3h đồng hồ trôi qua, Tranh Nhi trong cơn mơ màng cũng tỉnh dậy, gáy cổ truyền đến cơn đau ê buốt, đầu óc còn có chút quay cuồng, cô đưa tay xoa vào gáy cổ mình giảm bớt cơn đau rồi lồm cồm ngồi dậy.
Tranh Nhi ngước mắt đánh giá trần nhà quen thuộc, bầu không khí tĩnh mịch đến khó thở, sau khi tỉnh lại cô đã bình tâm hơn một chút lại đảo mắt thăm dò xung quanh.
Hứa Mộ Nhiên ngồi sau bức tường bình phong ngăn cách lọt vào tầm mắt của cô, hắn mặc một bộ đồ tang, gục đầu ngồi đó hai tay chống gối chờ đợi.
Cô gái nhỏ thu lại ánh mắt hướng vào thân mình cũng đang mặc đồ tang, có lẽ chính hắn đã thay cho cô.
Hắn hứa với cô sẽ làm lễ tang cho Hàn Tuyên ở đây, Tranh Nhi liền hiểu hắn đang thực hiện lời nói ấy, đứng trước cái chết của anh tra, tâm vừa thanh tỉnh lại có chút loạn, nước mắt lạnh toát lặng lẽ rơi ra, cô bước xuống khỏi giường, tiện tay cào cấu mái tóc chỉn chu lại rồi cất bước đến chỗ hắn.
" Hứa Mộ Nhiên... " Tranh Nhi đứng sừng sững trước mặt hắn.
" Tranh Nhi, em tỉnh rồi? "
Nghe tiếng cô, hắn phản ứng nhanh đứng bật dậy, gương mặt đầy vẻ phức tạp nhìn cô, biểu tình lạnh như băng trên khuôn mặt cô làm tâm hắn quặn đau.
Bấy giờ, người đàn ông này vẫn chưa có đủ can đảm nhắc đến chuyện giữa cô và hắn, càng không biết nên mở lời nói gì với cô vào lúc này.
Tranh Nhi liếc mắt phán xét hắn sơ bộ, hai tay hắn gắt gao nắm chặt đủ cho thấy hắn đang bối rối.
" Tôi muốn gặp anh hai... " cô mở miệng lên tiếng, đôi mắt ướt trừng hắn đầy oán hận.
Hắn nhận ánh mắt lạnh lẽo ấy thoáng chốc hô hấp có phần trì trệ, hắn cố gắng tự bình ổn tâm trí, tiến đến gần cô một bước.
" Được rồi...anh dẫn em ra ngoài... "
Bàn tay to lớn với tới định nắm tay cô cùng đi thì nhận ngay hành động cự tuyệt, Tranh Nhi thẳng thừng né tránh, còn lùi người ra xa như cảm thấy kinh tởm hắn chưa từng có, lườm hắn chẳng chút nể nang, lạnh giọng cảnh cáo.
" Đô đốc...đừng chạm vào tôi... "
Hứa Mộ Nhiên hiểu ý của cô, vì tâm trí của cô chưa ổn định nên hắn chịu cúi lùi, tự mình mở cửa cho cô ra ngoài, hắn đưa cô ra sảnh lớn đang làm lễ tang cho anh trai của cô.
Giữa sảnh cỗ quan tài bằng gỗ màu nâu đen lạnh lẽo đặt đó, trên còn có một tấm khăn màu đắp lên, tấm chân dung của Hàn Tuyên được đặt đầu quan tài, hoa tươi nhang đèn đầy đủ không thiếu thứ gì, còn có cả những dòng chữ truy phong anh là một quân nhân tốt.
Hàng chục lính gác và người trong dinh thự đều mặc đồ tang tiễn đưa, ai ai cũng gương mặt có chút tiếc nuối.
Lễ tang cho Hàn Tuyên được hắn tổ chức theo cách thức tổ chức cho một quân nhân, long trọng vô cùng.
Hàn Tuyên trước đó từng bị hắn gán ghép tội trạng là phản loạn, tẩy trắng rồi nên được hắn truy phong anh.
Tranh Nhi đứng trước tấm hình anh trai, trong hình Hàn Tuyên mỉm cười ôn nhu, ai biết được sau cười ấy anh đã phải trải qua những gì.
Cô cười trào phúng lên, những gương mặt ở đây buồn bã đều là giả dối, tất cả đều làm theo lệnh của người đàn ông kia. Lúc sống, Hàn Tuyên bị hắn hành hạ thân tàn ma dại, lúc chết rồi lại ra vẻ tốt bụng tổ chức lễ tang lớn.
Chứng kiến sự giả dối không thể chấp nhận này Tranh Nhi chỉ cảm thấy căm phẫn, không kiềm chế được cảm xúc, bước tới gạt đổ những biển hiệu truy phong cho anh cô, lớn tiếng giữa sảnh mắng chửi.
" Cút, cút hết đi!
Đem mấy thứ giả dối này của các người đi đi!
Anh ấy không cần! Đừng có giả nhân giả nghĩa! "
Sự bức xúc lên đến đỉnh điểm, hoa tang, nhang đèn cô đều vứt hết, tấm khăn che trên cỗ quan tài cô cũng kéo xuống, nhìn rõ đó là lá cờ của tổ quốc.
Người phụ nữ càng thêm phẫn nộ, mọi thứ xung quanh đều bị cô phá nát chỉ chừa lại cỗ quan tài trống trơn cùng bức hình lạnh lẽo.
Người hầu định bước tới cản cô lại, Hứa Mộ Nhiên lại ra hiệu cho họ lui hết, để lại mình hắn và cô trong sảnh lớn.
Hắn đứng đó nhìn cô phát tiết rất lâu, cô điên cuồng đập phá đồ đạc, chửi bới không ngừng miệng, sảnh lớn trang hoàng chẳng mấy chốc thành bãi hỗn độn.
Tranh Nhi sau một hồi phát tiết mệt mỏi ngồi bệch xuống sàn, ôm lấy bức hình gào khóc thê lương.
" Anh hai!!! "
Những kí ức Hàn Tuyên yêu thương cô ùa về trong tâm trí, buồn đau, hạnh phúc đều có đủ, chúng như tấm gương soi cho cô xem rồi đột ngột nứt ra, vỡ nát thành từng mãnh vụn.
Cõi lòng tan nát, người đi không trở lại, Tranh Nhi ôm lấy bức hình cắn lấy môi, đau đớn chẳng tả được.
" Em xin lỗi...là em...là em không tốt... "
Từng giọt nước mắt nhỏ lên tấm hình * tí tách *, cô đặt nó xuống sàn rồi bám lấy cỗ quan tài chồm lên, dùng sức yếu nhược muốn đẩy phần nắp nặng nề kia ra nhìn mặt Hàn Tuyên một lần cuối.
Sức lực của cô không đủ, nắp quan tài quá nặng, làm cho móng tay cô gãy ngược chảy máu be bét dính lên cỗ quan tài.
" Tranh Nhi, em bình tĩnh đi! "
Hứa Mộ Nhiên nhanh chóng cản cô lại, không cho cô mở nắp, tay của cô chảy máu quá nhiều, cộng thêm Hàn Tuyên chết rất ghê rợn, hắn không muốn cô nhìn sẽ càng điên loạn hơn đành kéo cô ra xa.
" Buông tôi ra! Anh buông tôi ra! "
Cô giằng co với hắn, eo nhỏ bị hắn ôm chặt không thở nổi, nỗi đau xé nát cõi lòng, chân tay cô rụng rời, nỗi đau trong tim và thể xác khiến cô kiệt sức, buông lỏng cơ thể ngồi bệch xuống, kéo theo hắn cũng ngồi theo.
Nắm tay nhỏ đầy máu đánh vào vai hắn, uất nghẹn xin hắn.
" Thả tôi ra! Hứa Mộ Nhiên...tôi muốn gặp anh ấy...
Làm ơn...cho tôi nhìn mặt anh ấy đi... "
" Anh xin lỗi...không thể...anh không muốn em nhìn...
Người chết rồi không thể sống lại...em hãy bình tĩnh...lo lễ tang xong xuôi có được không? "
Hắn ôm cô trong lòng, để cô đánh, máu tanh dính đầy áo hắn, xót xa trong lòng khiến hắn uất nghẹn khóc theo cô, vừa thấy có lỗi với cô vừa thấy có lỗi với những việc hắn đã gây ra. Hắn biết lần này cô sẽ không tha thứ cho hắn, ngoài cầu xin cô, đầu óc hắn hoàn toàn rối rắm không thể nghĩ đến chuyện khác.
" Tranh Nhi...nghe lời anh...xin em...cho anh làm người tốt lần này có được không?
Để anh lo lễ tang cho Hàn Tuyên xong xuôi...em muốn quyết định như thế nào tùy ý em! "
" Hứa Mộ Nhiên...tôi hận anh... "
Tâm tình chết lặng không còn chút hy vọng, Tranh Nhi mắng hắn, một chút mủi lòng hắn cũng không ban phát cho cô, mặc nhiên cấm cản cô nhìn mặt anh trai lần cuối.
Cô gái nhỏ chẳng thể phản kháng, ngồi đó khóc thê lương vô dụng.
Từ " hận " của cô như nhát dao rạch bụng hắn, ruột gan đứt đoạn đau không thể tả, hắn nén cơn đau này lau đi nước mắt trên mặt mình, bình tĩnh bòng cô ngồi sang một bên rồi gọi người vào dọn dẹp, còn hắn thì băng bó lại đôi tay cho cô.
Ít phút sau mọi thứ lại quay về trang hoàng như lúc ban đầu, hắn bấy giờ mới chịu buông cô ra, cùng cô thấp nén nhang cho người đã khuất.
Từ hôm đó Tranh Nhi một tiếng nói cũng không có, ngoài ở phòng các con đau buồn thì cô toàn quỳ trước cỗ quan tài kia khóc thê lương, ai đến khuyên nhủ cô cũng đều bỏ ngoài tai.
Đôi mắt phượng long lanh rực rỡ ngày nào thoáng chốc sưng húp tối đen, tình trạng đó tiếp diễn cho đến lúc Hàn Tuyên được chôn cất xong xuôi, yên nghĩ dưới lòng đất lạnh.