" Tranh Nhi... "
Hứa Mộ Nhiên ngập ngừng, không nói tiếp được lời tiếp theo, cô gái nhỏ cứ ngồi bệch khóc xướt mướt làm đầu óc hắn rối tinh rối mù.
Hai tay hắn xắm nắm, muốn chạm lại rút, một hồi đấu tranh tâm lí hắn cũng can đảm tiến tới, dùng sức nắm lấy hai vai cô.
" Tranh Nhi...em nhớ lại rồi sao? "
Hơi thở của hắn có chút trì trệ, trong đầu không ngừng xua đuổi đi suy nghĩ cô đã nhớ lại, nhưng nhìn hoàn cảnh hiện giờ, hắn không thể lừa mình, thông minh tự biết đã đến lúc đối diện sự thật.
" Hứa...Mộ Nhiên... "
Cô gái nhỏ gặng từng chữ, ngẩng mặt hai tay tóm ngược lấy vai hắn, ánh mắt dịu dàng ngày nào đã không còn, đồng tử lúng liếng nhiễm nước, Hàn Tuyên bị hắn giam cầm đến mức tự sát khiến cho Tranh Nhi sinh nên hận hắn.
Cô mím chặt môi, đau đớn chẳng tả nổi, phần móng nhọn đâm vào da thịt rắn chắc của hắn, hô hấp của cô không thông, ngắt quãng liên tục.
" Tranh Nhi...anh... " hắn khó lòng giải bày rõ với cô mọi chuyện, nhìn cô khóc mà lưỡi hắn như bị ai nuốt, không thể nói tiếp.
Tranh Nhi bị đả kích, đau đớn lên mức cùng cực, hất tay hắn, cuộn tay mềm đấm vào ngực liên tục, oán thán.
" Hứa Mộ Nhiên, tại sao!
Anh trả Hàn Tuyên lại cho tôi...
Trả anh ấy lại cho tôi!!! "
Tiếng hét chói tai của cô như muốn làm nổ tung màng nhĩ của hắn, cái tên Hàn Tuyên nghe rất rõ, hắn biết cô đã nhớ lại rồi, còn biết được anh trai cô đã chết, hắn nhất thời rơi vào thế bị động, mặc cô đấm đánh liên tục hắn đều im bặt.
Cô gái nhỏ nhìn hắn đờ mặt không phản ứng, trong cơn hoảng loạn đứng bật dậy, chạy bạt mạng, muốn rời khỏi dinh thự tìm Hàn Tuyên.
" Tranh Nhi! "
" Tranh Nhi, em đứng lại đó! "
Ý thức hỗn loạn thanh tỉnh được vài phần, hắn sợ cô chạy mất, ba chân bốn cẳng đuổi theo cô.
Tranh Nhi như được tiếp sức chạy không thấy mệt, tốc độ nhanh gấp 2 3 lần bình thường, chỉ một chút mà cô đã chạy ra đến giữa sân.
Sai chân dài miên man của hắn vừa rộng, rất nhanh bắt kịp cô, hắn tóm lấy vai cô, ngăn cản.
" Tranh Nhi em bình tĩnh đi! Em không được đi! " cánh tay hữu lực của hắn chế trụ eo cô, giam cầm cô vào lòng.
Người phụ nữ cực lực giãy giụa, thúc cùi chỏ vào ngực hắn, tay chân múa may quay cuồng.
" Buông tôi ra! Tôi phải gặp anh trai!!! "
" Tranh Nhi, em bình tĩnh nghe anh nói đi! "
Hắn ra sức khuyên, giờ phút này Tranh Nhi không đủ tâm trí để nghe hắn nói, lo sợ hắn sẽ làm hại đến xác của Hàn Tuyên nhất quyết phải rời đi.
Tình hình có vẻ căn thẳng, hắn không dùng lời nói được liền cường thế vác cô lên vai trở vào trong.
" Hứa Mộ Nhiên thả tôi ra! Đồ độc ác!
Trả mạng anh trai của tôi lại đây! " Tranh Nhi kịch liệt vùng vẫy trên thân hắn.
Mặc cô đánh đấm, la hét, hắn một đi không dừng lại, vào phòng riêng liền khóa trái cả, vứt cô lên giường, ấn giữ hai tay không yên phận dưới nệm.
" Tranh Nhi, em bình tĩnh đi! "
Hắn quát vào mặt cô, thứ tiếng hùng hổ, đanh thép mà suốt hai năm qua hắn chưa từng dùng tới.
" Buông tôi ra! "
Tranh Nhi vặn vẹo cơ thể, không yên phận, nước mắt khóc loạn vòng quanh mặt, đau đến nhường nào khi biết người thân của mình bị chính chồng mình hại chết, cô không thể nào bình tâm được, càng lúc càng quậy.
Hắn bất ngờ đỡ người cô ngồi dậy, ôm chặt cô trên giường, hạ mình hết nấc.
" Tranh Nhi, anh xin em...bình tĩnh đi...nghe anh giải thích có được không? "
" Tôi không muốn nghe!
Hứa Mộ Nhiên anh là kẻ lừa đảo! "
Thanh âm nghẹn ngào trong tiếng nấc, cô cào cấu lên lưng hắn, chiếc áo sơ mi mỏng manh không chống đỡ nổi móng tay sắc nhọn của cô, rất nhanh bị cào rách, còn rách cả da thịt của hắn.
" Tranh Nhi anh xin em...anh không muốn chuyện xảy ra như vậy...
Nghe anh...làm ơn hãy nghe anh nói! "
Hứa Mộ Nhiên cắn răng chịu đựng cô phát tiết, máu đỏ nhuốm vào móng tay trắng hồng, Tranh Nhi hoàn toàn gạt bỏ lời nói của hắn.
" Tôi không muốn nghe!
Hứa Mộ Nhiên anh lừa tôi suốt 2 năm qua, giết chồng tôi, giết con tôi...
Giết Ân còn giết cả anh tôi...tôi hận anh... "
Hai tay nhỏ cuộn tròn lại đấm liên tục lên lưng hắn, tiếng * hự hự * phát ra hối hả, trước cái chết của Hàn Tuyên cô gái nhỏ đã hoàn toàn suy sụp, mất khống chế, giờ đây trong cô chỉ thấy chán ghét hắn, càng hận bao nhiêu càng đau lòng bấy nhiêu.
Cô yêu hắn hai năm, thứ tình yêu mà cô vốn không nên có với hắn, mối hận giữa cô và hắn chẳng thể xóa bỏ, khiến cho cô cảm thấy bức bách lên mức tột cùng, nắm tóc hắn, kéo đầu hắn ra khỏi vai cô.
Người đàn ông mạnh mẽ siết chặt vòng tay, suýt làm cho cô gái ngạt thở, buông tay ra khỏi đầu hắn, hai chân của cô còn chút hành động phản kháng đá loạn xạ yếu ớt.
" Tranh Nhi anh xin em...anh thật sự không muốn mọi chuyện xảy ra như vậy...
Em nghe anh giải thích đi...Tranh Nhi... "
Rất nhanh vòng tay của hắn buông lỏng để cô dễ thở, chưa đầy 1 phút cô lại phát tiết tiếp.
" Thả tôi ra!!! "
Hứa Mộ Nhiên ôm chặt lấy cô, tùy ý cô đánh hắn, cô cắn cô cào hắn cũng cắn răng chịu đựng, vòng tay không thể buông bỏ cô.
Tranh Nhi điên loạn, máu thịt của hắn dính đầy miệng cô, không chỉ một vết cắn mà cả hàng chục dấu trên hai vai của hắn.
Mùi tanh tưởi khiến cô buồn nôn, tạm thời vì thứ gớm ghiếc này mà cô dừng phản kháng, tâm trí thản đi một phần, tiếng khóc thê lương vang khắp trong phòng.
" Tranh Nhi...anh xin em...bình tĩnh một chút có được không...? "
Hắn vỗ vỗ nhẹ nhàng vào lưng cô, hơi thở của hắn sắp dừng lại vì đau đớn, biết cô nhớ lại, thấy cô hận hắn tim hình thành vạn vết rạch.
Cứ ngỡ sống chung hai năm, sự ôn nhu, dịu dàng có thể cảm hóa cô, không ngờ cái chết của Hàn Tuyên lại khơi gợi hận thù của cô lên cao, dẹp bỏ cả tình cảm chân thành của hắn.
Nước mắt nam nhi suốt hai năm chưa hề tuông, nay lại vì cô rơi lần nữa, tiếng khóc của hắn đánh động tâm trí đang hoảng loạn, Tranh Nhi không điều khiển được hành động, trái tim cô có tình cảm rất nhiều với hắn, vô thức vòng tay ôm lấy hắn, khóc theo.
" Thả tôi ra! Hứa Mộ Nhiên...tôi van anh...
Tôi muốn gặp anh hai lần cuối có được không?
Tôi cầu xin anh! "
" Tranh Nhi...bình tĩnh...anh sẽ cho em gặp...anh làm lễ tang cho Hàn Tuyên ngay tại đây...
Như vậy có được không? " hắn vuốt ve lên lưng cô, nhịp tim của hắn vừa chậm lại đập loạn cả lên, thời điểm này hắn rất sợ cô sẽ rời xa hắn, chuyện gì cũng có thể vì cô mà nhượng bộ.
Cô gái hai tay ôm chặt thân hắn, hơi ấm từ người hắn khiến cô bình tâm lại, người cũng đã mất, cô không thể chống đối hắn, sợ hắn sẽ đốt luôn cả xác của Hàn Tuyên đành gật đầu đồng ý.
Bàn tay của hắn không ngừng xoa lưng cô rồi bất chợt, thấy cô không phòng bị, một lực đập thật mạnh giáng xuống gáy cổ cô.
Đôi ngươi chỉ vừa thu được hình ảnh của căn phòng liền tối đen, Tranh Nhi ngất ngay tức thì trong vòng tay hắn.
" Tranh Nhi...xin lỗi em...
Tạm thời em hãy ngủ một chút nhé... "
Hứa Mộ Nhiên sợ cô không điều chỉnh được cảm xúc sẽ gây chuyện trong lúc hắn xử lý công việc, buộc lòng phải cho cô ngủ một lúc.
Sau đó, hắn đích thân sắp xếp cho lễ tang như đã hứa, đưa xác của Hàn Tuyên về dinh thự, chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo, đợi khi Tranh Nhi tỉnh lại hắn sẽ nhận tội với cô.