Sau trận cãi nhau đó, hai người chiến tranh lạnh hơn một tháng. Cuối cùng vẫn là Thẩm Úc Tiều chịu không nổi, mặc quần áo tình thú rồi đến nhà thuê của cậu để xin lỗi.
Xin lỗi cũng phải giữ giá, sau khi vào nhà anh trực tiếp ném quần áo qua một bên, ấn chồng lên tường, tát cậu một cái không nặng không nhẹ, sau đó đè xuống cưỡng hôn.
Lương Trung Tuyền ở một mình cả tháng trời, đối mặt với tổng giám đốc Thẩm như vậy thì lập tức đầu hàng trong nháy mắt, một lát sau thuận lý thành chương mà tha thứ cho anh. Ngày hôm sau cậu lôi Thẩm Úc Tiều còn đang khập khiễng đi thẳng đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn, sau khi nhận giấy chứng nhận thì lập tức chụp ảnh đăng Weibo, công khai cuộc hôn nhân của anh và ảnh đế Lương.
Sau khi công khai, ảnh đế Lương trong lòng đã có chủ, cũng dần dần quen với tính cách ngoài lạnh trong nóng của bảo bối nhà mình, cẩn thận nghĩ lại còn thấy hơi đáng yêu, vì thế bắt đầu phối hợp với anh, cho dù lúc bên nhau ngọt ngào bao nhiêu thì lúc xuất hiện trước mặt người ngoài, hai người luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Lương Trung Tuyền lén nhìn tổng giám đốc Thẩm đang nghiêm túc xử lý văn kiện, cậu chống tay lên má, che giấu khóe miệng đang nhếch lên của mình.
Hôm nay bảo bối lại dắt tay cậu, ôm cậu trước mặt người ngoài, thậm chí còn thản nhiên đùa giỡn trước mặt Tiểu Vương và Tôn Duệ.
Có phải mình đã quá mức cẩn thận đối với bảo bối nhà mình không… Lương Trung Tuyền nghĩ đến sự kiện hot search ngày hôm qua, nếu mình không bận nhiều việc, phải giải quyết công kích từ phía công chúng, bảo bối cũng sẽ không đột nhiên bị kích thích, thậm chí còn đến thăm ban an ủi mình.
Rõ ràng đã nói phải bảo vệ anh, vậy mà cậu vẫn không làm được… Tâm trạng đa sầu đa cảm của ảnh đế Lương lập tức dâng lên, bắt đầu đau lòng vì bảo bối nhà mình.
Thẩm Úc Tiều ngẩng đầu nhìn thoáng qua chồng mình, đầu tiên cười giống như chuột trộm được mỡ, sau đó lại mặt ủ mày chau, nhịn không được cười nhẹ, cho đến khi Lương Trung Tuyền cảm nhận được rồi nhìn về phía anh, thì anh lại nhanh chóng đổi về dáng vẻ nghiêm túc: “Tật xấu gì của em đây?
Tiểu Vương yên lặng sửa sang lại kịch bản cho ảnh đế Lương, cố hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, dường như muốn trở nên tàng hình.
Ảnh đế Lương mặt tràn đầy bất đắc dĩ, biệt nữu dịch từng bước một đến bên cạnh tổng giám đốc Thẩm, dựa đầu vào vai anh: “Chồng à, anh đối xử với người ta tốt quá đi, người ta yêu anh nhất đó.”
Thẩm Úc Tiều ngồi thẳng lưng, điều chỉnh độ cao thoải mái hơn cho cậu, sau đó quay đầu trợn mắt nhìn cậu: “Em nói thêm một chữ ‘người ta’ nữa, anh sẽ vứt em qua cửa sổ.”
Câu trả lời như trong dự kiến, Lương Trung Tuyền ngây ngốc cười ha ha hai tiếng, choàng lấy cánh tay anh, cười tủm tỉm rồi nhắm mắt lại, trong phút chốc tiếng ngáy ngủ nhẹ nhàng lập tức vang lên.
Lỗ tai bị thổi đến ngứa hết cả lên, Thẩm Úc Tiều buông cánh tay đang ôm mình cứng ngắc ra, quay đầu vươn tay chỉnh lại những sợi tóc rũ trên mặt Lương Trung Tuyền, sau đó ngón tay từ từ di chuyển dọc theo đường nét gương mặt cậu xuống dưới, vuốt nhẹ lên yết hầu đang nhô lên, cuối cùng dừng lại trên tay cậu, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, người này khác một trời một vực với tổng giám đốc Thẩm bình thường luôn mang theo vẻ mặt lạnh lùng.
Tiểu Vương nhìn anh, trong lòng tràn đầy áy náy, hoá ra khi yêu tổng giám đốc Thẩm không muốn biểu hiện ra ngoài. Trách sao mình vẫn là cẩu độc thân, mắt nhìn người quả thật không chuẩn. Sự thật chính là anh Lương và tổng giám đốc Thẩm yêu nhau thật lòng…
Khách sạn cách phim trường rất gần, trong chốc lát, xe đã dừng lại dưới cổng khách sạn.
Tài xế quay đầu muốn nhắc nhở, lại bị Tiểu Vương nhanh hơn một bước ngăn cản, cô ta nhìn về phía đôi chồng chồng đang tựa vào nhau, trên mặt tỏa ra ánh sáng của mẹ hiền, nhỏ giọng nói với tài xế: “Anh Lương ngủ rồi, chúng ta đi trước đi, để họ ở với nhau…”
“Lương Trung Tuyền, dậy đi.” Một trận tiếng đánh vang lên, cắt ngang lời nói nhỏ nhẹ của Tiểu Vương, Tiểu Vương và tài xế quay đầu lại, thấy tổng giám đốc Thẩm đang dùng sức mạnh có thể làm bệnh nhân đang ngất xỉu tỉnh dậy mà điên cuồng nhéo khuôn mặt tuấn tú của ảnh đế Lương.
Ảnh đế Lương còn chưa tỉnh ngủ, việc đầu tiên cậu làm là thuần thục bắt lấy cái tay đang phạm tội của tổng giám đốc Thẩm: “Đừng đánh, ngoan, đánh tiếp sẽ sưng lên mất.”
Nói xong mới chậm rãi mở to mắt, mơ hồ hôn Thẩm Úc Tiều một cái.
Vẻ mặt của hai người còn lại trong xe thật là đặc sắc.
Tài xế đã sớm quen với cảnh tượng này chỉ lắc lắc đầu, mà Tiểu Vương vừa nghĩ tốt về tổng giám đốc Thẩm kiểu: Vừa rồi cảm thấy tổng giám đốc Thẩm là người tốt thì mình là cái chày gỗ…
Tổng giám đốc Thẩm không để ý ánh nhìn xung quanh, anh kéo Lương Trung Tuyền đang mơ mơ hồ hồ vào khách sạn dưới ánh mắt lên án của Tiểu Vương.
Điều kiện của khách sạn cũng không tệ lắm, tổng giám đốc Thẩm được chồng hầu hạ cởi tây trang, lười nhác vùi mình vào sô pha.
Lương Trung Tuyền ném đồ vừa cởi cho tổng giám đốc Thẩm vào lòng ngực của Tiểu Vương vừa đi vào theo, không thèm quay đầu lại mà nhào lên sô pha, ôm chặt tổng giám đốc Thẩm vào lòng, như đang âu yếm ôm một đứa trẻ, thân mật cọ cọ mặt lên đỉnh đầu anh.
Giờ phút này Tiểu Vương liên tục bị vả mặt đã không còn suy nghĩ gì nữa, mặt không cảm cúc cầm lấy quần áo, bình tĩnh nói: “Chín giờ sáng mai bắt đầu quay phim, anh phải thức dậy muộn nhất là bảy giờ rưỡi… Có cần mua một bộ tây trang mới cho tổng giám đốc Thẩm không ạ?”
“Không cần.” Lương Trung Tuyền đang bắt tổng giám đốc Thẩm giúp cậu lau ghèn mắt vốn không hề tồn tại, không thèm ngẩng đầu lên mà nói: “Sáng mai trợ lý Chu sẽ mang qua, em đi nghỉ ngơi trước đi.”
Tiểu Vương gật đầu định rời đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại, khó xử nói: “À… Người đại diện gửi tới mấy kịch bản quảng cáo và show truyền hình, gần đây anh ít khi lộ diện trước ống kính, bên đó nhờ em hỏi anh có muốn nhận vài cái không, để duy trì tiếng tăm.”
Lương Trung Tuyền khẽ nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Lấy kịch bản thôi, show truyền hình thì không cần, mất công tổ tiết mục lại làm khó dễ anh.”
Bốn năm trước khi ảnh đế Lương vừa kết hôn vẫn là một tiểu thịt tươi trong ngành, cũng thường xuyên làm khách mời ở một vài show giải trí, vì muốn thu hút công chúng, tổ tiết mục đã dùng hậu kỳ cắt ghép rồi biên tập cho cậu, tạo ra một thứ gọi là “CP màn ảnh”, tổng giám đốc Thẩm giận đến mức trực tiếp lấy tiền đè người, diệt gọn cả tổ tiết mục. Từ đó về sau, ảnh đế Lương không bao giờ dám nhận show truyền hình nữa.
“Ừm” Tiểu Vương tiếp tục nói: “Còn có mấy quảng cáo…”
Lương Trung Tuyền: “Chuẩn bị sẵn đi, ngày mai anh xem.”
Tiểu Vương đồng ý rồi xoay người rời đi, tổng giám đốc Thẩm bị ảnh đế Lương xoa nắn đến nỗi đầu tóc rối loạn, giãy giụa chui ra khỏi cánh tay cậu, cau mày oán giận: “Quảng cáo của Thẩm Thị không đủ để quay hay sao?”
“Đây cũng là một phần trong công việc mà.” Lương Trung Tuyền vừa vuốt lại tóc cho anh, vừa kiên nhẫn giải thích: “Làm đại diện cho sản phẩm cũng là một phương thức chứng minh địa vị, những nhãn hiệu em đại diện đều là hãng cao cấp, trong mắt fans sẽ có chất lượng… Cao, cũng có tỉ lệ nhận diện nhiều hơn.”
“Ồ,” Thẩm Úc Tiều gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, anh vươn tay, chọc chọc cái đùi rắn chắc của Lương Trung Tuyền: “Bao giờ bộ phim em đang quay kết thúc?”
Lương Trung Tuyền dở khóc dở cười: “Bảo bối, hôm qua vừa mới bắt đầu quay, sao lại kết thúc nhanh như vậy được?”
Thẩm Úc Tiều quay đầu về phía khác, không cho Lương Trung Tuyền nhìn mặt, rầu rĩ nói: “Chỗ này quá xa, nên em không cần về nhà đâu, có thời gian thì… Anh đến đây tìm em.”
Lương Trung Tuyền cúi đầu nhìn anh, cảm thấy trái tim mình trở nên ấm áp, giống như bị một vật nhỏ mềm mại đáng yêu liếm vào, mềm thành một vũng nước, cậu nở nụ cười dịu dàng, từ từ kề sát vào tổng giám đốc Thẩm…
Thẩm Úc Tiều đợi nửa ngày không nghe thấy câu trả lời, lập tức giận dỗi, nhíu mày quay đầu lại: “Em nghe thấy không, anh… Ưm.”
Sao bảo bối của mình lại đáng yêu vậy chứ, ảnh đế Lương gần như thành kính mà hôn lên Thẩm Úc Tiều, giống như anh là thiên thần của mình, động tác dịu dàng cẩn thận, sợ mình sẽ dọa sợ thiên sứ nhỏ biệt nữu trong lòng.
Nụ hôn này tới đột ngột không kịp phòng bị, đầu tiên tổng giám đốc Thẩm sửng sốt một chút, ngay sau đó đổi từ bị động sang chủ động, làm nụ hôn nhẹ nhàng mềm mại của Lương chuyển sang hướng kịch liệt…
————————
Sáng sớm hôm sau, Lương Trung Tuyền lại bị bảo bối nhà mình nhéo tỉnh.
“Đừng nhéo nữa, đau.” Cậu bắt lấy cái tay đang làm việc ác của tổng giám đốc Thẩm, đưa tới bên miệng hôn hôn: “Em mệt quá, nghe lời, cho em ngủ thêm năm phút.”
Tổng giám đốc Thẩm cũng không kiên trì, anh trực tiếp tắt tiếng chuông điện thoại của ảnh đế Lương rồi đặt lên trán cậu, sau đó dùng điện thoại của mình gọi qua.
“Reng reng…”
Người đàn ông tiếng tăm lẫy lừng, là thần tượng của hàng ngàn thiếu nữ, lại bị tiếng điện thoại rung làm cho run rẩy như bị bệnh Parkinson*, sau đó bị dọa hét lớn một tiếng, té lộn nhào từ trên giường lăn xuống đất.
*Bệnh Parkinson là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương, gây ảnh hưởng đến tình trạng cử động, thăng bằng và kiểm soát cơ của bệnh nhân. Có các triệu chứng như cứng cơ, run rẩy, tư thế và dáng đi bất thường, chuyển động chậm chạp…
Tổng giám đốc Thẩm bỏ điện thoại xuống, đi vào nhà vệ sinh bình tĩnh cạo râu: “Cũng không buồn ngủ lắm nhỉ.”
“Anh hư thật đó.” Lương Trung Tuyền nhắm mắt lại, lắc lư đi qua, ôm lấy anh từ sau lưng, vùi đầu vào cổ anh: “Em còn chưa ngủ đủ đâu.”
“Em biết rõ hôm nay phải dậy sớm mà tối qua còn…” Thẩm Úc Tiều xụ mặt, cắn răng, quay đầu thụi một cú vào xương sườn cậu.
Ảnh đế Lương khoa trương che lại xương sườn, vô lại nằm liệt trên người tổng giám đốc Thẩm, giống như một miếng cao dán.
Thẩm Úc Tiều sợ cậu làm nhăn tây trang của mình, dịch người về phía trước một bước nhỏ, kết quả ảnh đế Lương vẫn duy trì trạng thái bất động, cái đầu dần dần trượt xuống, dán lên sau lưng Thẩm Úc Tiều, cổ họng còn liên tiếp phát ra âm thanh khò khè ngáy ngủ.
“Được rồi, anh đi đây.” Thẩm Úc Tiều bắt lấy cánh tay Lương Trung Tuyền, xách cậu đến sô pha ngồi xuống, rồi đi về phía m cửa phòng.
Ảnh đế Lương thấy thế, lập tức nổi hứng, bước hai bước đuổi theo Thẩm Úc Tiều, lao tới ôm lấy eo anh.
Một gương mặt bự đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, tim Thẩm Úc Tiều đột nhiên run lên.
Hình tượng của ảnh đế Lương vẫn luôn là một quý ông lịch thiệp điềm đạm, bên ngoài vẫn mang vẻ mộc mạc sạch sẽ, còn dáng vẻ mặt chưa rửa tóc chưa chải như hiện tại, thì chỉ có một mình tổng giám đốc Thẩm được nhìn thấy.
Gợi cảm muốn chết.
Không thể tiếp tục nhìn, nhìn một chút sẽ không đi được nữa, Thẩm Úc Tiều hít sâu một hơi, giơ tay vỗ vỗ lên sườn mặt Lương Trung Tuyền, mở cửa ra.
【Ting, nhiệm vụ thứ tư: Hôn môi Lương Trung Tuyền; Thời hạn: Ba mươi giây, Khen thưởng: 1 giá trị ân ái; Trừng phạt khi thất bại: trừ 2 giá trị ân ái】
Ảnh đế Lương lưu luyến ôm eo anh, vừa định nói vài câu để bảo bối nhà mình thân mật thêm lát nữa, thì tổng giám đốc Thẩm đột nhiên quay đầu chặn miệng cậu lại.
Lương Trung Tuyền:!!!
Lúc này, đạo diễn Lưu và phó đạo diễn vừa đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy cửa phòng Lương Trung Tuyền đang mở, nghĩ rằng nên vào chào hỏi một tiếng rồi đi tới phim trường cùng nhau, kết quả đúng lúc bắt gặp khung cảnh hai người đang hôn nhau đến say mê.
Đạo diễn Lưu:!!!
Chỉ thấy tổng giám đốc Thẩm cao quý lúc nào cũng một thân tây trang, ít khi nói cười, giờ phút này hai chân nhũn ra, mặt đỏ bừng dựa vào lòng Lương Trung Tuyền, đôi tay một giây ký hợp đồng có thể kiếm được mấy ngàn vạn đang nắm chặt vai áo đối phương, dáng vẻ tủi thân rất giống một con mèo đang làm nũng.