Kim đồng hồ điểm vào 10h sáng, còn hơn 1h nữa sẽ đến bữa trưa, Tranh Nhi khi hướng mắt lên đó, lẩm nhẩm, trông Đường Ân trở về mà không thấy đâu, cô lo lắng, định ra ngoài trước chờ anh.
Nào ngờ, khi cô vừa đứng lên, đồ ăn mới mua ở trên bàn đập vào mắt cô, bất giác làm hai chân cô cứng đờ.
" Ân... " tiếng cô cất trong cuốn họng, nghe như tiếng lóng.
Cô biết Đường Ân đã về, và có lẽ anh đã nhìn thấy cô và Hứa Mộ Nhiên nói chuyện với nhau rất thân thiện, tâm can Tranh Nhi bỗng chốc day dứt, cứ như cô đã làm chuyện có lỗi.
" Ân, xin lỗi... " miệng nhỏ vô thức thì thầm.
Tranh Nhi nhận ra, Đường Ân đã hiểu lầm chuyện giữa cô và Hứa Mộ Nhiên, nói không chừng có khi anh nhìn thấy cô và người đàn ông kia ở cạnh nhau, tưởng lầm cô và hắn như một đôi.
Mặt mày của cô gái nhỏ, chốc chốc bí xị, tự hỏi, mấy ai có thể hiểu nỗi lòng của cô? Tất cả những gì người khác đang thấy, điều là một sự gượng ép không hơn không kém.
Bây giờ, Tranh Nhi dù có muốn giải thích cũng khó một lời nói ra hết, bao nhiêu nhục nhã cô đều phải dằn xuống, tự mình gánh hết mọi thứ, uất nghẹn đến mấy cũng chẳng dám để liên lụy đến người cô thương yêu.
Tranh Nhi bứt rứt, móng tay dài cào cấu nhẹ lên mặt bàn, nhìn mớ thức ăn ấy, cô cắn môi buồn tủi vô biên.
Hứa Mộ Nhiên hướng theo mắt cô nhìn xuống bàn, thấy mớ thức ăn mới mua kia, hắn đủ thông minh, có cùng suy nghĩ với Tranh Nhi. Môi mỏng của hắn cong lên tà mị, trong lòng không khỏi mừng thầm.
" Thấy thì tốt! " hắn nghĩ.
Đường Ân thấy hắn và Tranh Nhi vui vẻ, biết thân biết phận tự động rút lui, như vậy không ai tranh vợ của hắn nữa, hắn không phải lo tên tình địch phế nhân kia.
Dù tâm bớt lo lắng, thế nhưng hắn nhìn người phụ nữ mang gương mặt đượm buồn kia, lòng bỗng sinh khó chịu.
" Hồ ly nhỏ! Em ngồi nghỉ ngơi đi!
Tôi sẽ nấu cơm thay em! " hắn đánh tiếng, ra vẻ ga lăng, muốn cô thấy được mặt tốt của hắn, tươi cười như lúc nãy.
Cô gái nhỏ đang bận suy nghĩ, nghe hắn nói vậy, có chút kinh ngạc, gương mặt đang rũ rượi biến mất tâm, thay bằng gương mặt trầm tư.
Âu, Tranh Nhi tự cảm nhận bản thân còn mệt, sẵn hắn có lòng nên không ngại từ chối, cô khẽ gật đầu nghe theo hắn.
Nụ cười của cô hoàn toàn vụt mất, Hứa Mộ Nhiên đáu lưỡi trong khoang miệng, không hài lòng, vì cô bệnh nên hắn bỏ qua, tự mình lấy mớ thức ăn kia, loay hoay bên bếp.
Tranh Nhi còn chưa kịp ngồi xuống bên ngoài trời nổ lên những trận sấm, như đã biết trời sẽ mưa, cô bước vội ra sau dọn dẹp đồ vừa phơi, xong xuôi liền chạy một mạch ra đứng trước cửa, trông chờ Hàn Tuyên và Đường Ân quay về.
Ít phút sau, khi trời vừa nhiễu hạt, bóng của hai người đàn ông quen thuộc từ cánh đồng xa xăm, đang nhanh chân chạy đến.
" Anh hai! " Tranh Nhi lập tức đón họ, đưa ngay khăn bông cô chuẩn bị sẵn cho cả hai.
Hai con người ấy vừa đặt chân qua cửa, như một sự sắp đặt, cơn mưa đổ bộ xuống, lớn chưa từng có, hạt mưa nào cũng nặng trĩu, còn có gió thổi ồ ạt như bão táp.
Ngôi nhà nhỏ cũ kỹ bắt đầu chịu trận dưới cơn mưa lớn, kéo dài hơn một giờ đồng hồ không dứt.
Ở phòng khách, bị dột ngay chỗ của Hứa Mộ Nhiên nằm, nước nhiễu từ trần nhà, tràn lên láng, ướt hết chiếc vali của hắn.
Tranh Nhi trông thấy hớt hải kéo nó ra, nhờ Hàn Tuyên đặt một cái thao lớn vào đó hứng nước mưa, may mà chiếc vali này chống nước nên không ướt đồ bên trong của ác ma.
Thế nhưng, chỗ của hắn ngủ lại bị ướt hết, nhất là chiếc ghế sofa cũ kỹ, thấm đẫm nước mưa, bị chuyển sang một màu sẫm khó coi, không thể nằm lên. Ngôi nhà nhỏ chẳng còn chỗ nào cho hắn, ngoài phòng của cô và phòng anh trai.
Hàn Tuyên chứng kiến, tự mình biết nên làm gì, anh lên tiếng với Tranh Nhi, chỉ ra chủ ý.
" Tối nay để Hứa Mộ Nhiên ngủ trong phòng anh đi!
Anh và Ân ngủ ở ngoài tiếp! "
" Không cần! "
Cái giọng thét ra lửa bất ngờ phang tới, Hứa Mộ Nhiên vừa nấu xong thức ăn, tay còn đang bưng bê, đi ngang nghe được, tức thì phản đối.
Hắn vốn rất ghét Hàn Tuyên và Đường Ân, càng ghét khi phải ở cái phòng chật chội của kẻ mình không ưa. Nghe cả hai xì xào, muốn để hắn ngủ trong căn phòng ấy, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý.
" Tôi sẽ không bao giờ ngủ trong căn phòng đó đâu! " hắn hắng giọng, đinh ninh trong câu nói, đôi mắt nhỏ toát ra bá khí kiêu căng, nhìn Hàn Tuyên chòng chọc.
" Anh không chịu thì ngủ ở đâu hả?
Ngoài thềm à? " Tranh Nhi bất mãn hỏi.
Tất nhiên, cô biết rõ ý hắn rồi, hỏi câu đó thì cũng sớm đoán ra câu trả lời của hắn.
" Tôi ngủ ở phòng em! Chúng ta là người yêu của nhau mà
Không ngủ ở phòng em được sao? " hắn nhún vai nói thẳng.
Ngay tức thì...
" Không được! "
Cả hai con người kia đồng thanh phản đối, nhất là Hàn Tuyên, biết hắn có ý xấu với Tranh Nhi, làm sao anh có thể cho hắn ngủ chung phòng với em gái.
Và, Tranh Nhi cũng thế, đêm qua cô bị hắn làm nhục, còn chưa hết oán hận, dễ gì cho hắn toại nguyện, dẫu bất luận như thế nào cô cũng phải kịch liệt phản đối.
" Anh không ngủ phòng của anh hai...
Vậy thì ngủ phòng tôi! Tôi sẽ sang phòng anh mình ngủ! "
Rất nhanh, cô gái nhỏ đã tìm ra cách giải quyết, ánh mắt cô bỗng kiên định chưa từng có, cách này trọn vẹn cả đôi đường. Hứa Mộ Nhiên có muốn phản đối cũng không được, lại dùng ánh mắt đầy sát khí chĩa vào người cô, ngầm ra lệnh, cô phải ngủ cùng hắn.
Lí nào có chuyện đó! Hắn đứng trước mặt cô, chẳng chút nhượng bộ, mặt lạnh đứng đó, đặt thức ăn trong tay xuống bàn cái * cành *, khoanh hai tay trước ngực, còn hếch cằm ra oai.
Bình thường, nếu như hắn làm vậy, Tranh Nhi nhất định sẽ sợ, nhưng hiện tại, đây là nhà cô, hôm qua cô còn bị hắn ô nhục, có chết cô cũng không cho hắn toại nguyện.
Tranh Nhi chẳng buồn đáp, quay đi lấy đồ của hắn bỏ vào phòng mình, còn gối của cô, ôm hết sang phòng Hàn Tuyên. Hành động của cô dứt khoát, làm hắn tức đến lộn phổi.
Hàn Tuyên đứng đó, nhếch mép cười khinh bạc hắn, còn tặng kèm hắn mấy câu.
" Muốn được voi đòi tiên à?
Cút về dinh thự của mày mà đòi... " anh xấc xược, dám ăn nói hỗn láo với tên Đô đốc kiêu ngạo.
Hứa Mộ Nhiên bị Tranh Nhi bỉ mặt, tức đến mức mặt mày đen thui như nhọ nồi, lần này hắn thua hoàn toàn, tâm can bức xúc, tí nữa mất kiềm chế lại nổi trận lôi đình. Hắn cố kiềm nén cơn giận, quay vào trong bếp, cộc cằn dọn thức ăn lên.
Bữa trưa của cả bốn người diễn ra vô cùng căng thẳng, ai cũng liếc mắt, chẳng chịu nhường nhau, ngay cả Tranh Nhi cũng tham gia, ba con người chống đối một mình Hứa Mộ Nhiên.
Cơn mưa bên ngoài dai dẳng đến tận chiều, Tranh Nhi nhìn vào rỗ khế hái sáng nay, buồn rầu không thôi, cứ ngỡ mưa một chút sẽ tạnh, có thể ra chợ bán buôn. Ai ngờ, ông trời kéo dài cơn mưa ấy, cô đành phải để mai đem ra chợ sau.
Do, cơn mưa kéo dài, Hàn Tuyên không thể ra suối bẫy cá, anh cùng Tranh Nhi ở trong phòng, kiểm kê lại tiền nông sau vụ mùa. Ngô của họ được Hứa Mộ Nhiên thua mua hết, họ có một số vốn, tích góp cho mùa vụ sau.
Còn phần tiền lời sau vụ mùa, Tranh Nhi dùng nó trang trải phí sinh hoạt và cần phải sửa lại ngôi nhà nhỏ này, có lẽ mùa mưa sẽ kéo đến, lúc đó trên mái nhà nhỏ sẽ còn dột nhiều gấp mấy lần hơn ngày hôm nay, cô phải thủ tiền để tu sửa chỗ ở.
Hai anh em kiểm kê xong, nhìn lên đồng hồ kim cũng chỉ vào 10h tối, hôm nay Tranh Nhi vừa bị cơn sốt hoành hành, thấy bản thân cần phải nghỉ ngơi sớm. Hàn Tuyên cũng biết cô mệt, anh tự giác ra ngoài, trả căn phòng yên tĩnh cho em gái.
Ngày đầu tiên Hứa Mộ Nhiên ở lại, mọi thứ đều trôi qua bình an, đến khi trời gần sáng, ba con người siêng năng kia đều dậy rất sớm, Tranh Nhi đã khỏe hơn, định sửa soạn rồi ra chuẩn bị bữa sáng.
Ai mà ngờ, khi cô gái nhỏ vừa mở cửa phòng, đã thấy anh trai và Đường Ân đứng chắn trước cửa nhà bếp, Tranh Nhi tò mò đi lại, lập tức bất ngờ bởi cảnh trước mặt.
Hứa Mộ Nhiên dậy rất sớm, còn sớm hơn cả ba, hắn đang tự tay chuẩn bị bữa sáng cho họ, Tranh Nhi nhìn mà há mồm chẳng ngậm được. Hàn Tuyên đứng cạnh em gái, nhìn thấy biểu cảm của cô, anh đưa tay, nâng cằm cô ngậm miệng lại, thì thào.
" Không phải mình em thấy bất ngờ đâu!
Chắc hôm nay trời sẽ mưa lớn nữa đấy! " anh lắc đầu, rồi gọi Đường Ân ở bên cạnh.
" Ân, đi thôi! Ra đồng thôi! "
" Ừm! "
Đường Ân xoay người, cùng Hàn Tuyên ra đồng, dọn dẹp cho xong bãi ngô, để lại mình Tranh Nhi ở đó.
Cô gái nhỏ nhìn một chút, rồi cũng thu lại vẻ ngạc nhiên, vội vàng đi đánh răng rửa mặt, xong xuôi cô lại quay ra bếp, có nhã ý muốn phụ hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, cần tôi giúp không? "
" Không! Mới 4h30 sáng, em vào ngủ thêm tí đi! " hắn lười biếng đáp.
Hai tay hắn rất thuần thục, xào nấu thức ăn, không phải Tranh Nhi chưa từng thấy qua việc hắn làm, chỉ là cô vừa mới tiếp nhận con người lạ thường này vào ngày hôm qua, vẫn chưa thích nghi.
Gian bếp này vốn là của cô, bây giờ lại nhường cho hắn, Tranh Nhi không cãi ý hắn, cũng không quay vào trong ngủ, ngồi ở ghế gỗ quan sát hắn làm việc.
Hầu như, lúc này Hứa Mộ Nhiên cứ như một người đàn ông đảm đang, việc gì hắn cũng biết tất, Tranh Nhi quan sát bỗng chốc ác cảm từ trên người hắn biến đi đâu mất tiêu.
10 phút trôi qua, hai mắt phượng của cô gái nhỏ mệt mỏi, do cô mới khỏe lại thức dậy quá sớm, không làm gì nên sinh nhàm chán, cô gật gù, ngủ quên lúc nào không hay.