Hứa Mộ Nhiên vì nể mặt cô, thu lại ánh mắt ác ý của mình, rồi hắn rút tay ra khỏi eo cô, lớn giọng sai người hầu soạn cho hắn vài bộ đồ.
Xong xuôi, hắn ngang nhiên kéo Tranh Nhi lên xe riêng, ra lệnh cho lính ép buộc Hàn Tuyên và Đường Ân lên chiếc xe khác, thành công như kế hoạch, đến ở nhà Tranh Nhi.
Trên con đường xập xình, Tranh Nhi bị hắn giữ ngồi gọn trên đùi hắn, hể cô nhúc nhích, tay hắn lại càn rỡ, mò mẫm từ đùi thon vào vùng tối tăm của cô, dọa cô không ít lần sợ đứng tim.
Đã thế, hắn còn không ngừng thì thầm vào tai cô mấy lời nhắc nhở.
" Hồ ly nhỏ, ngoan ngoãn đi!
Bây giờ mọi chuyện của em điều do tôi quyết định đấy!
Em nên nghe lời bạn trai đi! Tôi sẽ dịu dàng với em! "
Kèm theo câu nói, là chiếc điện thoại lưu sẵn đoạn ghi âm cô hứa sinh con cho hắn và hình ảnh chụp tờ giấy cô đã ký, cá cược với hắn, dùng thứ này uy hiếp cô.
Tranh Nhi rất muốn đối kháng, dù biết cô có thể lật lọng, gạt bỏ những thứ đó, nhưng hễ nghĩ đến hai người đàn ông kia, ý định ấy trong cô lại bị đạp đổ, yếu nhược mặc người đàn ông lãnh khốc kia điều khiển.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, đi tầm 20 phút cũng tới nơi, Tranh Nhi vội vàng rời khỏi người hắn, mở cửa muốn bước vào nhà ngày, liền bị hắn cường thế giữ tay lại, làm khó làm dễ cô.
" Em không đợi bạn trai em cùng vào sao? " hắn gằn giọng, nắm chặt không rời tay.
" Anh phiền phức thật đấy! Nhanh đi! " Tranh Nhi cộc cằn, tự mình kéo hắn vào trong.
Đô đốc cao ngạo bước qua cánh cửa nhỏ, ánh mắt không vừa ý ngó nghiêng khắp nơi, phán xét, tay hắn che hờ đi cánh mũi, chê bai ngôi nhà nhỏ này ra mặt.
" Nhà em đúng là tồi tàn thật! " hắn thốt thành tiếng, đủ cho mình Tranh Nhi nghe, còn kèm vào đó là tiếng " chật " khó chịu.
Người phụ nữ nhỏ nhịn hắn quá giới hạn, nghe hắn nói đến đây cô không kiềm hơn được nữa, kéo cổ áo hắn khom người xuống, to gan lớn mật nói với hắn bằng ngữ khí trịch thượng.
" Anh không thích thì cút đi!
Tôi đâu có ép anh!
Đồ lưu manh! "
" Tôi không đi! Em định chọc tôi giận để bỏ đi sao?
Mơ đi! " hắn mặt dày, đáp lại bằng lời lẽ ngang ngược.
Tranh Nhi bất mãn, chẳng buồn chấp nhặt với hắn, chỉ tay ra ngay căn phòng khách bé xíu, nhưng vô cùng gọn gàng, ngăn nắp, lớn tiếng như ra lệnh với hắn.
" Nhà tôi chỉ có hai phòng!
Phòng tôi và anh trai!
Đường Ân ở chung với anh hai rồi, anh ở tạm phòng khách đi! "
" Tôi không được ở chung với bạn gái sao? "
Hắn trơ trẽn, được voi đòi tiên, thả ngay chiếc vali nhỏ xuống đất, chống nạnh quan sát căn phòng khách nhỏ bé, chẳng có chút nào vừa mắt với hắn.
Cùng hành động và lời nói khó nghe, Tranh Nhi mất kiên nhẫn, quay ngay vào trong lấy ra nệm gối, quăng vào người hắn, hằn học với hắn ngay.
" Anh đừng có mà quá đáng!
Tôi nhượng bộ có mức độ thôi! Anh không ở được thì về Hứa gia của anh đi!
Còn muốn ở đây phải theo ý tôi! "
Dứt lời, cô tức giận, đi thẳng một mạch về phòng, chẳng thèm đoái hoài mọi chuyện ở bên ngoài, Hứa Mộ Nhiên ôm lấy đống chăn gối, bật cười thích thú.
Hắn ngửi ra mùi hương của cô trên những thứ này, đây rõ ràng mềm gối của cô, vì lo hắn ngủ ở ngoài bị lạnh nên mới đưa cho hắn.
Hành động nhỏ nhặt này, hoàn toàn khiến hắn hài lòng, hắn xách ngay vali cùng với đồ trên tay đi vào phòng khách để gọn một bên, rồi lập tức quay ra ngoài.
Cơ mặt đang hớn hở bỗng chùng xuống, Hứa Mộ Nhiên vừa quay ra, gặp ngay Hàn Tuyên và Đường Ân đi vào, gai mắt nhau, nhìn nhau đến nổi lửa.
Tuy, cả ba không lao vào đánh nhau, nhưng chẳng ai nhường ai, liếc xéo nhau đến khi Hứa Mộ Nhiên cộc cằn quay vào phòng khách ngồi đó, ba con người vẫn trao nhau ánh mắt hình viên đạn.
Nhất cử nhất động của Hứa Mộ Nhiên đều bị Hàn Tuyên và Đường Ân theo sát, họ sợ hắn có ý đồ xấu với Tranh Nhi. Nhất là, lúc cô gái nhỏ đi tắm, cả hai người đàn ông kia đều ngồi trước cửa nhà tắm, hướng ánh mắt sói hoang, rình rập gã ác ma trong phòng khách.
Đáp lại họ, Hứa Mộ Nhiên kéo ghế, ngồi chễm chệ ngay giữa căn phòng, ung dung hút một điếu thuốc ngay trước mặt cả hai, còn nhếch mày như khiêu chiến, cho đến khi Tranh Nhi tắm xong.
Cô gái nhỏ vừa bước ra ngoài, cả ba như bị ai đó điều khiển, điều tìm việc làm, né tránh ánh mắt ngờ vực của cô. Hứa Mộ Nhiên dập tắt điếu thuốc trong tay ngay, lúi húi sang chỗ vali, vờ như đang soạn đồ đạc.
" Anh à! " Tranh Nhi gọi Hàn Tuyên đang loay hoay cầm chổi quét nhà, cô gọi anh nhưng mắt lại hướng sang quan sát Hứa Mộ Nhiên.
Đáp lại lời cô, Hàn Tuyên bỗng cười thật tươi, miệng cong hết cỡ, tránh cho cô nhận ra biểu cảm khác thường.
" Tranh Nhi, có chuyện gì thế? "
" À...trong nhà còn thức ăn không?
Em nấu bữa tối, nếu không còn thì em tranh thủ ra chợ! " Tranh Nhi vừa nói, liền đảo mắt một vòng vào trong gian bếp nhỏ.
Mọi thứ đều ngăn nắp gọn gàng, xem cả ngày nay cô đi, hai người đàn ông kia đều nhịn đói lo cho cô.
Hàn Tuyên nhìn lên đồng hồ, thấy cũng hơn 5h30, bụng anh đói meo, nghe Tranh Nhi nấu cơm, anh vội vàng đáp ngay.
" Lúc sáng anh có mua đồ rồi!
Để trong tủ lạnh cả đấy! "
" Vậy em đi nấu đây! " cô gái nhỏ tươi cười, sải bước vào đó.
Rồi, bước chân đột ngột dừng lại, Tranh Nhi nhớ đến biểu hiện khác thường khi nữa, biết cả ba người kia lại gây hấn với nhau, sợ cô bận bịu nấu ăn trong bếp, họ lại tiếp tục đấu nhau, liền xoay người ra phòng khách, ngẩn cao mặt yêu cầu với gã to xác đang ngồi ung dung trên ghế gỗ, diễn trò trước mặt cô.
" Hứa Mộ Nhiên, ra sau phụ tôi nấu ăn đi! "
" Em sai bảo tôi sao? "
Một bên mắt của Hứa Mộ Nhiên nhướng lên đầy vẻ khó chịu, cô gái nhỏ dám sai bảo hắn, đường đường là một Đô đốc, là khách của cô, không phục tùng hắn còn lên mặt sai bảo, chọc cho hắn suýt chút lại giở thói hung hăng.
" Em thật sự đang sai tôi? " hắn hỏi lại lần nữa.
" Tôi không sai anh thì sai ai đây?
Anh đến nhà tôi ở thì phải nghe lời tôi! " Tranh Nhi chống nạnh, ngữ điệu ngông cuồng, đinh ninh trong câu nói, không để cho hắn ngồi không, cô nắm tay nắm chân, lôi kéo hắn.
" Mau! Nhanh đi!
Anh còn ngồi lì ở đây tôi cho anh nhịn cơm! " cô cực lực dùng sức, kéo không nổi con trâu to lớn kia.
Hứa Mộ Nhiên ngồi lì ở đó, nhìn cô quằn quại bỗng rất vui, đến khi thấy cô thở dốc vì mệt hắn mới chịu rời mông, làm Tranh Nhi theo đà đang kéo, ngã ngửa ra trước.
Rất may có hắn ở sau giữ tay cô lại, cô còn chưa kịp hoàn hồn, cả cơ thể nhỏ bị hắn đẩy mạnh lên, đập mặt ngay vào phần ngực của hắn, nghe hắn nghênh ngang trêu ghẹo cô.
" Sức lực yếu như sên mà cứ hay ra vẻ! "
" Anh! " Tranh Nhi tức tối, chưa kịp mắng hắn, đã bị hắn kéo đi.
Ở sau bếp, nói là sai bảo hắn, nhưng cô chẳng dám nhờ vả hắn dù chỉ một việc, mọi thứ đều tự tay làm hết, chỉ yêu cầu hắn ngồi im một chỗ để cô có thể để mắt đến hắn.
Hứa Mộ Nhiên càng lúc càng không vừa ý với ngôi nhà nhỏ, chỗ nào hắn cũng thấy chướng mắt, nhất là gian bếp chật hẹp này, thứ nào cũng cũ kỹ. Tủ lạnh thì nhỏ, màu sơn thì quá bạc, chưa kể bàn ghế ở đây, đâu đâu cũng có dấu hiệu mục nát.
Tuy, nó gọn gàng và sạch sẽ nhưng nhìn như thế nào cũng không thể thuận mắt hắn, thứ duy nhất làm hắn lắng xuống sự bực tức là bóng của người phụ nữ nhỏ đang loay hoay kia, mọi sự tập trung của hắn đều đổ dồn vào Tranh Nhi.
Kim đồng hồ bắt đầu điểm vào 6h tối, hai người đàn ông ngoài kia, một người còn đang bận bịu dọn dẹp nương rẫy sau vụ mùa, một người thì vừa vào trong tắm rửa.
Lúc này, hầu như không còn ai để mắt tới Hứa Mộ Nhiên, con người ấy bắt đầu không yên phận, thấy Tranh Nhi lúi húi, bận đến chẳng kịp uống nước, hắn lại có ý đến phá phách cô.
" Hồ ly nhỏ, có cần tôi phụ em không? "
" Không! Anh làm ơn ngồi im đó giùm tôi!
Tôi sắp nấu xong rồi! " Tranh Nhi từ chối thẳng thừng, đang bận nêm nếm thức ăn, cô chẳng hề biết, tên ác ma kia đang dần tiến lại gần cô.
" Hồ ly nhỏ, thật sự không cần sao? " giọng hắn khàn đục, man rợ.
Hơi thở rùng rợn bỗng ùa vào vành tai của Tranh Nhi, ngay lập tức nhận ra hắn ở sau lưng, cô gái nhỏ quay đầu, giật bắn người.
" Hứa Mộ Nhiên! "
Cùng với tiếng la của cô, Hứa Mộ Nhiên chống hai tay lên thành bếp, ép vào người Tranh Nhi, khóa thân cô trong phạm vi vòng tay của hắn. Trên gương mặt điển trai kia nặn ra nụ cười điểu giả không gì bằng, dọa cho Tranh Nhi phải điều tiết lại giọng nói.
" Anh làm cái trò gì vậy hả? " Tranh Nhi hậm hực, đẩy hắn.
Vòm ngực của hắn rất chắc chắn, cả hai chân của hắn cũng trụ rất vững, một cô gái yếu mềm chẳng bao giờ đẩy nổi hắn, Tranh Nhi vội vàng đưa tay tắt bếp gas, mắng hắn ngay.
" Hứa Mộ Nhiên anh là trâu bò à?
Tôi đã nói anh ngồi yên ở đó rồi kia mà? Sao anh còn lết sang đây làm phiền tôi chứ? "
" Em nói ai trâu bò? " hắn không trả lời trọng tâm, nghe cô mắng, lỗ tai hắn nhức nhối cực kì, giận dữ ra mặt.
Tranh Nhi biết mình lỡ lời, hành động không tự chủ, xoay mặt né tránh ánh nhìn ghê rợn kia, hai tay mềm vô lực phản kháng trên khuôn ngực hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, anh để tôi nấu cho xong thức ăn đi!
Bộ anh muốn cả đám nhịn đói hết à? " giọng cô bứt rứt, ấm ức cực kì.
Hứa Mộ Nhiên từ đầu vốn không có ý tốt, thấy cô bị dồn ép, hắn không khoan nhượng, lời nói càng quá quắc hơn.
" Em không nói thì tôi dẫn cả nhà đi ăn!
Có gì đâu mà em phải lo? "