" Anh không làm gì tôi cả...là tôi tự cởi áo sưởi ấm cho anh! " Tranh Nhi bị biểu cảm đó của hắn làm dao động, cô chủ động nói ra sự thật.
" Anh không cần phải có biểu hiện đó đâu... " tiếng của cô bỏng mềm mỏng.
Sau đó, Tranh Nhi lần nữa tiến lại gần hắn, vòng tay nhỏ nhắn, tự mình nhào vào lòng hắn, ôm chặt, còn thều thào với hắn.
" Anh đang lạnh, để tôi giúp anh! Đừng có từ chối! " cô nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận cơ thể to lớn kia thật sự rất lạnh, lạnh đến mức truyền cả cơ lạnh ấy sang người cô.
" Không! Em mặc đồ vào đi!
Còn ôm nữa là tôi thịt em đấy! " hắn cố mở vòng tay cô ra, nhìn cô thân trần, hắn dù bị thương nhưng dục vọng vẫn còn dâng trào, chỉ cần cô chạm vào, hắn liền muốn đè cô dưới thân.
" Không! "
Tranh Nhi không buông, từ da thịt lạnh toát của hắn, cô biết hắn vẫn còn rất lạnh, thân nhiệt của hắn đang hạ, cô còn nhìn thấy, hắn thở khó khăn, phải há miệng hô hấp.
Trông hắn, chẳng có chút nào ổn, làm sao cô có thể bỏ mặc hắn chết, thế là Tranh Nhi bất chấp, lần này tự nguyện chịu thiệt.
" Anh muốn làm gì thì cứ làm! Anh phải sống cho tôi!
Sống để lấy đầu kẻ thù cho tôi! "
" Lỡ em mang thai thì sao?
Em không hối hận? Không sợ tôi bắt em về sao? " Hứa Mộ Nhiên không muốn cái kiểu dâng mình, này, dùng lời lẻ gây sát thương tâm lý, từ chối cô.
Tranh Nhi gật đầu trước ngực hắn, đối đáp lại hắn một cách dứt khoát.
" Nếu có thật thì cùng lắm tôi về lại Hứa gia của anh! "
" Cùng lắm ư...? "
Hứa Mộ Nhiên cười lên nghiệt ngã, chưa bao giờ hắn thấy ngột ngạt như lúc này, cô vì muốn hắn giết kẻ thù, tình nguyện mặc hắn muốn làm gì cô cũng được.
Trước đây, hắn tìm đủ mọi cách chiếm lấy cô, muốn cô sinh con cho hắn, cô lại cực lực chống trả, bây giờ cô vì cái đầu của kẻ khác mà không tiếc bản thân.
Có sự sỉ nhục nào bằng sự sỉ nhục này? Hắn càng nghĩ càng không kiềm được nước mắt trào ngược. Hắn yêu cô, chấp nhận để cô chà đạp, chấp nhận cái tự nguyện kia. Nếu cô đã muốn hắn sống để giết Tả Thiên Ân, thì hắn sẽ chiều theo ý cô.
Ngay lập tức, Hứa Mộ Nhiên đè cô ra đất, dù có đau có mệt hắn cũng dùng hết sức, muốn lần này thành công khiến cô mang thai.
Ít lâu sau, khi xong việc, tình trạng của hắn đã ổn hơn, cơ thể của hắn nóng dần. Tranh Nhi mặc đồ vào, hắn cũng thế, mặc xong liền kéo cô vào lòng tiếp tục ôm cô, còn giở trò để cô ngoan ngoãn.
" Hồ ly nhỏ, tôi còn lạnh, cho ôm em như vậy đi... "
Cô gái ngốc nghếch, tưởng thật, ngồi im để hắn ôm.
Một lúc sau, không hiểu vì lí do gì, thân nhiệt của hắn lại đột ngột hạ, hắn ngất ngay trên người cô.
" Hứa Mộ Nhiên, anh lại làm sao vậy hả? " Tranh Nhi hoảng hồn, lay gọi hắn, không tỉnh.
Cái bụng đói truyền đến tiếng reo mãnh liệt, môi của hắn nhợt nhạt, há miệng không ngậm lại, có lẽ vì đói quá mức, còn bị thương nặng, nên dù hắn có vận động để cơ thể ấm lên cũng không giữ được lâu.
Bấy giờ, kẹo đã hết hắn dần yếu đi, hơi thở của hắn lúc có lúc không, Tranh Nhi lo sợ hắn chết, cô khóc lớn gọi tên hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, anh không được chết!
Anh phải sống cho tôi!
Anh mà chết...tôi có thai với anh, tôi giết luôn con anh... "
Tiếng cô lanh lảnh chói tai, miễn cưỡng hắn phải tỉnh dậy, những giọt nước mắt của cô rơi xuống, thấm vào da mặt nhợt nhạt kia, hắn nở nụ cười, chẳng biết nên vui hay nên buồn khi chứng kiến cô khóc.
Hắn luyến tiếc, cố đưa tay quẹt đi nước mắt của cô.
" Hồ ly nhỏ...đừng khóc...
Chẳng phải em rất muốn tôi chết sao?
Em xem...bây giờ tôi sắp toại nguyện cho em rồi! "
" Anh câm cái miệng thối của anh lại đi!
Đừng có nói linh tinh! " Tranh Nhi lo lên, uất ức mắng hắn.
Hứa Mộ Nhiên lại cười, nụ cười chua chát pha chút châm chọc, đáp với cô một cách rất nhẹ nhàng.
" Xin lỗi, xin lỗi em...tôi không làm được...
Không thể giết Tả Thiên Ân theo ý em rồi... "
" Hứa Mộ Nhiên, tôi không cho phép anh nói vậy?
Anh phải sống! Phải giết hắn cho tôi!
Phải mang cái đầu hắn đến cho tôi! " Tranh Nhi phản đối, muốn khích lệ tinh thần hắn.
Nào ngờ, lần này người đàn ông ấy buông xuôi thật rồi, hắn chịu đủ nỗi đau rồi, từ thể xác đến trái tim, không còn chỗ nào lành lạnh, hắn nhắm mắt, than thở với cô lần cuối.
" Xin lỗi em...tôi không thể...
Tôi đi trước em một bước...đợi em ở dưới!
Tranh Nhi, hồ ly nhỏ, tôi yêu em... "
" Không! Hứa Mộ Nhiên, mở mắt ra cho tôi!
Anh mở mắt ra cho tôi! "
Tranh Nhi lay gọi, hắn không tỉnh nữa, hoàn toàn chìm vào cơn hôn mê, do hắn bị thương nặng, còn bị bỏ đói, nơi này ẩm thấp khiến cơ thể hắn dần kiệt quệ, sớm thôi, hắn sẽ chết dần chết mòn.
Cô gái nhỏ gào khóc, thật sự không giấu được cảm xúc lo lắng cho hắn nữa, cuống cuồng cả lên. Lúc này, đại não của cô bỗng truyền tới một cách quái gở, muốn cho hắn uống máu của cô để cầm cự cơn đói, giữ lại mạng hắn.
Nghĩ là làm, Tranh Nhi tìm kiếm con dao, dùng hết can đảm, rạch một đường ở lòng bàn tay, nhỏ xuống từng giọt máu tươi vào miệng hắn.
Người đàn ông kia trong vô thức nuốt xuống những giọt máu ấy, Tranh Nhi nén nhịn cơn đau, để máu chảy nhiều hơn. Cô bây giờ chẳng tốt hơn hắn là mấy, nhưng mạng sống của hắn có giá trị hơn cô, nếu hắn sống sẽ còn có cơ hội giết kẻ phản loạn kia, cô có chết thì cũng coi như không uổng phí.
Một lúc sau, người đàn ông ấy có phản ứng, âm nhẹ lên một tiếng " ưm " trong cuốn họng, ngón tay cử động, Hứa Mộ Nhiên dần mở mắt, đôi ngươi mờ nhạt lưu lại hình bóng cô gái nhỏ của hắn nhỏ máu cho hắn uống.
" Hàn Tranh Nhi... " hắn không đủ hơi sức ngăn cản hành động ngu ngốc của cô, chỉ có thể nằm đó giương nhìn cô rút dần máu của mình cho hắn.
* Bùm...bộp bộp... *
Âm thanh rung chuyển vang lên, ánh sáng bên ngoài chiếu từng tia nhỏ vào trong, Tranh Nhi chứng kiến, vẫn còn đang giữ nguyên hành động bóp chặt lòng bàn tay, bên tai cô truyền tới tiếng người.
" Mau, nhanh tay lên, mau cứu Đô đốc! "
Cái tiếng thúc giục vang lên liên tục, bờ môi xơ xác của Tranh Nhi cong lên, như nhìn thấy tia hy vọng, cuối cùng đã có người đến cứu, từng lớp đất đá đang bị di dời, ánh sáng ở bên ngoài rọi rõ dần.
Tranh Nhi cuối cùng cũng có thể buông bỏ, thả bàn tay đẫm máu, hàng mi cong dài theo mí mắt dần cụp xuống, cô ngã người nằm sải dài trên nền đất lạnh.
Lý Hoan cùng binh sĩ vào trong, còn có cả Hàn Tuyên và Đường Ân đi cùng.
" Tranh Nhi! "
Hàn Tuyên hớt hải, đỡ lấy cô gái nhỏ, cô mất y thức rồi, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Lý Hoan cũng sốt sắng đến đỡ lấy Hứa Mộ Nhiên đang nằm ở kia, gọi lớn.
" Đô đốc, Đô đốc, ngươi sao rồi? "
Nghe tiếng gọi, người đàn ông kia nhìn rõ mọi thứ, hắn nhìn thấy thuộc hạ của hắn đã đến, cố gắng gặng từng câu từng chữ rồi mới ngất đi lần nữa.
" Cứu...Hàn...Tranh...Nhi... "
" Đô đốc! " Lý Hoan la lên.
Ngay lúc này, Lý Hoan không nghĩ nhiều, lập tức đưa cả hai con người đang trong cơn nguy kịch này đến bệnh viện, kịp thời cứu chữa.
Hứa Mộ Nhiên bị thương nghiêm trọng, Hàn Tranh Nhi không khá hơn, vì cô dùng máu cho hắn uống bị thiếu máu nặng nề, cả hai đều rơi vào trạng thái hôn mê suốt 1 tuần lễ sau.
Người đàn ông kia tuy bị thương nặng, nhưng thể trạng hắn tốt, tỉnh dậy sau 1 tuần lễ, còn cô gái kia, vẫn mê mang. Hứa Mộ Nhiên vừa mở mắt, chẳng màn đến vết thương, gấp gáp đến xem tình hình cô gái nhỏ ở phòng bên.
* Cạch *
Bên trong phòng bệnh ảm đạm, người chăm sóc Tranh Nhi đã ra ngoài, chỉ có mình Hứa Mộ Nhiên ở đó, hắn tiến bước lại gần, ngồi cạnh chiếc giường.
Cô gái nhỏ chưa tỉnh, sắc mặt nhợt nhạt, hắn đưa tay chạm vào gò má có chút hốc hác, nhìn thấy bàn tay còn đang quấn băng, hắn nhớ tới việc cô cho hắn uống máu, hốc mắt bỗng ửng lệ.
Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ muốn khóc nhiều như vậy, vậy mà từ lúc yêu cô, nước mắt hắn rơi còn nhiều hơn cả máu chảy. Hắn kéo lấy bàn tay quần đầy băng ấy, xót xa.
" Hồ ly nhỏ, hãy mau tỉnh dậy đi!
Tôi sống rồi...em cũng phải sống...
Chỉ cần em tỉnh, tôi nhất định đem đầu Tả Thiên Ân đến cho em... " hắn thì thầm bên tai cô.
Tranh Nhi nằm im bặt, hơi thở yếu ớt, hắn lại đặt tay lên bụng của cô tiếp tục thì thào.
" Tranh Nhi...tỉnh dậy đi...
Tôi không ép em về Hứa gia nữa đâu...
Tôi không muốn con nữa...tôi chỉ muốn em... "
Người đàn ông ấy ngồi đó thì thầm rất lâu, cho đến khi Đường Ân chăm sóc Tranh Nhi quay lại, trông thấy hắn, người đàn ông kia liền khẩn trương chạy đến, lớn tiếng.
" Đô đốc, ngài muốn làm gì? "
" Làm gì...? "
Nét của Hứa Mộ Nhiên tối sầm, mỗi lần thấy Đường Ân xuất hiện hắn lại cau có, hắn và Tranh Nhi đang ở bên nhau bình yên, Đường Ân bất thình lình xuất hiện phá nát khung cảnh, làm lòng hắn dậy sóng.
" Đường Ân! Tôi đến thăm bạn gái tôi không được à?
Cậu là cái thá gì mà trả hỏi tôi? "
" Tôi...! " Đường Ân cứng họng, nhìn sắc mặt đen kịt, anh lại run sợ.
Hứa Mộ Nhiên đứng bật dậy, khoanh tay trước ngực, quay lại tác phong Đô đốc lãnh đạm ngày nào, chĩa ánh nhìn ngạo nghễ cho Đường Ân, vứt sang anh câu cảnh cáo.
" Đường Ân, cậu nên biết thân biết phận của mình đi!
Hàn Tranh Nhi là của tôi! Đừng có mơ tưởng đến cô ấy!
Cậu không xứng! " hắn nhấn mạnh câu cuối, rời hằng học, quay lưng tiêu soái rời đi.
Đường Ân ở phía sau, nghe câu " cậu không xứng " bỗng chốc tức tối, mắng hắn.
" Chó chết! Nói tôi không xứng vậy anh xứng sao? "
Đúng như lời của anh, hắn đúng là không xứng, hắn ở ác như vậy, làm vô số chuyện xấu xa, đâu xứng có được cô gái lương thiện như Tranh Nhi.