Thông minh như tổng giám đốc Thẩm, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy thiếu niên đẹp trai thấy ngày hôm đó giờ đang hôn mê nằm trên giường của mình, liền đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Trong lòng có chút hối hận, từ lúc anh tiến vào thương giới đến nay, đây là lần đầu tiên anh có biểu hiện hứng thú đối với người nào đó, không cẩn thận một cái, liền bị người khác bắt được nhược điểm.
Nghĩ như vậy, tổng giám đốc Thẩm khom lưng, định cởi bỏ dây thừng cột trên ngươi Lương Trung Tuyền, nháy mắt khi dây thừng được cởi bỏ, anh đột nhiên bị lật ngửa, ấn trên chăn nệm mềm mại.
Lương Trung Tuyền tuy trên mặt đỏ bừng nhưng sức lực trên tay không hề nhỏ, hắn gắt gao bóp cổ Thẩm Úc Tiều, tuy không đè người nhưng vô luận anh giãy giụa thế nào cũng không tránh thoát khỏi tay của hắn.
Thẩm Úc Tiều âm thầm kinh hãi, anh học cách chiến đấu năm sáu năm, tuy không thể đánh một lúc mười người, nhưng để đối phó với một nam nhân bình thường thì vẫn là dư sức, nhưng người này thế mà có thể kìm được anh……Lại nhớ đến lúc ở kinh đô điện ảnh, một cú đá của hắn làm tróc vữa tường, mặt Thẩm Úc Tiều dần đỏ lên, anh cũng không lo lắng cho an toàn của mình, rốt cuộc ban ngày khi anh nghe lén liền biết người này vẫn có đầu óc, chính trực có điểm mấu chốt.
Nếu không biết rõ ràng chuyện là như thế nào, hắn sẽ không động thủ với mình.
Lương Trung Tuyền bởi vì bị bỏ thuốc, toàn thân bắt đầu nóng lên, bắt đầu có chút thoát lực, vốn dĩ trong lòng còn đang bực tức, nhưng khi nhìn thấy người dưới tay mình trong nháy mắt, cậu lập tức ngây ngốc.
Cậu ở trong giới giải trí lăn lộn cũng coi như được mấy năm, hắn lại là gay, cho nên cũng gặp qua không ít người có bộ dạng xinh đẹp, cũng có loại hình mà mình thích, nhưng là người trước mắt này, lại là nam nhân xinh đẹp nhất trong ấn tượng của cậu.
Ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, làn da vô cùng mịn màng, lại không có một chút nữ tính nào, ngược lại giống như một tiểu vương tử cao ngạo, cao quý lạnh nhạt, lại phối hợp với ánh mắt cấm dục trấn định của hắn, nháy mắt làm cho người ta quên hết những gì muốn làm.
Hai người tuy đều nhìn đối phương đến thất thần, nhưng nét ngụy trang trên mặt bọn họ cũng không thiếu chút nào, một người lạnh nhạt một người hung ác, cứ như vậy giằng co, thế nhưng không ai cảm thấy cái gì không đúng, cuối cùng tổng giám đốc Thẩm không chịu nổi cảm xúc bị khống chế như này, lên tiếng phá vỡ cục diện rối rắm này: “Buông tay.”
Lương Trung Tuyền bởi vì những lời này lập tức thanh tỉnh lại, khôi phục lại trạng thái cảnh giác cao độ.
Người này tuy toàn thân trên dưới đều là quý khí, nhưng tuổi không lớn, đoán chừng cũng là một phú nhị đại cọi trọng cậu sau đó tưởng chơi cậu.
Nghĩ đến đấy, hảo cảm đối với người trước mặt lập tức về 0, sức lực trên tay cũng tăng thêm: “Các anh thật dám làm, anh cho là thành phố H không có pháp luật hay sao? Có tin hay không tôi báo cảnh sát tố cáo các anh bỏ thuốc tôi?”
Thẩm Úc Tiều bị hắn bóp cổ đến khó chịu, giơ tay gõ gõ bờ vai hắn: “Chuyện này có hiểu lầm, không phải tôi trói anh lại đây, buông tay ra trước, thật khó chịu.”
Lương Trung Tuyền nới lỏng lực trên tay, nhưng cũng không có buông hẳn ra, hạ giọng uy hiếp nói: “Nói rõ.”
Tổng giám đốc Thẩm biết mình đem đến tai bay vạ gió cho hắn, trong lòng cũng áy náy, hơn nữa cái nhìn ấn tượng đầu tiền, liền bỏ qua ngụy trang nặng nề bên ngoài, tuy rằng mặt vẫn lạnh nhưng vẫn đem những suy đoán của anh nói cho Lương Trung Tuyền biết.
Lương Trung Tuyền vừa nghe vừa buông lỏng đối phương ra, Thẩm Úc Tiều gập chân lên, cọ cọ về phía sau hai cái, ngồi trên gối bình tĩnh một lời nói hết: “……..
Thật sự xin lỗi vì đã mang phiền toái đến cho anh, bây giờ tôi sẽ gọi bác sĩ cho anh.”
“Khoan đã,” Lương Trung Tuyền vội ngăn tay anh đang có ý định gọi điện thoại: “Vì sao anh lại muốn nhắc đến tôi chứ? Chúng ta đã từng gặp qua sao…… Người hôm qua nghe lén có phải là anh hay không?”
Thẩm Úc Tiều gật đầu: “Xin lỗi, tôi cũng không phải cố ý…….”
Nguy hiểm qua đi, lúc này trên người Lương Trung Tuyền đã thoát lực hoàn toàn, đám phú nhị đại kia không chỉ bỏ thuốc hắn mà còn cho thêm thành phần thuốc làm người vô lực, vừa nãy thuốc còn chưa có phát tác, cậu còn có thể uy hiếp được đối phương một chút, hiện tại thuốc bắt đầu có tác dụng, Lương Trung Tuyền ngoại trừ toàn thân nóng bỏng khó chịu vô cùng, tay phải tốn rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng chỉ có thể nâng lên được một chút.
Tổng giám đốc Thẩm thấy hắn như vậy, trong lòng nóng nảy, cầm di động muốn gọi bác sĩ, lại bị Lương Trung Tuyền ngăn lại: “Bác sĩ của anh có đáng tin cậy không?”
Bác sĩ riêng thì đang ở thành phố B, lúc này tổng giám đốc Thẩm đương nhiên không thể gọi được, bên này đang ở khách sạn, tự nhiên là bác sĩ gọi đến cũng không đáng tin cậy, anh buông di động xuống, nhíu mày nói: “Không gọi bác sĩ vậy thì đi bệnh viện.”
“Anh bị ngốc à,” Lương Trung Tuyền gào lên, nhưng bởi vì thuốc phát tác, thanh âm cũng không đạt được hiệu quả hù dọa người, thậm chí còn có một tia nũng nịu triền miên: “Thân phận của tôi đặc thù, đi bệnh viện quá dễ bị lộ tin tức, không thể đi……Tôi tự mình giải quyết là được, anh đi ra ngoài.”
Thẩm Úc Tiều nhìn mỹ nam tuyệt sắc mặt đỏ tai hồng cứ như vậy nằm ở trước mặt mình, chỉ cảm thấy không khí trong phòng cũng nóng lên, so với Lương Trung Tuyền anh còn muốn rời khỏi nơi này hơn, nhưng mà trong lòng lại không yên tâm.
Anh cân nhắc một lúc sau đó nói: “Tình trạng của anh ở đây một mình không thích hợp, tôi đi sang phòng bên cạnh, nếu anh cảm thấy khó chịu quá thì gọi tôi.”
Dứt lời, không đợi Lương Trung Tuyền phản ứng lại, vội xoay người rời đi, nằm ở phòng bên ngoài, một đêm nghe tiếng người bên trong thở hổn hển, thẳng đến khi dược hiệu trong người Lương Trung Tuyền giảm bớt, lại ngủ thêm mười mấy tiếng nữa, anh mới lên tiếng rồi mới vào phòng.
Lúc này Lương Trung Tuyền đã đem bộ quần áo tổng giám đốc Thẩm đặt bên mép giường mặc vào người, thấy đối phương tiến vào, ngẩng đầu hỏi: “Tối qua còn không có hỏi xong, anh nghe thấy chúng tôi nói chuyện sau đó còn hỏi đến tên tôi làm gì, là coi trọng tôi sao?”
Tổng giám đốc nhìn sắc mặt đối phương rõ ràng hơi tiều tụy nhưng vẫn như cũ khiến anh mặt đỏ tim đập, nghe hắn hỏi vậy, trong lòng cũng định gật đầu, nhưng mặt mũi của tổng giám đốc bá đạo quá nặng, anh trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng nói: “Tôi có thể giúp anh giải quyết chuyện giữa anh và đông nghiệp, tài nguyên cũng có thể cho anh.”
Đây là thầm chấp nhận sau, Lương Trung Tuyền như chó bị dẫm phải đuôi, đột nhiên trở mặt, bước hai bước, xách cổ áo Thẩm Úc Tiều: “Nếu anh nghe trộm được thì cũng nên biết, tôi không có hứng thú đối với những người đàn ông đáng khinh chỉ biết dùng nửa người dưới như các anh! Người muốn bao dưỡng tôi còn đang nằm bệnh viện, không đánh anh là bởi vì còn nể mặt anh, thức thời, cách xa tôi ra một chút!”
Tổng giám đốc Thẩm duỗi tay tự vệ, thân thể cũng lùi về sau một chút, chỉ cảm thấy gương mặt nóng đến không chịu nổi, anh cũng định giải thích ý của mình không phải như thế nhưng lại bị đối phương dùng ánh mắt địch ý trừng, cuối cùng cũng không nói nên lời, anh gạt tay Lương Trung Tuyền ra, lạnh lùng nói: “Cũng không phải anh là không thể, anh quá tự luyến.”
“Chỉ mong là như thế.” Lương Trung Tuyền đẩy đối phương ra, tức giận rống một câu rồi mở cửa rời đi,
Mà ở phía sau cửa, cậu vuốt ve đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào gương mặt tổng giám đốc Thẩm, đáy mắt có chút mất mát.
Sau khi trở về đoàn phim, Lương Trung Tuyền vốn tưởng rằng mình sẽ trở thành người đàn ông đáng khinh rồi bị Hồ Lệ mắng chết, lại phát hiện mình không bị cô lập, xa lánh, con đường ngược lại rất dễ thở, ngay cả nam chính của đoàn phim cũng không có bị hãm hại nữa.
++++++
Đoạn ký ức này, mỗi lần Lương Trung Tuyền nhớ lại, luôn cảm thấy bảo bối khó tính nhà mình đáng yêu đến mức chỉ muốn ôm anh hôn một trăm lần, mà mỗi khi tổng giám đốc Thẩm nhớ lại thì ảnh đế Lương luôn bị ăn đánh.
Cuộc họp báo vừa mới kết thúc, lão công liền gọi điện thoại lại đây, Thẩm Úc Tiều tiếp điện thoại, lại nghe được giọng nam nhân từ tính gợi cảm từ trong microphone truyền ra: “Bảo bối, em yêu anh… Thật ra anh không cần vì em làm đến mức độ này đâu, chúng ta biết là được, em, ý của em là, tuy rằng là lúc ấy là anh chủ động, nhưng mà em thật sự, lần đầu tiên gặp mặt em đã…”
“Lương Trung Tuyền.” Thẩm Úc Tiều cắt ngang lời cậu.
Ảnh đế Lương ôn nhu nói: “Hả?”
Thẩm Úc Tiều: “Em mới là người đàn ông đáng khinh bỉ.”