" Anh... " Tranh Nhi ấm ức không thôi, là hắn có ý đồ xấu với cô trước, bây giờ lại đổ lỗi cho cô, lấp liếm cho sự háo sắc của hắn, cô hậm hực, giữ chặt chiếc áo, đứng bật dậy.
" Á!!! "
Đoạn, Tranh Nhi vừa mới đứng lên, đầu gối của cô vì giằng co với Hứa Mộ Nhiên làm vết thương hở ra, cô đau không đứng vững, ngã xuống. Hắn nhanh đỡ lấy hông cô, nhẹ nhàng nhấc bỗng cô lên, đặt cô ngồi gọn trên ghế gỗ, hắn kéo phần tà váy lên kiểm tra.
" Anh định làm gì? " Tranh Nhi hốt hoảng, gạt tay hắn, che đi chân của mình.
" Ngồi im! Tôi kiểm tra vết thương cho cô!
Còn chống đối thì đừng có trách tôi! " hắn hắng giọng hâm he cô.
Màng vừa rồi dọa Tranh Nhi sợ mất mật, đâu dám trái ý hắn, cô ngồi im bặt, cứng nhắc như khúc củi, mặc hắn dòm ngó đôi chân mình.
Những dòng máu nhỏ đang chảy trên lớp da mịn màng, cô bị thương không nhẹ còn ngoan cố không chữa trị, làm nó lâu bình phục, sau này chắc chắn sẽ thành thẹo.
Hứa Mộ Nhiên rất ghét những thứ không hoàn mỹ, hắn quay người vào kệ tủ, lấy dụng cụ y tế đến, dùng một cây kéo nhỏ, lấy một phần bông gòn thấm với nước muối, nhẹ nhàng lau rửa vết thương của cô.
Mỗi một lần hắn chạm vào, cơ thể Tranh Nhi không chịu được sự đau rát dây dưa ấy mà giật giật vài cái, mặt cô nhăn nhó chẳng khác nào khỉ ăn ớt.
Hắn nhìn thấy hết loạt biểu cảm đó của cô, bỗng chốc lại cười trông rất vui vẻ, hắn xử lí xong vết thương, đứng dậy đưa tay ra thẳng trước mặt cô, một tuýt kem trị thẹo đập vào mắt.
" Cầm lấy!
Mỗi ngày thoa 3 lần, nó sẽ không để lại thẹo trên chân cô
Hứa Mộ Nhiên này không thích người của mình không đẹp đẽ! "
Nói xong, còn không đợi Tranh Nhi đáp lại, hắn tự ý kéo lấy tay cô, đặt tuýt kem vào đó, rồi lại cường thế bồng cô lên, trước khi trở về hắn không quên cảnh cáo cô vài câu.
" Hàn Tranh Nhi, lần này tôi tha cho cô!
Đợi đến khi rước cô về...cô đừng hòng trốn tránh!
Cũng đừng mơ tưởng bỏ chạy trước ngày cưới, anh trai của cô vẫn còn nằm trong tay tôi đấy!
Sống chết của hắn đều do tôi quyết định! Nhớ lấy! "
" Tôi biết rồi... " Tranh Nhi yếu thế, chua chát gật đầu tỏ ý ngoan ngoãn, không dám phản kháng, tựa chặt vào tấm thân của hắn, mặc hắn bồng cô ra đến xe.
Chẳng mấy chốc, họ đã đặt chân vào tới dinh thự, Hứa Mộ Nhiên liền sắp xếp cho người cũng đưa Hàn Tuyên đang bị thương đến ở cùng, anh bị giam trong một gian phòng khác, để hắn tiện giám sát cả hai anh em, chặt đứt đi cơ hội bỏ trốn của Tranh Nhi, và cũng để cô thấy anh mình khổ sở mà ngoan ngoãn ở lại.
Còn cô, được hắn sắp xếp đến chung khu với những người vợ còn lại, để cô sau này tập sống hòa thuận với ba người vợ kia.
Tranh Nhi bị một nhốt trong căn phòng xa hoa, cô đơn và lạnh lẽo, cô ngồi dưới nền đất lạnh khóc không thành tiếng, bấy giờ cô rơi vào hang cọp, chỉ chờ bị ăn thịt, đành buông xuôi phó thác cho trời. Hứa Mộ Nhiên đã ra thông báo, một tuần lễ sau cô sẽ phải lên xe hoa, chính thức trở thành tứ phu nhân của hắn.
Những giọt nước mắt thống khổ rơi tí tách không ngừng, tiếng * thút thít * của cô âm rõ trong căn phòng yên tĩnh, cô khóc đến khi mệt lã lại nằm xuống, bơ phờ trong dòng suy nghĩ.
Bầu trời ngã về đêm, nhiệt độ bắt đầu hạ dần, mát mẻ, dễ chịu, Hứa Mộ Nhiên với bộ dạng hớn hở, ung dung tự tại ngã người lên chiếc ghế võng, hai tay chấp trước bụng, thưởng thức tiếng nhạc du dương, cùng tách trà nóng.
* Cọc cọc * tiếng gõ cửa bất ngờ phá tan khung cảnh yên bình của hắn, một giống nói nhỏ nhẹ cất lên.
" Đô đốc! Nhị phu nhân có chuyện muốn gặp ngài ạ! "
Đôi mắt nhỏ tức thì hé mở, hắn biết Âm Tuyết Ánh gặp hắn là có chuyện, hắn không từ chối, Tuyết Ánh hiện đang còn bị phạt, chưa thể ra khỏi phòng, đích thân hắn đến gặp cô.
Chỉ vài phút thôi, cánh cửa gỗ nặng nề nhốt Âm Tuyết Ánh ở bên trong, đẩy vào, biết Hứa Mộ Nhiên đã đến, cô đang ngồi đánh cờ một mình, lập tức quay đầu.
" Mộ Nhiên, anh đến rồi! " cô cất chất giọng nho nhỏ, ngọt như đường mật.
" Ừ...em tìm anh có việc gì sao? " hắn khiễng chân, bước vào trong, ngồi đối diện với Tuyết Ánh, nhìn bàn cờ vay đang dang dở, hắn cũng hòa nhập, đặt quân cờ làm đối thủ của cô.
Tuyết Ánh bình thản tiếp hắn ván cờ này, rồi thủng thẳng trả lời câu hỏi vừa nãy của hắn.
" Anh thật sự bắt buộc phải lấy cô ta ư? " cô hỏi ngược lại hắn.
Tất nhiên, Hứa Mộ Nhiên vừa nghe xong câu hỏi ấy sẽ không vui, hắn đã từng nhắc nhở cô đừng nhiều chuyện, vậy mà cô vẫn cãi lời, làm trái ý. Hắn có bực tức, tuy nhiên vẫn điềm đạm, tôn trọng Tuyết Ánh, gật đầu thốt một từ " Phải ".
Hắn cầm lấy quân cờ đặt vào thế trận, cả hai rất điềm tĩnh, cứ như những vị lão làng trong trận cờ vay.
" Mộ Nhiên... " Tuyết Ánh ngân giọng gọi hắn.
Từ đầu đến cuối, trong trận cờ này cô chưa từng ngẩn mặt lên nhìn hắn, vừa đặt xuống quân cờ thứ 5, hàng mi cong dài của cô cũng đẩy lên, đôi mắt chất chứa bầu tâm sự, trực tiếp mặt đối mặt với hắn, cô từ tốn nói tiếp.
" Mộ Nhiên, không phải em không nhắc trước với anh...
Anh đã có bốn người vợ rồi, người nào gả cho anh không vì yêu anh, thì cũng vì gia đình, vì lợi ích mà hòa thuận với nhau...
Nhưng còn Hàn Tranh Nhi...cô ta thì khác!
Giữa cô ta và anh là thù hận!
Anh cứ nhất quyết rước cô ta về nhà...sau này chắc chắn sẽ có bi kịch!
Lúc đó oán thán người khác cũng muộn rồi... " từng câu từng chữ đều nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng, nói xong hai mắt Tuyết Ánh rời khỏi hắn, hướng xuống bàn cờ, hắn đánh quân nào thì cô cũng đánh lại quân đó.
Lời cảnh báo vừa rồi của cô không phải hắn không nghĩ đến, mà chỉ là bây giờ đầu óc hắn không tài nào kiểm soát được, lúc nào hắn cũng nhớ tới Hàn Tranh Nhi, khao khát mãnh liệt có được cô.
Cho nên, nếu sau này có điều bất trắc, tuyệt nhiên hắn sẽ không hối hận, càng không oán thán, hắn không đáp lại những lời nhắc nhở kia của Tuyết Ánh, im lặng ngồi đánh cho đến hết ván cờ, rồi lại rời đi trong im lặng.
Tuyết Ánh dõi theo bóng lưng hắn vài giây lại trở về nhìn vào bàn cờ vừa đánh xong, bình thường dù cô có thông minh đến mấy cũng sẽ không bao giờ thắng hắn. Vậy mà, bàn cờ phía dưới đã thay đổi rồi, hắn lần đầu thua trong tay cô, không biết là hắn cố ý để cô thắng, hay là do thiên ý sắp đặt ván cờ này, như sắp đặt cho ý định kia của hắn.
" Mộ Nhiên à Mộ Nhiên...
Xem ra nơi này sẽ có nhiều chuyện diễn ra rồi... " Tuyết Ánh tắc lưỡi, lắc đầu, hành động lẫn lời nói hệt như những một bà đồng tiên tri.
Hứa Mộ Nhiên trở về phòng, bắt đầu ngồi vào chiếc bàn làm việc, mệt mỏi ngã người ra ghế, hắn thở một hơi thật dài, hai mắt nhắm chặt.
Đoạn kí ức 14 năm về trước hiện hữu trong tâm trí hắn, kí ức của năm hắn và anh trai cùng đi dẹp quân phản loạn phía Bắc.
Cả hai vốn là con nhà võ, từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, được huấn luyện kỷ cương, vô cùng giỏi giang, từng tham chiến còn nhiều hơn cả số tuổi của bản thân, cho nên kinh nghiệm của cả hai đều dày dặn, vượt trội hơn gấp mấy lần những tin Thượng tá, Đại tá, Thượng úy, Đại uý khác.
Hứa Đoản là người không màng danh lợi, chỉ thích làm một người lính tầm thường, cầm súng bảo vệ đất nước. Còn Hứa Mộ Nhiên thì khác, yêu nước, nhưng lại có tham vọng, muốn được chiến công lừng lẫy, được người người kính trọng, được chức vụ cao sang.
Vì vậy, mỗi lần tham chiến, hắn đều rất nhiệt huyết, đánh đâu thắng đó.
Năm hắn cùng Hứa Đoản giết địch, hắn biết trước sẽ bị gài bẫy, cố chấp, hiếu thắng mà lao vào, đinh ninh bản thân nắm chắc trong tay phần thắng. Nhưng nào ngờ, đến cuối hắn vẫn tính sai một nước, lúc hắn đuổi cùng giết tận kẻ cầm đầu, tưởng chừng sẽ bắn chết được kẻ cầm đầu ấy, lại bị tập kích bởi những tên tới chi viện, một mình hắn khó lòng giết hết 20 tên địch.
Hắn nhớ rất rõ, lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Đoản đuổi theo sau hắn, kịp thời ứng cứu, xả súng vào những tên kia, giúp hắn thoát khỏi vòng vây.
Súng đạn bắn liên tục, cả hai anh em lợi dụng địa thế trong rừng né những phát đạn, kéo dài thời gian chờ người của mình đến. Súng trong tay của Hứa Đoản hết đạn, súng của Hứa Mộ Nhiên cũng chỉ còn vỏn vẹn 2 viên, hắn cần phải kè sát bảo vệ anh trai.
Bên địch còn lại 2 tên, tên nào cũng cầm súng còn nhiều đạn, Hứa Mộ Nhiên may mắn bắn chết một tên, hai anh em phải bỏ chạy. Chạy mãi đến một vực thẳm ngút ngàn, nơi này trống trơn, không có cây cối um tùm để ẩn núp, bị dồn ra vìa vực thẳm.
Hai bên đều chĩa súng vào nhau, đôi bên đều hiểu chỉ còn 1 viên đạn, không dám bóp cò, tên cầm đầu biết mình sẽ chết, đến nước này ít ra hắn cũng phải giết được một người trong hai anh em.
Hứa Đoản vì em trai, chọn hy sinh bản thân, trước khi ra đi, anh còn để lại lời nhắn nhủ với hắn.
" A Nhiên...em phải sống! Em có dã tâm hơn anh, thông minh, mạnh mẽ hơn anh!
Đất nước này cần có em...
Thay anh bảo vệ người dân, bảo vệ Ánh Nhi! " anh giựt cây súng trong tay Hứa Mộ Nhiên, đẩy hắn ra xa, dứt khoát bóp cò, bắn về phía kẻ địch.
* Phằng * tiếng súng vang lên ó trời, Hứa Đoản cũng bị trúng đạn trước ngực, ngã từ trên cao xuống vực thẩm, tên địch cùng lúc ngã xuống đất, chết theo anh.
" Không! Không! " hắn gào thét, vừa chạy vừa đưa tay với tới chỗ Hứa Đoản.