Hắn chấp nhận chịu đói, chịu thương tích rút dần mạng sống, cũng chỉ mong ít kẹo kia có thể giữ mạng cho người phụ nữ hắn yêu, giữ lại cho đến lúc người của hắn kịp đến cứu cô.
Còn cô, ngu ngốc không biết gì, còn tưởng hắn nói thật, cơ thể của cô có lại sức lực một chút liền ngồi dậy, xa lánh hắn.
Cả hai ngồi cách nhau không tới 1m, ánh sáng duy nhất của chiếc điện thoại dần mờ đi, căn hầm bắt đầu tối hơn. Hai con người đều mệt mỏi, trong căn hầm kín này bắt đầu mất dần dưỡng khí, hơi thở của người nào người nấy cũng trì trệ.
Người đàn ông kia bị thương quá nặng, liền nằm bẹp dưới đất, thở chậm, Tranh Nhi sợ hắn bị gì, gấp gáp lại xem tình hình.
" Hứa Mộ Nhiên, Hứa Mộ Nhiên! " cô lí nhí gọi hắn, sức lực không đủ nói to.
Hứa Mộ Nhiên ngất rồi, sắc mặt của hắn nhợt nhạt chưa từng có, Tranh Nhi thấy lạ, chẳng phải hắn cũng ăn kẹo giống cô sao? Hắn mạnh hơn cô, sao lại không trụ nổi?
Tranh Nhi lật đật đỡ lấy người hắn, xem vết thương, chúng nghiêm trọng hơn rồi, máu cứ rỉ ra không ngừng, cô lại lục lọi túi quần của hắn, muốn xác nhận lời nói ban nãy của hắn.
Và...
Hai mắt của cô gái nhỏ mở to, phát hiện hắn nói dối, trong túi hắn chẳng có gì ngoài chiếc bóp đầy tiền, Tranh Nhi lúc này mới hiểu, hắn vì muốn cứu cô, mới nói dối để cô ăn kẹo.
" Hứa Mộ Nhiên, anh là tên ngốc! " cô mắng hắn, bị hắn làm cho cảm động khóc lên.
Không một chút chần chừ, trong người cô còn một viên kẹo duy nhất, cô xé nó ra, bỏ vào miệng hắn, rồi ngồi đó, ôm hắn mãi, trông chờ hắn tỉnh dậy.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, người đàn ông kia mới có phản ứng, Hứa Mộ Nhiên rục rịch cơ thể, Tranh Nhi thấy hắn tỉnh, có chút mừng rỡ, vội vàng thăm hỏi hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, anh sao rồi? "
" Hồ...ly nhỏ... " hắn ậm ừ trong cuốn họng, cảm nhận được vị ngọt của kẹo, liền biết Tranh Nhi đã dùng viên kẹo hắn cho cô, bỏ vào miệng hắn.
Cơ mặt của hắn sớm đã nhăn, biết cô làm điều đó càng thêm nhăn nhó, hắn gắng gượng ngồi dậy, quở trách cô.
" Ai cho em cái gan bắt Hứa Mộ Nhiên này ăn kẹo hả? "
" Tôi không bắt anh ăn thì giờ anh còn tỉnh lại được sao? "
Tranh Nhi cọc cằn trả lời, hắn vừa khỏe đã dùng giọng đanh thép trách móc cô, làm cô khó chịu ra mặt, bao nhiêu sự lo lắng của cô cho hắn điều tan biến hết.
" Em thật sự lo cho tôi sao? " hắn bỗng hỏi.
Nghe câu đó, nét mặt của Tranh Nhi sượng trân, không phủ nhận lại lời hắn nói, chỉ không thích cách hỏi chẳng có chút tình cảm đó của hắn, mà im lặng, cô ngồi đó, quay mặt đi nơi khác né tránh.
Biểu hiện của cô khác với mọi khi, Hứa Mộ Nhiên sinh tò mò, lại hỏi tiếp.
" Em thích tôi rồi đúng không? "
" Thích hắn...? "
Lại nữa! Tranh Nhi than thở, nghe thôi đã nhức nhối lỗ tai, cô ghét hắn không hết lấy cái gì để thích hắn?
Chỉ cần nghĩ đến việc bị hắn vờn như một con chuột cô đã tức điên lên, chưa kể hắn là kẻ giết chồng cô, giết con cô, làm hại anh trai cô, còn c.ưỡng bức cô vô số lần.
Bao nhiêu tội trạng đó, có chết hắn cũng không trả hết, bây giờ còn dám miệng nói cô thích hắn, vừa nghe câu nói đó, Tranh Nhi liền nổi máu xung thiên, chẳng ngại mắng mỏ hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, anh bớt ảo tưởng đi!
Đừng có nghĩ tôi lo cho anh là tôi sẽ thích anh!
Tôi nói cho anh biết, cả đời này tôi có gả cho ăn mày, gả cho heo chó cũng không gả cho anh lần nữa! "
Cô to tiếng, chắc như đinh đóng cột, Hứa Mộ Nhiên đang bị thương, nghe mấy lời miệt thị đó, đau còn hơn cả vết thương trên người hắn.
Cái miệng mỏng của hắn im bặt, ngậm cười chua chát, vị chua này còn chua hơn cả chanh, hắn cố gắng kiềm nén uất ức, giương mắt nhìn cô gái nhỏ phát tiết.
Tranh Nhi kia trong cơn tức giận, thấy hắn im lặng lại được nước lớn tiếng tiếp.
" Đô đốc, tốt hơn hết anh nên giữ hơi sức để sống sót giết Tả Thiên Ân đi!
Đừng có ở đó nói mấy câu tầm phào! "
" Tôi - không - bao - giờ - thích - anh! " cô nhấn mạnh câu nói ấy, triệt để giẫm đạp tình cảm chân thành của Hứa Mộ Nhiên.
" Ra là vậy... " hắn cười ngặt nghẽo.
Nghĩ chẳng sai, cô lo cho mạng sống của hắn vì muốn hắn giết phản loạn, trên thực tế cô căm hận không hết, lấy gì thích hắn. Càng nghĩ hắn càng không nhịn được ấm ức, nước mắt của hắn bỗng dưng tuông rơi lúc này.
Ánh sáng trong căn hầm đã mờ, nhưng Tranh Nhi vẫn nhìn rõ người đàn ông lãnh khốc kia đang khóc, làm cô nhíu mày khó hiểu.
Bất thình lình, hắn tóm lấy tay cô, áp vào gương mặt đẫm nước mắt kia, như kẻ điên loạn, hỏi cô.
" Hàn Tranh Nhi...nếu bây giờ tôi chết đi...liệu em có thể xót thương yêu tôi một lần không? "
" Anh nói cái gì vậy? " Tranh Nhi bị lời hắn nói, làm tâm bứt rứt, cố rút tay mình về.
Tên ác ma kia tự dưng lại cầu xin tình yêu từ cô, đây đâu giống với tác phong thường ngày của hắn, biểu hiện bây giờ không làm cô kinh ngạc mà càng khiến cô sợ hắn hơn.
" Hứa Mộ Nhiên, anh bớt phí lời đi!
Tôi đã nói không yêu là không yêu!
Anh nên giữ hơi sức chờ người đến cứu đi! " Tranh Nhi dứt khoát cự tuyệt.
Nước mắt quý báo của hắn rơi nhiều hơn, nụ cười nhạt của hắn cô nhìn rất rõ, hắn đưa bàn tay đầy đất cát, khẽ chạm vào gò má của cô.
" Làm gì vậy? "
Tranh Nhi né ra ngay, đồng thời dùng hết sức rút tay mình về, nắm giữ cổ áo, lúc này cơ thể cô truyền đến cảm giác ớn lạnh, cảm giác mỗi lần bị hắn c.ưỡng bức.
Hứa Mộ Nhiên tự dưng không nói năng gì, cố tiếp cận cô, cường thế ôm lấy cô, tiếng khóc của hắn không lắng xuống, càng ôm càng chặt, cứ như muốn nuốt chửng cô vào trong bụng hắn.
" Hồ ly nhỏ, tôi yêu em...tôi yêu em lắm...
Giá như em có thể cảm nhận được điều đó! " hắn thì thầm.
Câu nói này Tranh Nhi nghe nhiều đã thành thói quen, vốn không muốn nghe nữa, cô cố gắng đẩy người hắn ra, nhưng càng đẩy hắn càng quá quắc, một tay ôm lưng cô, tay kia ôm lấy cặp mông căng tròn của cô.
" Hứa Mộ Nhiên... " cô mạnh tay đẩy hắn hơn.
Vết thương của hắn bị động, máu chảy ra nhiều, Tranh Nhi trông thấy, sợ hắn chết vì mất máu quá nhiều, không dám cử động nữa, mặc hắn ôm, đến khi nào hắn chán sẽ tự động buông ra.
Cứ như vậy, hắn ôm cô rất lâu, cho đến khi cô nghe thấy tiếng thở trì trệ của hắn, người hắn bỗng phát run lên.
" Hứa Mộ Nhiên, anh lại làm sao rồi hả? " Tranh Nhi hớt hải thăm dò.
Hắn đẩy người cô ra, sắc mặt nhợt nhạt của hắn làm cô sợ, song với sắc mặt ấy, ánh mắt hắn bỗng dưng hung tàn làm cô khó hiểu, bấn loạn đầu óc.
" Hồ ly nhỏ...xem ra tôi không thể sống đến lúc được cứu rồi... " hắn làu bàu, như lời trăng trối.
" Anh nói bậy cái gì vậy? "
Tranh Nhi lo lắng, hai tay cuống cuồng áp vào má hắn, cơ thể của hắn đang lạnh lên, dường như bị chính nơi ẩm ướt này làm thân nhiệt của hắn giảm xuống.
" Hứa Mộ Nhiên, anh phải cố lên! Anh không được chết! " cô cố gắng động viên hắn.
Người đàn ông kia gạt bỏ hoàn toàn lời nói của cô, bắt lấy tay thon của cô, đột ngột kéo cô lại, tiếp tục ôm eo cô.
" Hồ ly nhỏ...tôi sắp không xong rồi...
Thiết nghĩ tôi nên để lại một đứa con cho em nhỉ? "
" Hứa Mộ Nhiên, anh đúng là tên điên!
Giờ phút này mà anh còn nghĩ được như vậy! " Tranh Nhi tức giận, mắng mỏ hắn.
Thấy hắn không có ý tốt, cô vùng vằng với hắn, nhưng dù hắn đang bị thương nặng vẫn còn đủ sức áp chế cô.
" Hứa Mộ Nhiên, buông ra!
Anh mà làm bậy tôi hận anh suốt đời! " Tranh Nhi hoảng sợ, cảnh cáo hắn.
" Đằng nào thì em chẳng hận tôi! "
Hắn đáp một cách hời hợt, bàn tay buông thõng ra khỏi người cô, hắn không hề có ý làm thật, chỉ muốn thử cô còn hận hắn đến mức nào.
Biết được kết quả này, hắn chẳng còn tinh thần cưỡng ép cô nữa, nếu như hắn phải chết trong căn hầm này, điều hắn hy vọng là mong cô có thể sống sót. Rồi, hắn nghĩ đến đó, xoay người vào một góc, nhắm mắt chờ đợi cái chết.
Ác ma không làm gì cô cả, cô gái nhỏ chứng kiến, được một phen bất ngờ, sau khi bình tĩnh lại, cô đến gần người đàn ông đang nhắm mắt nằm đó.
" Hứa Mộ Nhiên! " Tranh Nhi khẽ gọi.
Con người ấy không có động tĩnh, Tranh Nhi chạm vào người hắn, da thịt hắn lạnh như băng, hắn bắt đầu có hiện tượng hạ thân nhiệt mạnh, người hắn run lên, khuôn miệng mỏng liên tục kêu than.
" Lạnh, lạnh quá! " hai tay to lớn của hắn, trông vô thức đưa lên, ôm lấy hai bả vai, đôi chân dài co ro, như một chú chó bị lạnh, hắn nằm đó run rẩy chưa từng có.
" Hứa Mộ Nhiên... " Tranh Nhi cuống cuồng, biết hắn đang nguy kịch, ở đây lại chẳng có gì cứu chữa, cô lại đến những tảng đá, cự lực bới móc.
Móng tay của cô gãy từng cái, máu chảy đau rát, thấy không có khả quan, cô lại quay lại bên cạnh Hứa Mộ Nhiên.
Thân xác to lớn kia vẫn run lên không ngừng, Tranh Nhi không nghĩ nhiều, dù gì cô và hắn cũng ăn nằm không ít, bây giờ hắn đang nguy kịch, không thể thấy chết không cứu, cô tự cởi đồ mình và đồ hắn ra, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho hắn.
" Hứa Mộ Nhiên cố lên! Anh phải sống!
Phải giết Tả Thiên Ân cho tôi! " cô giữ chấp niệm ấy, hai tay nhỏ nhắn xoa người hắn liên tục.
Hứa Mộ Nhiên cảm nhận được hơi ấm, ôm lấy người cô, đầu hắn chui rúc vào rãnh ngực đầy đặn, mắt hắn dần hé mở.
" Hồ ly nhỏ... " hắn giật mình, buông người cô ngay.
Lần này, người hoảng loạn không phải là cô mà là hắn, trên người cả hai không mảnh vải, hắn còn tưởng bản thân mất kiểm soát c.ưỡng bức cô, chốc chốc nét mặt tự trách lộ rõ.
" Hồ ly nhỏ...tôi...
Hồ ly nhỏ...tôi... " hắn nói chẳng thành câu trọn vẹn.