Làm xong xuôi, người phụ nữ đó đứng cạnh cô, hô hoán lên như thật.
" Ôi, anh cô tới rồi kìa, may mà vừa bịt mắt xong!
Nào, để tôi đưa cô ra ngoài nhé! "
Cô gái nhỏ ngây thơ, gật đầu, vì cô không thấy đường, được người phụ nữ ấy cẩn thận dìu ra ngoài.
Một con xe sang trọng dựng ngay đó, người phụ nữ đá mắt với người đàn ông mặc bộ quân phục, cất tiếng nói.
" Tranh Nhi, đi thôi em! "
Cái giọng này giống hệt với giọng của Hàn Tuyên, là người của Hứa Mộ Nhiên giả giọng, đến đây theo kế hoạch, dụ dỗ Tranh Nhi lên ngay con xe rước dâu của hắn, đưa về Hứa gia.
Chính Hứa Mộ Nhiên, đã tính toán, chọn ngày cưới của cô và hắn chung một ngày, cố tình tung tin đồn khắp nơi, để cô lơ là cảnh giác, nghĩa hắn thật sự buông tha cho cô, cưới vợ mới.
Nhưng, cô gái nhỏ nào có ngờ, hắn cho người theo dõi cô bấy lâu, còn biết được cô đến tiệm trang điểm này để tân trang, liền mua chuộc người trong đó, dẫn dụ cô vào bẫy.
Hắn bỏ ra không ít tiền cho kế hoạch lần này, từ vụ thuê cô thiên kim kia, tới mua chuộc thợ trang điểm, còn có người đang giả giọng anh trai cô, hắn vừa tốn tiền vừa phải đích thân nhờ người đó đến giúp.
Mọi nước bước điều được hắn tính kĩ lưỡng, để kéo dài thời gian bắt cóc cô, hắn còn cho người gây ra tai nạn với xe của Hàn Tuyên.
Tranh Nhi ngây thơ, không biết là bẫy, vào trong chiếc xe ấy, không lâu liền cảm nhận có điều gì đó không đúng, sao Hàn Tuyên lại có thể thuê một chiếc xe ô tô rộng rãi như vậy chứ?
Mông của cô vừa đặt lên không lâu, ghế ngồi rất êm, còn có thể nhích qua nhích lại không thấy chật chội. Tranh Nhi thắc mắc, muốn gỡ bịt mắt ra, lập tức bị người vừa giả giọng anh cô, cản lại.
" Tranh Nhi, đừng em!
Hôm nay ngày cưới của em, anh đã bỏ tiền tích góp ra thuê xe đấy!
Vẫn còn có bất ngờ phía sau nữa, đừng vội em à! "
" Anh... " Tranh Nhi nghe đến đây, với chất giọng giống hệt với Hàn Tuyên, cô lại dẹp bỏ nghi ngờ, mỉm cười rất ngây ngô.
" Được rồi, em không mở khăn! Chúng ta đi thôi! "
" Ừm! " người đó đáp lại, rồi thúc giục tài xế lái xe đi.
Thế là, cô gái nhỏ hết đường lui, cô ngồi im, để mình rơi vào bẫy, được người của Hứa Mộ Nhiên đưa đến dinh thự của hắn.
Ít phút sau, chiếc xe dừng lại, Tranh Nhi cũng được dìu ra ngoài, không có tiếng ồn ào.
Hứa Mộ Nhiên đã ra lệnh, hôm nay đoán cô về, tất cả đều phải giữ im lặng cho đến khi trời sáng.
Lễ cưới của hắn và cô đều tổ chức cùng ngày cùng giờ, còn là ban đêm, hắn sợ ban đêm ở đây náo nhiệt, nên mới ra lệnh cấm.
Trước cổng dinh thự, lính xếp hàng dọc, hướng mắt ra chỗ chiếc xe, người đàn ông giả Hàn Tuyên, lại lên tiếng.
" Tranh Nhi vào thôi!
Chồng của em đang đợi em đấy! " hắn nói, chậm rãi, rồi tùy tiện nắm lấy tay cô gái nhỏ.
" Dạ! " Tranh Nhi nở nụ cười duyên, được hắn dẫn vào trong, từng bước từng bước một.
Cô gái nhỏ bước qa cảnh cổng rộng lớn, nó bắt đầu đóng lại, giam cầm, hàng chục người lính hướng mắt, nghiêm trang đang nghênh đón cô.
Tranh Nhi vẫn chưa biết gì, được người đàn ông kia dẫn vào trong, có chút xa, đi mỏi chân chưa thấy tới, bình thường nhà cô đâu xa đến mức này, cô gái lại bắt đầu thắc mắc.
" Anh à, sao còn chưa vào tới nhà vậy? "
" Sắp rồi! " người đàn ông đáp.
Vừa dứt câu cũng là lúc cô đứng giữa sảnh lớn, Hứa Mộ Nhiên cũng đứng đó, hắn mặc vest sang trọng, tóc vuốt cao, lịch lãm như một quý ông, sải bước đến ngay trước mặt cô.
Đôi mắt nhỏ ngắm nghía cô trong bộ váy cưới, có chút phấn khích, cô rất đẹp, váy cưới càng làm cô đẹp hơn trong mắt hắn, khuôn miệng mỏng bất giác cong lên đầy tà ý.
" Tranh Nhi, nắm tay chồng em đi! " người đàn ông kia yêu cầu, đưa tay cô ra trước.
Tranh Nhi theo lời, nắm lấy bàn tay to lớn kia, còn nắm rất chặt, chẳng nhận ra bàn tay dơ bẩn mà cô căm hận.
Lúc này, cô lại cất tiếng hỏi.
" Anh, em mở khăn được chưa? "
" Được rồi! "
Chất giọng quen thuộc vang lên, man rợ, Tranh Nhi tức thì sinh phản ứng, có chết cũng không quên cái giọng kinh khủng ấy.
Cô gái nhỏ không chần chừ, mở ngay khăn bịt mắt ra.
" Hứa Mộ Nhiên! " tiếng la vang vọng.
Tranh Nhi đứng hình, rút tay ngay, lùi bước không ngừng, hai mắt phượng của cô, đảo khắp nơi quan sát, cái nhà lao xa hoa đập vào mắt cô, nó được trang hoàng lộng lẫy, ở giữa còn được trang trí giống với lễ cưới.
Từ đằng sau đến đằng trước, quân lính mặc quân phục, nghiêm trang, cứ như hành lễ chào đón quan chức cấp cao.
Đôi mắt mở to của cô, giáo giác tìm người anh trai yêu quý, tìm mãi chẳng thấy đâu, chỉ thấy người đàn ông lãnh khốc ngày nào đang nhìn cô với cặp mắt sắc lẹm, khiến cô hoảng loạn.
" Anh hai! Anh hai à! " cô gọi Hàn Tuyên, khàn cả cổ, linh cảm mách bảo chuyện chẳng lành, Tranh Nhi quay sang chất vấn kẻ ác ma kia.
" Hứa Mộ Nhiên, thật ra anh lại bày trò gì nữa vậy?
Tại sao...tại sao tôi lại ở nhà của anh chứ? "
" Em là cô dâu của tôi, đương nhiên phải ở đây rồi! " Hứa Mộ Nhiên đáp một cách ảm đạm.
Hai tay hắn chắp sau hong, ngạo nghễ nhìn cô, còn tặng kèm nụ cười đầy tà ý.
Tranh Nhi nghe như sét đánh ngang tai, cái gì mà cô dâu của hắn? Chẳng phải cô dâu của hắn là thiên kim kia sao?
Chuyện quái gì đang xảy ra? Cô gái nhỏ cuống cuồng lên, không tin lời hắn nói, phản bác lại.
" Anh bị điên à? Chẳng phải hôm nay anh cưới cô thiên kim gì đó sao?
Sao tôi lại thành cô dâu của anh được chứ? " cô vừa nói vừa lùi ra xa, quay đầu muốn chạy.
Lính ở phía sau, xếp thành hàng ngang, chắn lại, Tranh Nhi bị họ ép phải dừng bước, cô tức tối, tiếp tục quay sang mắng chửi kẻ khùng điên kia.
" Hứa Mộ Nhiên, anh có điên không vậy?
Anh cưới vợ, cô dâu của anh là thiên kim kia kìa!
Không phải tôi! Mau thả tôi ra! " cô quát tháo, hoảng lắm rồi, bó hoa cưới trong tay không thể cầm tiếp, tuột ra khỏi tay cô.
Hình ảnh của bó hoa cưới rực rỡ rớt xuống, từng cánh hoa gãy nát, bung ra khắp sàn, còn bị Hứa Mộ Nhiên bước tới đạp lên. Cảnh tượng này, khiến cô gái vốn đang hoảng càng thêm bấn loạn.
Người đàn ông lãnh khốc ở trước mặt cô, vẫn còn giữ bộ dạng cao ngạo, trơ trẽn đáp lại mọi thắc mắc của cô từ nãy đến giờ.
" Đúng là hôm nay tôi cưới vợ...
Nhưng tôi đâu có nói là cưới ai? Là em tự nói đó thôi! "
" Người tôi cưới...là em đấy!
Hàn Tranh Nhi, chào mừng em đã quay lại Hứa gia! "
Hắn dang rộng sải tay, nụ cười sát nhân không không khép được, đôi mắt nhỏ của hắn chĩa thẳng vào người cô, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào trong bụng.
Tranh Nhi lúc này mới biết mình bị lừa, Hứa Mộ Nhiên vẫn chưa chịu buông tha cho cô, tất cả mọi chuyện đều là do hắn dựng lên.
" Không! Tôi không gả cho anh! " Tranh Nhi lắc đầu liên tục.
Biết được sự thật, cô không do dự, quay đầu muốn chạy thoát khỏi nơi này. Nhưng cô lại quên rồi, phía sau cô có hàng tá binh sĩ bao vây, cô bước một bước lập tức có người đứng chắn trước mặt cô.
Họ thu hẹp dần khoảng trống, ép Tranh Nhi phải lùi dần, lùi đến khi cô cảm nhận được nguy hiểm ở phía sau, dừng chân lại.
Hứa Mộ Nhiên ở sau lưng cô, nhanh chóng tóm lấy cô, cưỡng chế vác cô trên vai.
" Hứa Mộ Nhiên, thả tôi ra! Đồ bỉ ổi! " Tranh Nhi giãy giụa trên người hắn, dùng nắm tay yếu mềm đập vào lưng hắn.
Người đàn ông ấy không đau, sải bước dài miên man vác cô trở về căn phòng trước đây, bên trong đầy mùi hoa ly trắng lan tỏa, còn được trang hoàng theo kiểu phòng tân hôn.
Hắn khóa trái cửa lại, rồi vứt ngay cô lên giường, chẳng cho cô kịp phản ứng, hắn đè lên người cô.
" Hứa Mộ Nhiên, thả tôi ra!
Sao anh có thể cướp vợ của người khác chứ? " Tranh Nhi đấm vào ngực hắn, không làm hắn đau, còn bị hắn khóa trái hai tay cô lại bằng một sợi dây hắn đã chuẩn bị sẵn.
Sau đó, tiếp tục cột hai tay cô vào thành giường, lúc này cô đã không còn chống đối được nữa, hắn lại nâng cằm cô lên, làu bàu.
" Vợ của người khác ư? "
Phần móng tay của hắn bất ngờ ấn vào cằm cô, có chút đau rát, hắn nâng cằm cô lên cao hơn nữa, cúi đầu đê hèn mà nói vào tai cô.
" Em và hắn đã lấy nhau đâu mà vợ chồng!
Kết hôn chưa?
Mà...dù có lấy thật tôi vẫn cướp được thôi!
Em vốn là của tôi mà... "
" Anh hèn hạ! Vô sỉ! " Tranh Nhi tức giận mắng nhiếc, ứa nước mắt, không thể ngờ Hứa Mộ Nhiên lại dùng chiêu hèn hạ như vậy để bắt ép cô.
Trước lời mắng chửi ấy, hắn nghe quen rồi, ở trên thân cô rất đắc ý, mặc cô mắng đáp lại cô bằng những lời lẽ ghê rợn.
" Không hèn hạ không cưới được vợ đâu!
Hôm nay tôi sẽ hèn hạ hết mình cho em thấy! "
" Đồ điên! Anh đúng là tên điên! " Tranh Nhi vẫn còn mạnh miệng mắng hắn.
Quen rồi, quen cả rồi, hắn chỉ khẽ nhếch mép khinh bạc cô, tiếp tục bỡn cợt cô làm niềm vui.
" Hàn Tranh Nhi, chẳng phải em yêu Hoắc Tuấn lắm sao?
Sao giờ lại gả cho kẻ tàn phế vậy?
Em thích kiểu chỉ ngắm chứ không ăn à? "
" Câm miệng! Anh không được sỉ nhục chồng tôi! "
Cô gái nhỏ tức điên, lớn tiếng với hắn, rồi cô hất cằm mình ra khỏi tay hắn.
Một lần nữa, hắn không thay đổi nét mặt hạ lưu kia, nắm lấy cằm cô tiếp, buông lời khó nghe.
" Chồng à?
Đăng ký kết hôn chưa? Gọi ngọt như vậy yêu lắm à?
Vậy còn Hoắc Tuấn của em thì sao? Bỏ rồi à? "
" Đồ hèn hạ! " cô mắng tiếp.
" Ha ha! " hắn đột ngột ngửa cổ cười lớn.
Bấy giờ, Tranh Nhi sợ lắm, biểu hiện này của hắn, giống như Hứa Mộ Nhiên tàn ác trước kia, không phải là Hứa Mộ Nhiên ôn nhu cô gặp 3 tháng trước nữa, hắn đã quay lại là Đô đốc người người khiếp sợ.