Câu nói của hắn khó nghe cực kì, Tranh Nhi chẳng nhịn được bức xúc trong lòng, mắng mỏ hắn không sợ sệt.
" Anh đúng là không biết quý trọng thức ăn!
Đã làm gần xong hết lại đòi ra ngoài ăn!
Có phải anh ở sung sướng quá nên sinh hư không? "
" Em nói đúng rồi đấy!
Nhưng tôi chỉ hư với mình em thôi! " hắn mặt dày vô sỉ, bỡn cợt cô, còn cúi đầu chu môi muốn hôn cô ngay lúc này.
Tranh Nhi giãy nảy, chụp lấy cái mặt đê hèn của hắn, tức tối bóp lấy, chửi hắn xối xả.
" Hứa Mộ Nhiên, anh một vừa hai phải thôi!
Có ai vô liêm sỉ như anh không?
Đây là nhà của tôi mà anh cũng dám lộng hành? "
" Nhà em cũng như nhà tôi thôi! "
Hứa Mộ Nhiên bỏ ngoài tai lời cô mắng, trực tiếp kéo bàn tay nhỏ thơm tho kia ra, đưa mũi hít lấy mùi hương một cách thỏa mãn, làm Tranh Nhi kinh tởm, muốn rút tay lại không được, cô lần nữa quát vào mặt hắn.
" Đồ hạ lưu, buông ra! "
Người đàn ông ấy không nghe, ngược lại càng vượt qua ranh giới, nhân lúc không có ai để ý, hắn cường thế xoay người Tranh Nhi úp vào thành bếp, hung hăng tuột chiếc quần lót sau lớp váy rộng xuống đầu gối.
" Hứa Mộ Nhiên, dừng lại! Anh làm bậy tôi la lên đó! " Tranh Nhi hoảng hồn, kéo váy, khép nép hai chân.
Tức thì, chỉ với một bàn tay to lớn Hứa Mộ Nhiên thành công khóa hai tay nhỏ của cô lại, cúi đầu thơm lên mái tóc mềm của cô, thều thào dọa cô.
" Em la đi! Cùng lắm cho hai người kia chứng kiến em là của tôi!
Công khai luôn, tôi rước em về nhà cho lẹ! "
Hắn vừa dọa, tay kia của hắn vừa kéo lớp váy lên, luồng tay xuống phía dưới, chạm ngay vào phần đỉnh cao của tạo hóa, ấn ở đó, day day làm cô gái nhỏ khó chịu.
" Hứa Mộ Nhiên, dừng lại, đây là nhà của tôi!
Dừng lại đi, tôi xin anh đó! " Tranh Nhi ứa nước mắt, điều chỉnh giọng nói nhỏ nhất, xin hắn, tránh để người khác nghe thấy tiếng của cô.
Gian bếp nhỏ rất gần với nhà tắm, Hàn Tuyên vào đó tắm đã lâu, cô sợ anh đi ra sẽ trông thấy cảnh này, lại xảy ra chuyện. Người cô toát mồ hôi hột, hạ mình hết mức xin ác ma.
" Hứa Mộ Nhiên, tôi xin anh!
Nếu anh muốn thì để khi khác đi!
Bây giờ không được! Sẽ bị nhìn thấy mất!!! "
Lời Tranh Nhi vừa dứt, đúng ý của hắn, vốn hắn không định làm thật vào lúc này, chỉ dọa cô như vậy là đủ, hắn nhanh chóng thu về bàn tay đang siết chặt và phá phách bên dưới, chất dịch dính trên tay, bị hắn đưa lên miệng liếm láp trông cực kì tởm lợm.
Rồi, hắn rời khỏi người Tranh Nhi, hai tay xỏ túi quần, vẻ mặt cao ngạo cười đắc ý.
" Là em nói đấy nhé! " giọng hắn khàn đục nhắc lại.
Tranh Nhi không đáp, cuống cuồng kéo quần lên, chỉn lại phần váy xộc xệch, mặt cô trắng bệch không còn một giọt máu, cô đưa tay nhỏ, vuốt lấy mồ hôi trên trán, thở phào một hơi.
Đúng lúc này, cánh cửa nhà tắm mở ra, Hàn Tuyên bước từ trong đó đi ra, trên người còn đang lưu những giọt nước ấm, anh đang dùng khăn lau khô mái tóc ướt, thuận tiện liếc nhìn cả hai.
Cô gái nhỏ lập tức thay đổi sắc mặt, bình tĩnh mở bếp gas nấu tiếp thức ăn đang dang dở, Hứa Mộ Nhiên biết Hàn Tuyên đang nhìn, hắn nghiêng nửa người đáp trả lại người đàn ông kia bằng ánh mắt lạnh như băng.
Cứ như thể, hắn đang chiến tranh bằng ánh mắt.
" Nhìn cái gì mà nhìn? "
Hàn Tuyên đọc được câu nói đó sâu trong ánh mắt của hắn, thấy em gái đang nấu ăn rất bình thường, nhìn kĩ không có gì khác lạ, anh tạm thời dẹp bỏ phòng hờ, bước ra ngoài gọi Đường Ân vào tắm.
Bóng dáng của người đàn ông kia vừa khuất, Hứa Mộ Nhiên lại không yên phận, bất thình lình ôm lấy eo nhỏ của Tranh Nhi, làm cô giật mình lần nữa.
" Hứa Mộ Nhiên! Anh lại muốn gì nữa đây? " cô cáu gắt, hành động lố lăng của hắn là trái tim cô suýt ngừng đập mấy lần.
" Hồ ly nhỏ, nhớ những gì em nói đấy!
Em giờ là bạn gái của tôi rồi đấy!
Phải giữ lời không thì... "
" Tôi biết rồi, sao anh nhây quá vậy? " Tranh Nhi cọc lên, quay sang mắng hắn ngay.
Hắn vốn mặt dày, nghe cô mắng cũng thành thói quen, bỏ ngoài tai lời của cô, đưa mặt sang, chỉ nhẹ vào da mặt màu lúa mạch của hắn, yêu cầu.
" Hôn tôi một cái tỏ thành ý đi! "
" Anh! " Tranh Nhi tức nghẹn họng, mắt thấy Hàn Tuyên và Đường Ân đang đi vào, cô sợ họ thấy Hứa Mộ Nhiên đang càn rỡ, lại gây nhau, đành nuốt cục tức, khẽ hôn lên má hắn.
* Chụt *
Nụ hôn ngọt ngào không nguyện ý đặt lên da mặt dày, Hứa Mộ Nhiên được như ý, nở nụ cười của kẻ chiến thắng, buông hai tay ra khỏi người cô gái nhỏ, lập tức khiễng chân lại chiếc ghế gỗ đằng kia ngồi.
Đợi đến khi hai người kia đi vào, mọi thứ trong bếp đều không có chút nào khác thường, ít phút sau Tranh Nhi cũng chuẩn bị bữa ăn xong, cô liền kêu hắn đi tắm rửa, người của hắn toàn mùi rượu lưu lại, khó ngửi vô cùng.
Hứa Mộ Nhiên lúc này mới để ý, cơ thể hắn thật sự bốc ra cái mùi vừa chua vừa nồng, từ sáng đến giờ, sau khi ân ái với Tranh Nhi, hắn chưa gội rửa cơ thể, khó tránh chuyện người hắn dơ dáy. Tự nhận thức được mức độ nghiêm trọng, hắn xoay người lấy đồ vào trong tắm rửa.
Trông khi đợi tên ác ma kia, Tranh Nhi cùng Hàn Tuyên và Đường Ân bắt đầu dọn thức ăn lên bàn.
Hôm nay ngôi nhà nhỏ bỗng xuất hiện một vị khác không mời, chỗ ngồi trên chiếc bàn không to lớn bị thu hẹp lại. Cả ba chờ hắn trên bàn ăn, mất hơn 20 phút hắn mới chịu bước ra, thấy ai nấy cũng chờ hắn mất hết kiên nhẫn, hắn lại bày ra bộ mặt hách dịch, sải bước chân dài miên man, kiêu ngạo ra đó.
Hắn chẳng thèm mặt áo, để lộ nửa thân trên cuồn cuộn cơ bắp khoe khoang, hắn đặt mông xuống ghế, ngồi cạnh Tranh Nhi, cố ý để cô để chú ý đến thân hình hắn.
Cô gái nhỏ bất mãn vô cùng, bàn tay che hờ gương mặt, xoay đầu sang chỗ khác, Đường Ân đối diện chướng mắt, lập tức lên tiếng nhắc nhở hắn.
" Đô đốc, ở đây còn có phụ nữ! Anh có ý một chút đi! "
" Có gì phải ngại chứ?
Tranh Nhi là bạn gái tôi, cũng từng là vợ tôi, trên người tôi chỗ nào cô ấy không thấy qua! " hắn đáp một cách trơ trẽn.
Lời nói chẳng chút nể nang, Tranh Nhi vô lực phản đối, không muốn làm bữa ăn mất ngon, cô chẳng thèm đoái hoài, coi hắn như không khí, bơ đẹp hắn.
" Chúng ta ăn cơm thôi! " cô lấy bát, xới từng muỗng, chia cho mỗi người một phần.
Cô gái nhỏ vừa cầm đũa lên, Hàn Tuyên lập tức gắp một miếng thịt to, cho vào bát của em gái.
" Tranh Nhi, ăn đi!
Ăn nhiều một chút, dạo này em ốm đi rồi! "
" Dạ! "
Tranh Nhi nở nụ cười như hoa đón nhận ý tốt của anh trai, nụ cười tươi của cô chưa lưu được bao lâu, khi Đường Ân cũng gắp thức ăn cho cô, Hứa Mộ Nhiên bên cạnh bon chen, gắp vào theo.
Cả ba người đàn ông bắt đầu nhìn nhau nổi lửa, bỗng chốc bầu không khí ảm đạm thay bằng bầu không khí căng thẳng, chiếc bát nhỏ liên tục bị gắp đầy thức ăn.
" Hồ ly nhỏ, ăn nhiều một chút! Mai tôi dẫn em ra chợ mua nhiều đồ ngon hơn! " hắn lại bỏ vào bát nhỏ miếng thịt khác.
Theo hành động của hắn, hai người kia không vừa, gắp rau, gắp cá chất chồng lên bát nhỏ.
" Tranh Nhi, em ăn đi! Cái này ngon hơn đó! "
" Cái này mới ngon! " Hứa Mộ Nhiên tranh nhau với hai người kia, còn kéo ghế lại gần Tranh Nhi.
Chẳng mấy chốc, bát cơm nhỏ chẳng còn thấy cơm trắng đâu, toàn bộ thức ăn, gần như đều đổ vào hết bát của Tranh Nhi, làm cô bực lên, đập đũa dằn mặt cả ba.
* Rầm *
" Đủ rồi đấy! " tiếng cô chói tai cực kì, còn mang theo bá khí ngút ngàn, đôi mắt phượng của cô hằng lên tia máu đỏ.
Tranh Nhi đứng bật dậy, thức ăn trong bát cô chia ra cho cả ba, chưa thấy đủ, cô xuống bếp có bao nhiêu đều đổ lên hết ba bát cơm của họ, lớn tiếng.
" Ba người ăn hết cho tôi!
Ai mà không ăn hết thì tối nay ra ngoài vườn mà ngủ! "
* Cạch * cô dằn dĩa, ngồi bịch xuống ghế, chẳng thèm để tâm ba con người vô ý kia, thảnh thơi ăn phần cơm của mình.
Lần đầu, họ thấy Tranh Nhi nổi giận, bất giác lại thấy kiêng dè với cô, không ai dám làm trái, cố ăn cho hết phần cơm cô yêu cầu.
Xong xuôi, Tranh Nhi phân công việc, cô bắt Đường Ân và Hàn Tuyên rửa bát, giặt đồ, còn cô và Hứa Mộ Nhiên ra ngoài thu gom cho xong những bụi ngô.
Không một ai dám cải lại cô, ai nấy điều như trúng tà, sợ sệt cô ra mặt, nhất là Hứa Mộ Nhiên bình thường hắn kiêu căng lắm, hôm nay lại ngoan ngoãn như một chú cún.
Ở ngoài đồng, hắn tùy ý Tranh Nhi sai bảo, sai đâu làm đó, cô gái nhỏ đang ghi thù, thừa cơ hội này, cô đì hắn đến mệt lã, bắt hắn gom hết 1/4 bãi ngô nhà cô.
* Bịch *
Hứa Mộ Nhiên thả ngay những thân ngô nặng trịch, thở phì phò như bò, người hắn đầy vết mũi chích, trời tối còn ở nơi đồng vắng, hắn như miếng mồi ngon mời gọi lũ muỗi, không khoan nhượng, ghim vào da thịt hắn hàng tá dấu vết.
Tranh Nhi chứng kiến, cực kì hả dạ, như vậy mới thỏa được cơn tức trong lòng cô, thấy hắn ngồi thở dốc, cô chẳng thèm rót cho hắn một cốc nước, đứng thẳng trước mặt hắn, cao giọng.
" Đô đốc anh ở đây nghỉ ngơi đi nhen!
Tôi vào trong còn việc của mình! "
Dứt lời, cô chẳng thèm để tâm hắn có gọi, hay chĩa vào cô bằng ánh nhìn gắt gao, chân cô thẳng tiến vào nhà, vào đến chỗ thờ cúng. Như mọi khi, cô thấp nén hương cho người quá cố, ngồi đó tâm sự một mình.
Người đàn ông kia đi vào, đứng ở bên ngoài quan sát từng động thái của cô, tay hắn bất giác vo thành nắm đấm, sắc mặt tối đen như hố vũ trụ, cả cặp mắt nhỏ cũng bỗng chốc rực lên tia lửa ghen.
" Mẹ kiếp! Lại là mày! " Hứa Mộ Nhiên làu bàu, chửi thề.