết định, anh quay đầu lại, liếc nhìn ông chồng ngốc nghếch của mình rồi thở dài, nếu để cho cậu tự quyết định, có thể vì không muốn tự chuốc lấy phiền phức nên cậu sẽ tự chịu ấm ức… 

“Em không có ý kiến gì” Lương Trung Tuyền cười nói: “Chỉ thêm một người thôi mà, coi như em đang dẫn dắt một người mới đi.”

Quả nhiên tổng giám đốc Thẩm lạnh lùng liếc cậu một cái rồi hỏi Tiểu Chu: “Thừa Long muốn người phát ngôn ở trong nước hay ở nước ngoài?”

Tiểu Chu: “Ở trong nước, bây giờ minh tinh đó không có sức ảnh hưởng lớn lắm, nhưng người chúng ta đã mời là minh tinh Hollywood đến từ nước ngoài, bây giờ đã ký hợp đồng rồi nên không còn cách nào để nhường chỗ.”

Thẩm Úc Tiều gật đầu rồi nói: “Không cần làm vậy, chúng ta cũng có thể mời một người khác ở nước ngoài.”

Lương Trung Tuyền cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh không cần vì em mà…”

“Không phải vì em” Thẩm Úc Tiều ngắt lời cậu: “Chỉ để trả thù Thừa Long thôi.”

Tiểu Chu ngồi lái xe ở ghế trước, không thể không thầm mắng sếp của mình, nếu không vì ảnh đế Lương, dù có quảng bá hay không quảng bá, anh cũng chẳng thèm quan tâm, chứ nói gì đến chuyện quan tâm đến việc Thừa Long có thêm người hay không?

Nhưng là trợ lý nên không thể vạch trần sếp của mình, anh ta thờ ơ gật đầu nói: “Tôi sẽ bảo bộ phận quan hệ công chúng liên hệ với người đại diện Tôn.”



Chương trình giải trí《Yêu người ngày thứ N + 1》được phát sóng cùng một lúc trên mạng và trên kênh truyền hình, mỗi tập phát sóng trực tiếp sẽ được cắt thành bốn tập, mỗi tuần sẽ phát một tập.

Bởi vậy, cho dù fans có muốn xem tập phát sóng trực tiếp tiếp theo ngay thì vẫn phải đợi thêm một tháng nữa. Ngày hôm sau, hai vợ chồng trở về nhà, Lương Trung Tuyền quay lại đoàn phim để quay phim, còn tổng giám đốc Thẩm cũng bận rộn chuẩn bị cho buổi họp báo về ô tô năng lượng mới, khiến cho ảnh đế Lương dù có lo lắng cho bảo bối nhà mình, thì mỗi ngày cũng chỉ có thể quan sát anh qua video, nhắc anh ăn cơm rồi nhắc anh đi ngủ. Mất mấy ngày sau, hai người mới được gặp nhau, Lương Trung Tuyền nói xin nghỉ để quay quảng cáo, còn tổng giám đốc Thẩm thì tranh thủ lúc rảnh rỗi, sắp xếp lại công việc trước một ngày rồi chạy tới phim trường để tìm gặp chồng mình.

Khi anh đến đó, Lương Trung Tuyền đang ở trong phòng nghỉ để trang điểm, đúng lúc tổng giám đốc Thẩm định đi vào thì thấy “Tổng giám đốc Cung” của Thừa Long vừa đi ra từ trong đó.

“Ồ, tổng giám đốc Thẩm, lâu rồi không gặp, nghe nói anh rất nổi tiếng.”

Cái hay không nói lại đi nói cái dở, bản thân tổng giám đốc Trương cảm thấy vô cùng mâu thuẫn với những lần mình yếu thế mình trong chương trình thực tế, những người ở xung quanh, bao gồm cả chủ tịch Thẩm cũng không dám nhắc đến khi ở trước mặt anh, chỉ có ảnh đế Lương dám nhõng nhẽo nhắc đến lúc hai người gọi video. 

Tổng giám đốc Thẩm lập tức khoác lên mình bộ mặt lạnh lùng có thể dọa khóc một đứa trẻ, hạ áp suất không khí ở toàn bộ phim trường xuống.

Tổng giám đốc Cung thấy anh xị mặt xuống thì bật cười, anh ta vừa định nói gì đó thì bị một thiếu niên với khuôn mặt đã được trang điểm tinh xảo nắm lấy cánh tay: “Tổng giám đốc Cung tới rồi à, đây là tổng giám đốc Thẩm sao? Oa, còn đẹp trai hơn trong phát sóng trực tiếp nữa!”

Cả hai người cùng nhìn vào người thiếu niên kia, anh ta có vẻ hơi ngại ngùng nên nấp ở sau lưng tổng giám đốc Cung, nhưng vẫn nhìn về phía tổng giám đốc Thẩm và nở một nụ cười ngọt ngào, chiếc răng khểnh thấp thoáng lộ ra, khiến anh ta càng trở nên đáng yêu hơn.

Tổng giám đốc Thẩm cau mày lại rồi nhìn tổng giám đốc Cung với ánh mắt không hài lòng: “Chưa thành niên sao?”

Tổng giám đốc Cung cười nói: “Đừng nhìn vào khuôn mặt trang điểm của cậu ta, cậu ta ba mươi tuổi rồi, tuổi còn lớn hơn bà xã nhà anh.”

Lương Trung Tuyền cũng đi ra tự nhiên nắm lấy bàn tay của tổng giám đốc Thẩm, mỉm cười rồi nháy mắt với anh vài cái, sau đó mới quay sang nói với tổng giám đốc Cung: “Thầy Trần đúng là trông trẻ hơn so với tuổi, lúc vừa nhìn thấy anh ấy tôi cũng bị nhầm.”

“Tiền bối vạn lần đừng gọi tôi như vậy, tôi, tôi…”

Lương Trung Tuyền nở một nụ cười thân thiện nói: “Có sao đâu, anh ra mắt sớm hơn, tôi phải gọi anh là tiền bối mới đúng, đạo diễn bảo tôi tới gọi anh, chuẩn bị bắt đầu quay rồi.”

Khi đứng ở trước mặt ảnh đế Lương anh ta lại rất lễ phép, gương mặt ngây thơ đỏ bừng lên, dịu dàng chào tạm biệt tổng giám đốc Cung rồi mới rời đi cùng ảnh đế Lương.

Hai tổng giám đốc, từng người lấy ghế ra ngồi cạnh trường quay, tổng giám đốc Cung thấy đạo diễn đang nói chuyện với hai người phát ngôn nên quay đầu lại nói với Thẩm Úc Tiều: “Tôi nói này, anh đúng là không nói đạo lý, bên tôi đang định nhét thêm một người, cậu lại xoay người đưa một siêu sao Hollywood khác lấp vào, bên cậu không phải chi tiền thuê đúng không?”

Thẩm Úc Tiều không thèm nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Đó là do Thừa Long nuốt lời trước.”

“Được, được, được, tôi sai rồi được chưa, thật ra, thành thật mà nói… Hôm nay tôi đến đây là để tìm anh” Tổng giám đốc Cung dịch ghế lại gần: “Người ở trong giới đều biết anh rất bận, nên vẫn luôn không dám đến làm phiền, nhưng mọi người thực sự rất tò mò, hơn nữa tôi cũng rất bận, vì vậy mới tới hỏi một chút…”

Anh ta đến gần hơn, nở ra một nụ cười trông còn có khí chất ưu tú hơn tổng giám đốc Thẩm: “Anh thật sự nằm dưới sao? Nếu là thật thì lấy minh tinh không phải đáng tiếc lắm à… Chi bằng thử nghĩ đến tôi một chút xem sao?”

Tổng giám đốc Thẩm lập tức đứng lên, ghét bỏ tránh xa anh ta ra: “Không phải cậu thẳng à?”

Người kia làm như không nhận ra anh đang từ chối, anh ta cầm lấy chiếc ghế của anh đi theo: “Kể từ khi biết anh nằm dưới, tôi cảm thấy hình như mình không thẳng lắm, anh thực sự không muốn thử với tôi à?”

Mặc dù Thẩm Úc Tiều biết anh ta đang nói đùa, nhưng với cái tính hay ăn dấm của chồng mình, trước kia anh chỉ nói ra tuổi thật của Tưởng Thư Thành mà cậu đã lấy đó làm cái cớ rồi bắt nạt anh suốt mấy đêm, nếu cậu biết còn có một tổng giám đốc Cung khác có thể làm công cụ hình người, cái eo của anh chắc chắn sẽ gặp họa. Anh cúi gằm mặt xuống, vừa định chửi lại thì bị một cánh tay nóng bỏng và mạnh mẽ khoác lên vai, tuy anh nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên gương mặt của Lương Trung Tuyền, nhưng không hiểu vì sao, thoạt nhìn nó không khiến người ta cảm thấy giống như đang đắm mình trong gió xuân, mà lại cảm thấy sợ đến mức hoảng loạn, còn đáng sợ hơn lúc tổng giám đốc Thẩm xụ mặt.

Ảnh đế Lương nghiến răng nói: “Tổng giám đốc Cung, mắt nhìn của chồng tôi rất bình thường, hình như anh ấy không muốn thử với anh.”

Các nhân viên cảm nhận được không khí bên này đang căng thẳng, tinh thần lập tức trở nên phấn chấn, bắt đầu dời sự chú ý sang bên này, đợi hít drama.

Tổng giám đốc Thẩm từ trước đến nay không thích so đo với người khác ngây người chớp mắt một cái, đầu tiên nhìn qua Lương Trung Tuyền đang nghiến răng nghiến lợi như muốn đánh người, sau đó gọi hệ thống trong ý thức: [Cậu xác định trong thế giới song song xem là tôi hiểu lầm Lương Trung Tuyền sao? Không phải em ấy hiểu lầm tôi chứ?]

Hệ thống bị anh dọa sợ đến mức run lên, vội vàng giải thích: [Nội dung của gói quà không phải do tôi viết, tôi không biết gì cả hu hu.] 

Tiếng khóc giả tạo của hệ thống khiến tổng giám đốc Thẩm nhức cả đầu: [Im miệng.]

Hệ thống ngoan ngoãn im lặng, sau đó đưa ra một nhiệm vụ: [Ting, nhiệm vụ thứ mười bốn: Dỗ người yêu hết giận, thời hạn nhiệm vụ: Một ngày, phần thưởng: 2 chỉ số tình cảm, hình phạt thất bại: – 4 chỉ số tình cảm.]
Danh sách truyện HOT