Hứa Mộ Nhiên chĩa súng loạn xạ, ai đứng gần cũng phải sợ, Tranh Nhi lồm cồm đứng dậy, lê lết cơ thể mệt nhoài, mạnh dạn đến gần hắn, gương mặt cô phức tạp chưa từng có, đến trước người đàn ông điên loạn kia, bắt ngay tay cầm súng của hắn, hướng vào ngực mình.
" Hứa Mộ Nhiên, tôi đã cho anh cơ hội rồi...anh chưa từng tin tưởng tôi...
Tôi không hề muốn bỏ trốn, tôi vẫn tình nguyện ở bên cạnh anh...
Là anh...là anh không hề tin tôi! " tiếng của cô lí nhí, chậm rãi như người sắp đứt hơi.
Đôi mắt ướt át nhìn hắn không còn là hận thù, thay vào đó là nỗi mất mát, đau thương vô độ, cô tiến lên một bước, khiến tay của hắn thụt lùi, bàn tay của cô nắm chặt lấy cánh tay kia, còn luồng ngón tay vào chỗ bóp cò, chỉ cần cô nhúc nhích ngón tay, viên đạn sẽ xuyên vào ngực cô mà không cần hắn phải ra tay.
" Hứa Mộ Nhiên...nếu như đã không tin thì bắn chết tôi đi...rồi anh muốn giết hai người kia thì cứ tự nhiên... " Tranh Nhi ảm đạm nói.
Sắc mặt của cô trầm lắng hơn mức bình thường, hắn bị lời nói của cô kích động, còn hành động muốn chết của cô, làm hắn xao lãng.
" A Nhiên...ngừng lại đi...xin anh tin tôi một lần... " Tranh Nhi vẫn làu bàu.
Lúc này tình hình căng thẳng, cô không dám thở mạnh, cũng không dám to tiếng, sợ kích động hắn sẽ làm hắn tức giận trở lại.
Nét mắt của hắn từ từ thản bớt sự giận dữ, bàn tay to lớn của hắn đưa lên chạm vào gì má ửng lạnh của cô.
" Hồ ly nhỏ...thật sự em không bỏ tôi... " hắn thều thào.
Tranh Nhi khẽ gật đầu, lòng hồi hộp không thôi, chỉ mong hắn tin lời cô, dừng mọi việc lại.
Cây súng đặt ở trước ngực cô, được hắn từ từ gạt bàn tay cô ra, thu về mình, hắn tiến tới gần, lại áp tay lên má cô lần nữa, dường như Tranh Nhi đã thành công đè nén xuống con quỷ trong người hắn dần lắng xuống.
Tưởng chừng mọi thứ sẽ yên ổn, có nào ngờ...
" Mày đừng hòng có được Tranh Nhi! "
Giọng nói uất hận vang lên, phá tan cảnh tượng trước mặt, ai cũng hướng mắt ra đó, hai mắt họ đều mở to vì kinh ngạc.
" Ân! " tiếng của Tranh Nhi the thé.
Đường Ân bị bắn nằm bất động vậy mà từ lúc nào lại ngồi dậy, còn đang dùng hết sức bình sinh đứng lên, ánh mắt oán hận cho Hứa Mộ Nhiên không ngớt.
" Hứa Mộ Nhiên...mày hại tao thành phế nhân...cướp vợ tao...
Tao sẽ không bao giờ cho mày toại nguyện đâu... " Đường Ân gằn giọng, dùng chút sức cùng lực kiệt để nói.
Cơn giận vừa mới lắng xuống một lần nữa lại dâng lên, chỉ với một chữ " vợ " đã khiến Hứa Mộ Nhiên lại điên tiết, chĩa súng vào người Đường Ân.
" Hàn Tranh Nhi là vợ của tao!
Cô ấy là của tao!
Mày còn dám lộng ngôn tao bắn chết mày! " hắn hắng giọng cảnh cáo.
Thấy súng trong tay hắn giật giật, Tranh Nhi hoảng hốt đứng ra trước can ngăn.
" Hứa Mộ Nhiên, đừng! Anh bình tĩnh đi! "
" Tránh ra! Ai cho em bảo vệ hắn! " hắn tức điên, quát lên.
Chuyện vừa lắng xuống lại đột ngột rối rắm lại, sắc mặt của Tranh Nhi tái mét, sợ hắn bắn chết Đường Ân, cô hạ mình hết nấc khuyên hắn.
" A Nhiên...bình tĩnh đi...tôi là vợ anh...
Ta gả cho anh...lên xe hoa của anh...tôi và Ân chưa có gì cả...
Anh bình tĩnh đi... " cô chắp tay, xin hắn.
Hứa Mộ Nhiên còn chưa kịp lên tiếng, Đường Ân ở phía sau lại kích động hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, người Tranh Nhi muốn lấy là tao, không phải mày...
Cô ấy không yêu mày...
Kiếp này mày đừng hòng có được cô ấy... "
" Mày nói cái gì? " Hứa Mộ Nhiên hét lớn, trực tiếp đi tới chỗ Đường Ân, bị Tranh Nhi ôm lấy thân hắn ngay.
" A Nhiên...bình tĩnh! "
Hứa Đoản cũng nhanh tay nhanh chân giúp cô cản lại người đàn ông đang điên tiết.
" A Nhiên, đừng em à! "
" Buông ra! " hắn vùng vẫy, đôi mắt toát ra sát khí cuồng nộ.
Cả hai ôm lấy hắn, cầm súng cứ nhắm vào Đường Ân làm Tranh Nhi giật thót, đứng ra trước họng súng ấy che chắn.
" Giết ta đi! " Đường Ân thách thức, cơ thể bị thương quá nặng liền quỳ rạp xuống tuyết.
" Ân, làm ơn đừng nói nữa... " Tranh Nhi quát tháo, rối rắm, cứ bị người kia thêm dầu vào lửa sẽ khiến ác ma kia thật sự giết anh.
Cô đứng trước mặt Hứa Mộ Nhiên, dùng hết lời ngon tiếng ngọt, cố gắng bác bỏ lời nói của Đường Ân.
" A Nhiên...tôi không muốn lấy Ân...người tôi lấy là anh...
Bình tĩnh đi! "
" Tranh Nhi, em không cần dối lòng!
Đường Ân này có chết cũng không để em gả cho hắn! "
* Phằng *
Tiếng súng vang lớn, Hứa Mộ Nhiên mất kiểm soát bắn ngay vào vai của Đường Ân, theo tiếng súng là tiếng hét của Tranh Nhi.
" Ân!!! " cô quay người, định chạy sang đó.
Nào ngờ, Hứa Mộ Nhiên thành công đã ngã Hứa Đoản, tóm lấy tay cô, giữ lại không cho đi.
Đường Ân bị bắn, không khuất phục, không ngã ra tuyết, quỳ đó nghiến răng, thù hận thấy rõ trong mắt anh, máu từ lỗ đạn chảy không ngừng, anh vẫn mạnh miệng mắng chửi.
" Hứa Mộ Nhiên...mày mãi mãi không bao giờ bằng Hoắc Tuấn...
Tao cũng không để cho mày toại nguyện đâu! "
" Thằng chó! " Hứa Mộ Nhiên chĩa súng định bóp cò thì lúc này...
Trước nhiều cặp mắt, Đường Ân dứt khoát cắn lưỡi tự vẫn, chết một cách tức tưởi.
" Không!!! " Tranh Nhi kêu thét lên một tiếng.
Thân xác to lớn kia đổ kềnh ra đất, máu họng và máu trên người chảy tràn ra lớp tuyết dày, Đường Ân tắt thở ngay, chết cũng không nhắm mắt, luôn ghi mối hận của anh và Hứa Mộ Nhiên, muốn dùng cái chết của mình để khiến Tranh Nhi hận hắn suốt đời.
Cô gái nhỏ chứng kiến, dùng hết sức gạt tay Hứa Mộ Nhiên ra, chạy đến ôm ngay cái xác lạnh, máu đỏ thấm lên tay và áo cô, bàn tay đẫm máu ấy, lóng ngóng, cái miệng nhỏ của cô rưng rức không nói nên lời, nước mắt nhỏ từng giọt như mưa trút lên gương mặt lạnh toát.
" KHÔNG!!! " Tranh Nhi ngẩn đầu kêu gào giữa đêm tuyết lớn.
Tiếng hét thống khổ, lớp tuyết trắng xóa phủ đầy lên mặt của cô, rồi cô ngẩn đầu xuống, ôm chặt cái xác của Đường Ân, uất nghẹn tiếng nói.
" Ân...tại sao...tại sao lại ngốc như vậy...? " cô vùi đầu vào mặt anh, đau khổ đưa tay vuốt lấy đôi mắt của anh, đôi môi run rẩy vì tuyệt vọng.
Chứng kiến Đường Ân chết, trái tim cô vụn nát hơn một phân nửa, anh vì cô mà bất chấp chọn cái chết, bao nhiêu nợ nần cô mãi trả không hết cho anh, ruột gan cô quặn thắt, đau đến nghẹt thở, phải há miệng hít lấy không khí.
" Ân...Ân...đừng mà... " nước mắt rơi lã chã, tiếng khóc thê lương vô cùng.
Cùng với đó, tiếng gọi tên Đường Ân trong vô vọng, thân xác ấy nhanh chóng lạnh toát, Tranh Nhi ôm Đường Ân trong tay, giờ phút này lòng căm phẫn tột độ lại dâng lên.
Dù biết, Hứa Mộ Nhiên không bắn chết Đường Ân nhưng chính hắn là kẻ bức ép Đường Ân phải chết, cô sinh ra hận hắn, hướng đôi mắt ghét bỏ sang hắn, nghiến răng nghiến lợi.
" Hứa Mộ Nhiên...như vậy đã hài lòng anh chưa? Anh còn muốn giết ai nữa?
Giết tôi luôn đi!!! " cô hét về phía hắn.
Vào lúc này, không chỉ mình hắn mất khống chế mà cả cô cũng vậy, cô đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hắn, khiến cho hắn bức xúc, người phụ nữ của mình lại ra sức chống đối mình vì kẻ khác.
Hứa Mộ Nhiên lên cơn thịnh nộ, nghiến răng gọi ba chữ " Hàn Tranh Nhi " cực kì nhức nhối.
Cô gái trước mặt hắn vẫn dùng ánh mắt hận thù không lắng xuống, như chẳng sợ hắn tức giận, còn pha chút thách thức hắn lên cơn điên.
Hàn Tuyên đang nằm bất động ở dưới, yếu ớt đột ngột rục rịch thân thể, bấy giờ Tranh Nhi cũng chẳng màng mạng sống của anh nữa, ích kỷ cho bản thân một lần, muốn anh chết và cô cũng chết theo cả hai.
Hứa Mộ Nhiên bị cô oán trách, lòng đầy phẫn nộ, nếu cô đã tuyệt tình, hắn cũng chẳng ngại làm theo ý cô, mất cô hắn cũng chẳng cần sống tiếp, cùng lắm cả 4 đều xuống âm phủ.
Ngay lập tức, hắn chĩa súng vào người Tranh Nhi, quát tháo.
" Hàn Tranh Nhi tưởng tôi không dám sao? "
" Vậy thì làm đi! " cô lớn tiếng thách thức.
* Phằng *
Lại một tiếng súng vang lên, cô gái nhỏ không hề nhắm mắt, Hứa Mộ Nhiên bắn súng ra không khí, cuối cùng vẫn không nỡ ra tay.
Ánh mắt căm phẫn vẫn chĩa vào người hắn, tình hình vô cùng căng thẳng, Hứa Mộ Nhiên lại chĩa súng sang Hàn Tuyên.
Hứa Đoản vội vội vàng vàng, đứng lên, ra sức khuyên cả hai, mỗi người nhịn một câu.
" A Nhiên, em dâu, đủ rồi!
Một người chết còn chưa đủ sao?
Cả hai đừng kéo thêm người khác nữa! "
" Chuyện này không liên quan đến anh!!!
Anh nên đem vợ của anh vào trong đi! " Hứa Mộ Nhiên to tiếng với Hứa Đoản, bá khí kinh hoàng của hắn làm người khác phải giật thót.
Sắc mặt hắn đỏ ngần, dừng như đã đạt cực hạng, ngón tay trỏ của hắn kéo chậm cò súng, gằn giọng theo động tác.
" Hàn Tranh Nhi, đừng trách tôi ác! Là em ép tôi trước!
Muốn chết thì chúng ta cùng chết! "
Dứt lời, một tiếng súng nổ vang lên, cùng với đó là tiếng kêu thét vang theo ngay sau đó.
" A Đoản!!! " Âm Tuyết Ánh la lên.
Đoạn, Hứa Mộ Nhiên mất khống chế nổ súng muốn bắn Hàn Tuyên, chính Hứa Đoản đã lao đến, lãnh trọn phát viên đạn đâm ngay vào trước ngực, anh chẳng kịp lưu nhớ thứ gì liền lập tức ngã ra tuyết.
Tất cả chứng kiến đều hoảng hồn, Tranh Nhi đang ôm xác Đường Ân lập tức buông tay, gương mặt chẳng còn lấy một giọt máu.
Hứa Mộ Nhiên tự tay bắn chính người thân duy nhất của mình, đả kích vào tâm lý hắn không hề nhẹ, vứt ngay cây súng trong tay chạy đến đỡ lấy Hứa Đoản.
" Anh!!! " hắn la lớn.
" Anh, tại sao...tại sao vậy? "
Hai tay hắn run run, ôm lấy người đàn ông máu chẳng đầm đìa trước ngực, Hứa Đoản đưa tay dính máu lên mặt hắn.
" A...Nhiên... " tiếng anh như hấp hối.
Máu họng trào ra khắp mặt, màu đỏ nhuộm lên chiếc áo sơ mi màu nâu sẫm, cơ thể to lớn co giật liên tục, viên đạn găm trước ngực anh khá sâu, chưa lấy mạng anh ngay tức thì nhưng nếu không kịp thời cứu chữa sẽ chết ngay.