Lọc Truyện

Hệ Thống Show Ân Ái

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé



Xem ra chồng mình đã quên, tổng giám đốc Thẩm lập tức lắc đầu: “Anh chưa nói vậy mà.”
Lương Trung Tuyền: …
“Được rồi, chưa nói thì là chưa nói đi,” Lương Trung Tuyền lắp bắp thở dài, lẩm bẩm: “Ôi, em còn tưởng anh sẽ thích em dính anh, hóa ra là anh nghĩ em nhờn sao…”
Thẩm Úc Tiều nhíu mày nói: “Anh không có.”
Lương Trung Tuyền không thuận theo cũng không buông tha: “Sau này em vẫn nên ít ngao ngao ngao ngao!”
Thẩm Úc Tiều rút bàn tay đàn nhéo người về, uy hiếp nhìn đối phương: “Sau này em muốn ít làm gì?”
Ảnh đế Lương lập tức từ bỏ ý tưởng tìm đường chết: “Ít làm anh tức giận, hôn anh nhiều hơn.”
Tổng giám đốc Thẩm hừ nhẹ một tiếng, không tự chủ được cọ cọ trong lòng ngực cậu, Lương Trung Tuyền chưa kịp nói thêm câu nữa, anh đã nhắm mắt ngủ rồi.
Lương Trung Tuyền không tiếp tục giả vờ ngủ nữa, nhịn không được cười khẽ, mãi đến khi cười đủ mới thôi, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tóc bảo bối nhà mình, thầm thì nói câu ngủ ngon mới ôm anh ngủ.
Mà phía sau màn hình, khán giả chỉ thấy mà không được nghe nội tâm vô cùng phức tạp, lần trước phát sóng trực tiếp, các khách mời ngủ ở trong lều trại, chỉ có thể nghe thấy các khách mời nói nhưng không nhìn thấy hình ảnh, mọi người đã đồng loạt kêu rên, tỏ vẻ thà rằng không nghe thấy âm thanh cũng muốn nhìn hai người hôn nhau, lần này cuối cùng cũng thành hiện thực, thì phát hiện được xem mà không nghe càng thêm thống khổ!
Mọi người chỉ có thể thấy tổng giám đốc Thẩm ngẩng đầu nói gì đó, mà Lương Trung Tuyền nghe anh nói xong thì mỉm cười cưng chiều lại nhốn nháo, hai người ngọt ngọt ngào ngào ôm nhau nói chuyện nửa ngày, nhưng vấn đề là không thể nghe thấy họ nói cái gì.
— hu hu hu tổ tiết mục rác rưởi, vì sao lại tắt âm thanh!
— thật sự quá kỳ lạ, ở hai phòng phát sóng trực tiếp trước, kể cả không có âm thanh, nhưng vẫn được xem họ làm gì cũng đã rất thỏa mãn, nhưng ở phòng phát sóng trực tiếp thứ ba tim gan lại cồn cào, điên cuồng muốn biết họ đang nói gì.

— có lẽ là bởi vì hai vợ chồng này quá mạnh mẽ, tôi xem từ lúc bắt đầu phát sóng trực tiếp, lúc nào cũng ở trong trạng thái ha ha ha ha ha
— lầu trên dừng lại, tôi cũng vậy! Mỗi lần bình luận đều chỉ biết ha ha ha ha, bây giờ tôi sắp không hiểu chữ này nữa rồi
— cặp đôi lật xe danh bất hư truyền
— chẳng qua mẹ già rất vui mừng, cuối cùng không ai có thể nói là bao dưỡng nọ bao dưỡng kia nữa rồi
— tuy có cảm giác đang tẩy trắng, nhưng cũng cảm thấy hai vợ chồng này chính là như vậy, với tính cách của Kiều Kiều, bình thường sẽ không chủ động show ân ái như này đâu
— lý giải rất đúng, có lẽ Tuyền Tuyển cũng để ý mặt mũi Kiều Kiều, nên bị hiểu lầm cũng không giải thích
— Woa nghe các bạn phân tích thật sự rất ngọt! Trời cao nợ tôi một ảnh đế Lương
— lầu trên cẩn thận Kiều Kiều đánh ngã bạn bằng một quyền
— ha ha ha ha cảnh cáo trước…
……..
Tôn Duệ nằm cùng giường đất với một nhân viên khác, nhìn người xem ở phòng phát sóng trực tiếp nói chuyện phiếm thì thở dài một hơi nhẹ nhõm, ít ra khi tham gia chương trình thực tế này, danh tiếng của anh Lương đã tốt hơn trước rất nhiều, số fans cũng tăng lên, gần như đuổi kịp một số minh tinh lưu lượng khác, đây là đầu tiên xảy ra kể từ sau khi cậu chuyên tâm đóng phim, không đi tham gia các loại họp báo tiệc rượu.
Cậu ta mở Weibo ra, bắt đầu chia sẻ một câu chuyện nhỏ siêu ngọt về CP Thẩm Lương.
“Cậu cứ chia sẻ như vậy, không sợ làm rò rỉ thông tin hay sao?” Đột nhiên một giọng nam vang lên bên tai, Tôn Duệ sợ tới mức quay đầu lại, thấy Tiểu Chu đang nằm sau người, vô cùng không có lễ phép nhìn vào màn hình điện thoại của cậu ta.
Cậu ta nhíu mày: “Đây là thủ đoạn marketing, anh không hiểu thì đừng nói bậy”
Tiểu Chu: “À, thật xin lỗi.”
Tôn Duệ bực bội dịch qua cách xa anh ta ra một chút, Tiểu Chu im lặng một lúc lâu, đột nhiên bò lại gần, dán sát lỗ tai cậu ta hỏi: “Chuyện kia, ảnh đế Lương thật sự… Ở trên sao?”
Tôn Duệ không được tự nhiên xoa xoa lỗ tai, nhỏ giọng hỏi lại: “Đại ca bây giờ anh mới thông suốt sao?”
Tiểu Chu cũng không tức giận vì cậu ta nói như vậy, kiên nhẫn giải thích: “Tôi đã sớm biết, chẳng qua vẫn không dám tin, muốn xác nhận lại một chút, không ngờ bốn năm này tôi đều không nhìn ra… Cậu vẫn luôn biết sao?”
Tôn Duệ gật đầu.
Tiểu Chu nghe vậy trừng lớn đôi mắt: “Làm sao có thể?”
Tôn Duệ: “Tôi là gay.”
Tiểu Chu nghe xong, lập tức lùi về phía sau một khoảng lớn, liên tục xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không biết.”
Tâm trạng tốt lúc xem bình luận đã biến mất không còn, Tôn Duệ trở mình, bực bội nhắm mắt ngủ.
++++++++++
6 giờ sáng sớm hôm sau, nhóm trợ lý đã tỉnh lại, chờ nghệ sĩ nhà mình để chuẩn bị trang điểm, nhưng thật hiển nhiên, các minh tinh tất cả đều chưa rời giường, camera chỉ ghi lại được có hai người Chung Phong và Nguyễn Miên Miên rời giường từ 5 giờ sáng, ra sân ôm một đống củi về nấu nước, rót nước ấm vào máy sưởi, mà làm xong tất cả, họ lại run rẩy trở về ổ chăn, tiếp tục ngủ.
“A, sao lại thế này?” Tiểu Chu đứng cạnh Tôn Duệ, cách một khoảng cách lịch sự: “Tổng giám đốc Thẩm từ trước đến nay đều rời giường đúng bảy giờ, vì sao giờ này còn chưa có động tĩnh?”
Cậu ta còn chưa dứt lời, trên màn hình Thẩm Úc Tiều đã mở mắt, trở mình ở trong chăn, nhìn chằm chằm camera một lúc, sau đó quay lại nhìn Lương Trung Tuyền, tiếp theo lại yên lặng không nhúc nhích.

Người xem dường như đã trở thành chị em tốt của nhau, sôi nổi nói chào buổi sáng với nhau, mới sáng sớm đã bị ánh nhìn chăm chú của tổng giám đốc Thẩm nhét cho một miệng đầy thức ăn cho chó.
Thẩm Úc Tiều nằm trong lòng ngực chồng mình, chỉ cảm thấy lưng bị giường đất cứng rắn làm cho ê ẩm, độ ẩm ở khu vực Đông Bắc thấp đến kinh người kết hợp với giường đất được sưởi bằng bếp lò làm cho da môi anh khô nứt, khóe miệng phồng rộp, khó chịu đến không chịu được.
Anh vốn định rời giường đi uống nước, nhưng một cánh tay vừa mới vươn ra khỏi chăn đã bị không khí đông lạnh trong phòng nhỏ làm cho rụt trở về.

Lương Trung Tuyền ở bên cạnh như một bếp lò cỡ lớn, không ngừng cuồn cuộn phát tán hơi nóng, ở đây chỉ có giường đất là ấm, còn những chỗ khác thì vô cùng lạnh, quả thực còn hấp dẫn hơn nhân dân tệ.
Vì thế tổng giám đốc Thẩm từ trước đến nay vô cùng có tự chủ lần này không nhịn được muốn lười biếng, đấu tranh trong lòng nửa ngày, cuối cùng vẫn nhắm hai mắt lại, dùng sức cọ cọ tiến sâu vào trong lòng ngực Lương Trung Tuyền.
Người xem vốn dĩ cho rằng tổng giám đốc Thẩm sẽ rời giường còn đang hưng phấn: …
Được, chờ xem, mọi người đều mở điện thoại làm việc riêng, chỉ có một số ít người xem là trợ lý của các minh tinh cách vách, chăm chú nhìn màn hình, chờ đợi các vị khách mời tỉnh dậy.
Cứ như vậy, một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua… Cho đến 9 giờ sáng, tổng đạo diễn cũng đã đến nhưng vẫn không có người rời giường!
Nhóm bác trai bác gái trong thôn được mời đến bình luận OOC vừa cắn hạt dưa vừa bình luận: “Ba anh em nhà này quá lười, mà ba bà vợ cũng lười nốt, thật là không phải người một nhà không bước vào cùng một cửa, cứ ngủ cả ngày như vậy thì ai làm việc đây?”
Đạo diễn cũng buồn rầu, nếu ngủ cả ngày như vậy thì điểm nhấn ở đâu ra?
Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ có thể bảo nhóm trợ lý đi gọi người rời giường.

Ở phòng phát sóng thứ nhất và phòng phát sóng thứ hai, nhóm trợ lý sôi nổi đi vào trong nhà, nhưng lúc vào gọi người thì các vị khách mời đã dậy từ sớm!
Tả Nguyệt Minh vẫn còn trốn trong ổ chăn chơi di động, thấy mình bị phát hiện, còn lừa mình dối người vùi mặt vào cổ Chung Phong: “Tôi ngủ rồi, không muốn rời giường.”
Mà người vốn được xưng là “Chiến sĩ thi đua” ảnh hậu Tô cũng hiếm thấy cuộn tròn trên giường đất, vẻ mặt đưa đám đoạt chăn với người đại diện: Bên ngoài quá lạnh, thật sự không muốn rời giường.
Giọng nói của đạo diễn vang lên từ loa nhỏ: “Mời các vị khách mời nhanh chóng rời giường, bắt đầu lao động.”
Tổng đạo diễn lên tiếng, anh hai em út mới dẫn vợ mình rời giường rửa mặt.

Mà ở phòng phát sóng trực tiếp thứ ba, hai vợ chồng ngủ thực sự lại chậm chạp không có thức dậy, người bị phái tới gọi là Tôn Duệ có ở bên cạnh gọi hai tiếng, nhưng không có ai trả lời cậu ta, cậu ta dần dần ý thức được có gì đó không thích hợp, cũng không quản cameras còn đang quay chụp, chân đạp ở cạnh giường đất, cách lớp chăn đẩy đẩy Lương Trung Tuyền: “Anh Lương, anh Lương? Rời giường thôi, bây giờ đã là 9 giờ sáng rồi.”
Lương Trung Tuyền đột nhiên bị đánh thức, cảm thấy đầu đau đến không chịu được, xoa xoa huyệt thái dương: “Đã 9 giờ rồi sao? Bảo bối, bảo bối mau rời giường thôi, còn phải quay phim.”
Kết quả tổng giám đốc Thẩm mơ mơ màng màng chậm rãi ngồi dậy, cau mày nói: “Đau đầu quá, hình như anh phát sốt rồi.”
Nghe thấy câu này, Lương Trung Tuyền lập tức bừng tỉnh, xoay người nửa quỳ lên, dùng cái trán kề sát trán Thẩm Úc Tiều, cảm giác được lành lạnh, mới thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Còn may, không nóng, chắc là cảm mạo… Theo lý thuyết thì không phải như vậy, em nghĩ em cho anh mặc rất ấm rồi mà, làm sao lại phát sốt thế này…”
Thẩm Úc Tiều không trả lời cậu, mà vươn tay sờ sờ trán cậu, lại sờ lại trán mình, mở miệng cắt ngang chồng đang lảm nhảm: “Chờ một chút, vì sao em lại nóng như vậy?”
Lúc Thẩm Úc Tiều nói đau đầu Tôn Duệ lập tức vòng về sân cách vạch, lúc này cầm theo bọc thuốc trở lại, đưa nhiệt kế cho Lương Trung Tuyền, nói: “Anh Lương, anh và chị dâu cứ thay quần áo trước đi, sau đó dùng nhiệt kế kiểm tra lại một chút, người phát sốt chắc hẳn là anh.” Nói xong, dùng túi màu đen che lên camera trong phòng, rồi xoay người đóng cửa.
Tổ đạo diễn bị tình huống bất ngờ trở tay không kịp, lập tức thông báo cho nhân viên đi mời bác sĩ ở thị trấn gần đây, tổng đạo diễn cũng từ sân cách vách đi tới, đứng chờ ở ngoài cửa, toàn bộ khán giả đang xem phát sóng trực tiếp cũng đều ôm tim, nôn nóng chờ kết quả.

Một lúc lâu sau, Thẩm Úc Tiều cầm nhiệt kế ra xem: “40 độ”
Tổ đạo diễn bị hoảng sợ, nhiệt độ cơ thể lên đến 40 độ quả thật quá cao, đạo diễn lập tức quyết định, không cần gọi bác sĩ lại đây nữa, trực tiếp đưa đi bệnh viện.
Lương Trung Tuyền bị sốt cao mặt đỏ bừng bừng, chỉ thay mỗi quần áo cũng tốn rất nhiều sức, mọi người luống cuống tay chân muốn cõng người đi, lại bị tổng giám đốc Thẩm giành trước một bước, dùng tư thế ôm công chúa bế người vào trong ô tô, Tiểu Chu lái xe, Tôn Duệ và Tiểu Vương mang theo đồ thiết yếu đi cùng xe với tổ tiết mục.

Tuy rằng khách mời bị bệnh là tình huống ngoài ý muốn, nhưng phát sóng trực tiếp không thể giữa đường dừng lại được, bởi vậy, những người đi theo xe còn có hai vị quay camera.
Trên chiếc xe thứ nhất, Lương Trung Tuyền bị sốt cao hôn hôn trầm trầm nằm trong lòng ngực tổng giám đốc Thẩm, hắc hắc cười hai tiếng.
Thẩm Úc Tiều cố chịu đựng cơn đau đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lương Trung Tuyền hàm hồ nói: “Anh nói xem bảo bối của em sao lại đáng yêu như vậy chứ, lại còn rất khỏe mạnh, có phải người xem sẽ tức chết hay không.”
Đã khó chịu đến vậy rồi mà vẫn còn tâm trạng trêu đùa, tổng giám đốc Thẩm khẽ thở dài, bàn tay lạnh lẽo trùm lên trán cậu, không nói tiếp.
Dường như Lương Trung Tuyền không nghe được câu trả lời muốn nghe, dùng giọng nghẹt mũi khò khè hai tiếng, đột nhiên khóc hu hu, chỉ là sét đánh không mưa, vừa nhìn đã thấy là đang giả vờ khóc.
Thẩm Úc Tiều thay đổi tay khác hạ nhiệt độ cho cậu, một tay còn lại như trấn an động vật nhỏ mà vuốt ve tóc cậu, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ảnh đế Lương khóc chít chít nói: “Anh không được cười cùng họ hu hu hu, quá đẹp hu hu hu, em còn không nỡ xem hết một lần… Thế mà luôn có con rùa con bê nào muốn đoạt anh với em, còn dám nữa em sẽ thật sự rút kiếm *&%…..”
Thẩm Úc Tiều: …
Anh ngẩng đầu nói với Tiểu Chu: “Còn bao xa nữa, em ấy bắt đầu mê sảng rồi.”
Lương Trung Tuyền phản bác: “Em không có!”
Tổng giám đốc Thẩm bất đắc dĩ vuốt lông, vẻ đau lòng trong mắt gần như chảy nước mắt: “Được rồi, em không có.”
Thị trấn gần thôn Bạch Thạch Lạp Tử có một trung tâm y tế thoạt nhìn không nhỏ, bác sĩ ở đây cũng coi như chuyên nghiệp, sau khi mọi người đến, bác sĩ lập tức tiêm thuốc hạ sốt cho Lương Trung Tuyền, rồi dùng cồn vật lý để hạ nhiệt độ thân thể, lăn lộn hơn nửa giờ, cuối cùng nhiệt độ cũng hạ xuống, ảnh đế Lương nói mê sảng nửa ngày cuối cùng cũng yên tĩnh lại, đang được truyền dịch và ngủ thiếp đi.

Mà Thẩm Úc Tiều cả đường dịu dàng an ủi cậu lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, cũng không chống đỡ được nữa, mệt mỏi bò lên trên giường bệnh của cậu.
Tổ đạo diễn và khán giả đều thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong những bình luận quan tâm Lương Trung Tuyền, đột nhiên có người nói:
— Ảnh đế Lương… Vừa nãy anh ấy nói con rùa con bê có phải là nói chúng ta hay không?


Danh sách truyện HOT