Không chỉ Lương Trung Tuyền hoang mang, mà khán giả cũng bàng hoàng trước mạch não thần kỳ của tổng giám đốc Thẩm, ảnh đế Lương tuổi còn trẻ sao có thể bị bệnh đãng trí của người già chứ? Tổng giám đốc Thẩm sợ không phải nhập vai quá sâu, mà ảnh đế Lương biến thành chó rồi?
Nhưng mà đối diện gương mặt đầy dấu chấm hỏi của ảnh đế Lương, Thẩm Úc Tiều không tính giải thích, ngược lại đem đề tài một lần nữa quay về quỹ đạo: “Anh muốn nhận nuôi Nháo Nháo.”
Lương Trung Tuyền kinh hãi: “Nháo Nháo lại là đứa nào?”
Thẩm Úc Tiều: “Chính là Xa Một Chút của em đó.”
Đối phương nghe vậy, phụt một tiếng bật cười: “Thì ra nó tên Nháo Nháo? Hớ, Xa Một Chút vẫn là dễ nghe hơn, anh muốn nuôi nó?”
Tổng giám đốc Thẩm đem lời của bà cô hàng xóm kể lại khái quát, Lương Trung Tuyền nghe xong, vẫy vẫy tay, ý bảo tổng giám đốc Thẩm đi tới, tiếp theo nhẹ giọng nói: “Cho nên vừa rồi anh nói là sợ em cùng con chó kia giống nhau, bệnh già đãng trí nhận sai người?”
Lời này vừa hỏi ra, tổng giám đốc Thẩm không cảm thấy cái gì, nhưng khi Lương Trung Tuyền thuật lại, lập tức liền trở nên khó nghe, như vứt bỏ cậu như con chó vậy.
Trong văn án nói, bọn họ sẽ bởi vì hiểu lầm tách ra mấy năm, chuyện này tuy rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ xảy ra thêm một lần nữa, nhưng vẫn luôn tồn tại trong lòng hai người, mà chủ nhân của con chó khéo là nhiều năm không về nhà, càng trùng hợp hơn là cũng bị đãng trí…… Nếu vậy nghi ngờ cậu có phải đã quên mình hay không, không phải tự đâm dao về phía Lương Trung Tuyền sao!
Sau lần diễn sâu quá mức trước đó, tổng giám đốc Thẩm lại một lần ý thức được chính mình lầm lỗi, bắt đầu chột dạ.
Tuy rằng trong lòng Lương Trung Tuyền cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không phải nhắm về tổng giám đốc Thẩm, cậu chỉ là nhớ tới hệ thống đến từ thế giới kia, bởi vì mình qua loa sơ sài không hề phát hiện bảo bối bị bệnh, khiến mình nhiều năm hối hận như vậy.
Cậu cười khổ thở dài, định chuyển sang nói chuyện khác, lại thấy Thẩm Úc Tiều nhích từng bước chân, một chút một chút cọ lại đây, mãi đến khi dính lên trên người cậu, sau đó vươn hai tay, từ phía sau ôm eo Lương Trung Tuyền.
Ảnh đế Lương đem lời vừa đến bên miệng thu trở về, buồn cười mà nhìn bảo bối, khó lắm mới thấy được anh ngượng ngùng như vậy, tất nhiên là muốn khi dễ cho đủ mới được.
Tổng giám đốc Thẩm thấy Lương Trung Tuyền bị ôm lấy cũng không phản ứng gì, trong lòng nảy sinh nỗi sợ hãi, đối phương sẽ không thật sự tức giận đúng không? Câu xin lỗi, mình chính là nói không nên lời, đây là ở dưới ống kính, cũng chính dưới ống kính mà Lương Trung Tuyền bị mình ví von thành chó…
Bởi vì giằng co nên rất lâu sau đó không có động tác tiếp theo, không khí lâm vào xấu hổ trầm mặc, Lương Trung Tuyền dù bận vẫn ung dung nhìn anh trong chốc lát, thấy anh thật sự không phản ứng, liền mặc kệ anh, cúi đầu tiếp tục cắt rau.
Thấy ký chủ cọ tới cọ lui, hệ thống ngoan ngoãn mà thúc giục anh một phen: 【Tít, nhiệm vụ mười bảy: Đạt được sự tha thứ bằng miệng của người yêu; thời hạn: Hai mươi phút; khen thưởng: Ba chỉ số tình cảm; thất bại trừng phạt: Khấu trừ sáu chỉ số tình cảm.
】
Thẩm Úc Tiều hơi hơi nhíu mày: 【Tha thứ bằng miệng là cái gì? 】
Hệ thống: 【Đương nhiên là trong lòng phu nhân ký chủ căn bản không có trách cậu đâu!】
Tổng giám đốc Thẩm nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Lương Trung Tuyền, chỉ thấy đối phương mặt không cảm xúc mà chuyên tâm cắt rau, thoạt nhìn không buồn không vui, nhưng cậu chưa bao giờ vô cảm với phản ứng của mình, huống chi mình hiện tại còn đang yếu thế ôm lấy cậu, cái đó không phải giận dỗi sao?
Thẩm Úc Tiều: 【Sự phán đoán của cậu có bao nhiêu phần đáng tin? 】
Hệ thống: 【Lời nào tôi nói cũng là thật, nhất là khi mỗi lần tôi vạch trần sự thật của cậu á.
】
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nghĩ theo cách này, thì mức độ đáng tin thật sự vẫn là rất cao.
Có điều tổng giám đốc Thẩm vẫn là không muốn mạo hiểm, anh nâng bàn tay lên chọc chọc ngực Lương Trung Tuyền, giọng nói cứng rắn mà nhắc nhở: “Lương Trung Tuyền, anh đang ôm em đó.”
Ảnh đế Lương cúi đầu nhìn tay anh, quay đầu lại lễ phép mà cười cười: “Cảm ơn.”
Quả nhiên vẫn là đang giận! Thẩm Úc Tiều lại áy náy, lại cảm thấy trong lòng uất ức, cậu tức giận có thể cùng anh phát hỏa, vậy vì cái gì mà không để ý tới anh! Anh cắn chặt răng, vẫn duy trì tư thế bao vây đối phương, một bước nhỏ cọ vào phía trước của Lương Trung Tuyền, bị ngăn bởi một vật cao tận một mét tám mươi lăm, ảnh đế Lương không có cách nào cắt rau, chỉ có thể ngừng lại, cẩn thận mà đem dao phay đặt ở chỗ xa tổng giám đốc Thẩm, cũng không ôm lại anh, đôi tay rũ xuống, yên tĩnh mà chờ bên dưới.
Gương mặt bởi vì cảm thấy thẹn thùng mà cảm thấy nóng bừng, Thẩm Úc Tiều hít sâu một hơi, đem mặt vùi vào Lương Trung Tuyền cổ, mang theo tiếng khóc nức nở “Hưm ~” một tiếng.
Lương Trung Tuyền:!!!
Người xem:!!!
Khu bình luận đã sớm ở lúc Thẩm Úc Tiều từ phía sau lưng ôm lấy lão công, Lương Trung Tuyền đưa lưng về phía bảo bối nhà mình cười trộm, đã một màn sói tru, giờ phút này càng trở nên hưng phấn.
—— Tôi đã nhìn thấy gì! A a a ây da chết đi sống lại, Kiều Kiều quả thực siêu cấp đáng yêu!
—— Từ lúc vào phòng phát sóng trực tiếp, tôi ngoài trừ a a a chính là ha ha ha, chưa từng bình luận cái khác!
—— Ha ha ha Kiều Kiều đang chột dạ cầu xin tha thứ sao? Trời ạ loại hình thức xin lỗi này tôi có thể! Hãy hướng về phía tôi mà làm!
—— Nhanh nhanh tha thứ cho anh ấy đi!
—— Tôi ngồi dưới nguyên cây chanh chua lè, vì sao ảnh đế Lương có thể sở hữu! Tôi ghen tị muốn chết!!!
—— Ôi ôi ôi ôi Kiều Kiều nếu làm như vậy đối với tôi, đừng nói là chó, cho dù nói tôi là tên vô lại, tôi cũng không giận anh ấy đâu.
—— Trời ạ, cái này thì ai có thể chịu đựng được?
……
Ảnh đế Lương là người bình thường, đương nhiên là không thoát được, cậu không rảnh lau nước trên tay, chạy nhanh ôm lấy bảo bối nhà mình, nghiêng đầu hôn hôn gương mặt anh :”Ây du đây là tiểu bảo bối nhà ai thế, sao lại đáng yêu như vậy, nào, cho lão công hôn một cái.”
Thẩm Úc Tiều cảm nhận được lồng ngực cậu chấn động, liền biết cậu vừa rồi là cố ý chọc mình, giận đến mức ngay lập tức đứng thẳng, tay đang ôm cậu lập tức buông ra, nhưng mà ảnh đế Lương lại giữ chặt anh trong vòng tay, như là muốn khắc vào trong lòng: “Em không giận dỗi với anh, nếu em thật sự bệnh già đãng trí, đừng nói anh không thể rời khỏi em, cho dù anh không cần em, em cũng mặt dày bám theo.”
“Chưa kể,” Cậu để tay sau gáy của Thẩm Úc Tiều, kéo qua khẽ hôn một cái: “ Anh độc nhất vô nhị như vậy, dù cho em có nhận nhầm người nào, nhưng sẽ không bao giờ nhận nhầm anh.
Hay chỉ có mỗi anh cảm thấy, em có thể ngốc như con chó kia sao?”
Hệ thống ngắt lời: 【Tít, nhiệm vụ hoàn thành: Cộng ba chỉ số tình cảm, tổng chỉ số: Năm mười tám.】
Tổng giám đốc Thẩm ở trên vai cậu đấm một chút: “Em còn nói.”
Thấy bà xã mềm mại nhà mình bị mình ôm vào trong lòng ngực, ảnh đế Lương lập tức đem cải trắng đã cắt một nửa bỏ quên ở sau đầu, một tay đem người bế lên, về phòng ngồi lên giường đất, Thẩm Úc Tiều ngồi trên đùi đối phương, giống như là chột dạ, cực kỳ cẩn thận.
Toang rồi, hình như chọc quá mức, thật sự dọa tới bảo bối rồi, Lương Trung Tuyền thả chậm thanh âm, dịu dàng dụ dỗ nói: “Đừng sợ, bảo bối, em chỉ là chọc anh chơi thôi, thật sự không giận mà.”
Tổng giám đốc Thẩm rầu rĩ: “Anh biết.”
Lương Trung Tuyền thấy anh không có tinh thần, đành phải nói sang chuyện khác: “Con chó Xa Một Chút này, em không phải không muốn cho anh nuôi, chủ yếu là nó tuy rằng nhận nhầm anh, nhưng lỡ như ngày nào đó nó nhớ lại thì sao? Chúng ta chung quy không có cách nào thay thế chủ nhân của nó, hơn nữa muốn nuôi chó, không chỉ phải đút ăn, còn phải làm bạn nó, dắt nó ra ngoài đi dạo, nghĩ đi nghĩ lại nó chỉ nhận ra mỗi anh, cho bảo mẫu chăm sóc nó khẳng định không đồng ý, nhận nuôi lại không làm bạn, chỉ dùng tiền giải quyết mọi thứ không phải là vô trách nhiệm sao?”
Khung bình luận vừa nãy còn ầm ĩ muốn Thẩm Úc Tiều nhận nuôi Nháo Nháo giờ phút này cũng bình tĩnh lại, tổng giám đốc Thẩm cùng ảnh đế Lương đều bận rộn công việc, không có thời gian làm bạn với chó, cho bảo mẫu nuôi nó ở biệt thự, quả thực không khác gì được hàng xóm ở nơi này chăm sóc.
Lương Trung Tuyền tiếp tục nói: “Hơn nữa, nếu anh có thể dành ra chút thời gian rảnh, vì sao không ở bên cạnh em, chơi với em không vui hơn chơi với chó sao?”
Tổng giám đốc Thẩm rốt cuộc bị cậu chọc cười, giơ tay nhéo nhéo mặt đối phương: “Ở đây chờ anh.”
Ảnh đế Lương hắc hắc cười hai tiếng, đầy ác ý hỏi: “Anh vừa rồi có phải lo lắm lắm đúng không, sợ em giận anh?”
Thẩm Úc Tiều nhớ tới liền uất nghen, vạn phần hối hận vừa rồi không tin tưởng hệ thống, hệ thống dù không đáng tin cậy nhưng có thể so sánh với con gia súc trước mắt sao?
Thấy bảo bối cam chịu, anh đại cảm nhận được cảm giác vui sướng của nóc nhà, tiếp tục vênh váo nói: “Có phải cảm thấy không có em là không được, hận không thể nắm em trong lòng bàn tay?”
Chị dâu: …
Anh cả: “Nếu không có máy quay, anh có phải sẽ nhào đến khóc lóc ngao ngao ngao ngao ngao không?”
Chị dâu đánh lão công xong tinh thần vô cùng sảng khoái, không hề có gánh nặng tâm lý một chân sút bay ra gian ngoài nấu cơm, mình thì mỹ mãn mà ngồi xuống đầu giường đất.
Khán giả thấy một màn như vậy, rốt cuộc cảm thấy hài lòng, bị đánh thì dù trễ đến đâu vẫn sẽ bị, không hổ là ảnh đế Lương!
++++++
Buổi tối ở Đông Bắc vừa lạnh lại nhàm chán, các khách mời dưới sự dẫn dắt của ảnh đế Lương vọt vào nhà tổ đạo diễn, đoạt lại cái tivi vốn trong nhà dì Tưởng, tivi không phải đời mới, chỉ có một kênh nông thôn địa phương, sáu người liền ngồi quây quần bên nhau, một bên cắn hạt dưa, một bên xem con đường nông dân làm giàu, con đường làm giàu chiếu xong, tiếp theo chính là phim truyền hình tình yêu đau khổ chốn nông thôn.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp thật sự là chịu đựng không được phong cách quái dị này, dồn dập phàn nàn.
—— Bọn họ thật quá thô rồi.
—— Trời ạ, quê mùa quá quê mùa quá đi.
—— Tôi ở nhà bà nội, bà nội tôi cũng xem phim truyền hình y chang bọn họ.
—— Cùng cái kênh nông thôn, cùng bộ phim truyền hình luôn.
—— Dù là gương mặt tươi cười đáng yêu của tiểu thiên vương Tả cũng không thể triệt tiêu hương vị đậm chất quê mùa này.
—— Ôi ôi ôi vì sao hai chồng chồng tổng tài xem tivi cũng muốn nắm tay! Nói là bá đạo tổng tài đâu? Ném tay lão công anh ra mà tới dắt tay tôi nè!
—— Lầu trên, suy nghĩ của cô như shit ấy.
—— Ha ha ha ha ha hình tượng ảnh hậu đâu rồi, cái người ngồi xếp bằng trên giường đất xiêu xiêu vẹo vẹo là ai vậy!
……
Tuy rằng như thế, phòng phát sóng trực tiếp lại không có bao nhiêu người rời đi, mọi người đặt điện thoại di động bên người, hoặc là ăn cơm, hoặc là học tập, cùng với tiếng ồn ào của bác trai bác gái trong ti vi, hưởng thụ khoảnh khắc nhẹ nhàng ấm áp này.
Buổi tối ngày hôm sau của mọi người hiển nhiên không luống cuống tay chân giống ngày đầu tiên, hai chồng chồng bởi vì đang bệnh ho khan mấy cái không ngừng liền bị bắt buộc ở trong phòng, dọn củi, nhóm lửa đều là một mình Chung Phong lo liệu, Tả Nguyệt Minh học phương pháp ảnh đế Lương quấn tổng giám đốc Thẩm, quấn Chung Phong thành cái bánh chưng cỡ lớn, Chung Phong nhấc chân phải đi, lại bị túm trở về, giúp anh ta cởi bớt khăn quàng cổ: “Vẫn là như vậy đi, nếu không em bị nóng sốt vậy thì phải làm sao.”
Chung Phong liền cười tủm tỉm mà mặc cho anh ta lắc qua lắc lại, nửa ngày mới ra khỏi cửa.
Anh cả nhìn em ba và em dâu ấm áp ở chung, kể lể với bà xã nhà mình: “Em hiện tại vẫn không thể lý giải tại sao anh lại bị em quấn thành nóng sốt.”
“Không phải bị quần áo che, là trong lúc ngủ.” Chị dâu lạnh lùng nói.
Anh cả nghe vậy cười hì hì mò lại gần hỏi: “Vậy nếu em không ôm anh nữa? Cho anh ngủ một mình?”
Chị dâu lập tức trừng cậu, trong giọng nói tràn đầy uy hiếp: “Ờ được đấy, em thử xem.”
Anh cả lúc trước đã bị nóc nhà đánh cho sợ liền sợ hãi nhanh chóng nói: “Em không thử, không cho ôm bảo bối của em thì em không phải bị tổn thất nặng nề sao?”
Chị dâu nghe xong, không hề hung ác trừng mắt nhìn người nữa, chỉ là lẳng lặng mà nhìn anh ta, đôi mắt như cái móc nhỏ câu đến lòng người run rẩy, hai người nhìn nhau một hồi lâu, anh đại đột nhiên nhanh trí biến thân thành cao dán, vương tay ôm lấy đối phương, khóa chặt trong lòng ngực, thuận thế vùi mặt vào cổ anh: “Thoải mái nha, lần này hời to rồi.”