Hắn biết Tranh Nhi đã có lại ý thức, cưỡng chế cô, ôm chắt cô trong bồn nước lạnh, cơ thể cô phát run, phản kháng không xong, hắn lại thả tay ra, coi cô chật vật.
" Ngọc Hồng, Ngọc Hồng! " Tranh Nhi cầu cứu trong tuyệt vọng, chường người ra khỏi bồn tắm, muốn lấy chiếc khăn bên trên che lại cơ thể, cô đứng không được, ngồi không xong, quằn quại như diễn hề trước mặt hắn, chỗ nào trên người cô cũng bị hắn lăm le.
" Thật chướng mắt! " hắn bực dọc, trực tiếp bắt cô, bồng vào trong, cô không sức phản kháng, không làm chủ hành động, ngã úp mặt vào phần ngực rắn rỏi của hắn.
" Muốn chạy sao...tôi còn chưa làm gì...ai cho phép cô đi!
Đêm nay cô đừng hòng thoát được nữa! " hắn gắt gỏng, quăng Tranh Nhi lên giường.
Cô nằm ngửa ra đấy, phơi bày sạch sẽ cho hắn xem, hai mắt cô long lanh pha chút nước mắt ê chề, giơ tay cố kéo chiếc chăn bên cạnh.
" Hứa Mộ Nhiên...anh không được làm càn... " cô lí nhí, cảnh cáo hắn, hơi sức nói ra chữ không rõ ràng, tay kéo chẳng nổi chiếc chăn, đầu óc và cơ thể bị thuốc khống chế, không theo được ý muốn, cô khóc càng lúc càng nhiều.
Tuyệt nhiên, trước kẻ cấm d.ục hơn 14 năm, lại đang có ý định ăn thịt cô, sao Hứa Mộ Nhiên có thể bỏ qua cho cô lúc này, khi mà từ nãy giờ cô làm đủ trò câu dẫn hắn trước.
Hắn nhào tới, giật phăng chiếc chăn xuống đất, thấy cô sợ hãi, từng tế bào dục vọng trong hắn thôi thúc, chỗ đó của hắn sớm đã trướng cao, thắt chặt canh cứng, nó thèm khát cô đến mất kiên nhẫn.
Trong đầu hắn bây giờ, không cần biết cô tự nguyện, hay bị ép buộc, hắn sẽ c.ưỡng hiếp cô, biến cô thuộc về hắn.
Đôi môi ẩm ướt bắt đầu chu du khắp cơ thể nhỏ, bên tai hắn còn đang âm lên tiếng van xin.
" Đừng...Hứa Mộ Nhiên... " Tranh Nhi khóc lóc thảm thương, đầu óc cô không nhìn rõ, lúc thì hình ảnh của Hứa Mộ Nhiên, lúc thì hình ảnh của Hoắc Tuấn.
Tuy nhiên, dù ý thức bị lẫn lộn, nhưng cơ thể của cô cảm nhận rất rõ từng hành động, hơi ấm này, cơ thể này không phải của Hoắc Tuấn, cô vô lực không thể chống đối, cơ thể của chính mình không theo ý mình, còn thuận theo tiếp nhận hắn.
" Hồ ly nhỏ, đêm nay cô sẽ là người phụ nữ của tôi... " hắn thều thào bên tai cô, nghe rất mơ hồ, hơi thở của hắn gấp gáp, bổ thẳng vào lỗ tai cô.
Lạnh, lạnh đến rợn người, cô không đẩy hắn ra được, mặc hắn làm càn trên người mình, bàn tay ngỗ nghịch bóp nắn bộ ngực căng tròn, vặn vẹo viên hồng ngọc đến sưng táy, làn da nõn nà mềm mại kích thích hắn.
Đặc biệt là mùi thơm hoa ly trắng từ da thịt cô, làm hắn phấn khích tới nổi, vật nam tính càng thêm thắt chặt và căng c.ứng, gân xanh bao quanh, cọ phần đùi của cô liên tục.
" Không... " Tranh Nhi lắc đầu trong vô vọng.
Hứa Mộ Nhiên vờ như kẻ điếc, dùng tay giữ gáy cổ cô, hôn lên đôi môi kia, cái lưỡi dơ bẩn của hắn đẩy mạnh qua kẽ răng quấn lấy phần đầu lưỡi bên kia, hắn hút chặt tới nổi làm phần môi cô đỏ ửng, sưng mọng, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, càng hôn càng cuồng nhiệt đến mức khiến cô khó thở, không kháng cự được liều thuốc, cô tự động trao cho hắn nụ nồng nàn.
Nước mắt chua chát thấm đẫm mặt cô, chính vì thứ thuốc ấy cô phải thật sự thất thân với hắn, bàn tay còn lại của hắn sờ mó khắp người cô, chạm vào tư mật, vuốt ve phần đỉnh cao của tạo hóa.
Tranh Nhi nửa ôm nửa đẩy, chống cự với hành động và ý thức, hắn càng quá quắc hơn, trượt cái miệng hôi thối từ môi cô xuống tận bên dưới, dùng tay tách rộng hai chân cô ra, mắt chăm chăm vào tư mật của cô.
" Đẹp thật... " hắn thì thầm lời nói kinh tởm.
" Không...Hứa Mộ Nhiên...đừng... " cô ứa nước mắt, cố điều khiển hai tay che nó đi.
Mọi hành động của cô trước mặt Hứa Mộ Nhiên đều vô dụng, hắn chỉ cần đẩy nhẹ, tay cô tự khắc theo ý hắn, sải dài trên nệm, mời gọi hắn chiếm trọn cơ thể cô.
Hắn bắt đầu chúi đầu xuống, học theo sách đen, đưa chiếc lưỡi ẩm ướt luồng lách vào trong tư mật, Tranh Nhi cảm nhận được sự công kích, co giật nhẹ, hắn giữ chặt lấy hai chân cô cho chiếc lưỡi vào sâu hơn nữa, nó chạm đến từng lớp thịt âm ấm bên trong.
Phần nhạy cảm bị hắn công thành đoạt tất, nước ra rất nhiều, cổ họng của cô liên tục kêu lên theo bản năng, hắn ở dưới thu ngay chiếc lưỡi về, nhấm nháp mùi vị của cô, trông hắn thật tởm lợm.
" Có lẽ là đủ rồi nhỉ... " hắn lẩm bẩm.
Màn dạo đầu từ nãy giờ đối với hắn có lẽ đã đủ, hắn kéo lấy hai chân của Tranh Nhi vòng qua hông, điều khiển vật ấm nóng của hắn cọ cọ vào mép hoa nhỏ, dùng lực thật mạnh đẩy vào trong, nhưng vì là lần đầu, hắn chật vật mãi, đẩy kiểu gì cũng không vào được.
Tranh Nhi hiện giờ đã mất đi ý thức hoàn toàn, ưỡn người chờ đợi sự công phá của hắn, vật nam tính của hắn căng đến mức đau lên, hắn không thể thu về dục vọng, đẩy không được ngượng tới mức phát cáu.
" Này! Có biết cho nó vào không? " hắn cúi đầu, ghé sát vào tai cô thỏ thẻ, mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ.
" Ưm... " tiếng Tranh Nhi ri rỉ, không nghe rõ được, cô thở dốc, người lại nóng lên, vô thức ôm lấy hắn.
Xem ra, trong tình trạng hiện giờ của cô, không thể giúp hắn, tự hắn thử một lần nữa, tách thật rộng chân cô ra, dùng lực mạnh đẩy thẳng vào trong tư mật, hắn thở phào tức khắc kèm theo một tiếng gầm lớn.
Vật ấm nóng của hắn thành công vào trong, được bao trọn bởi những chất nh.ờn, bôi trơn ẩm ướt, sung sướng đến lạ thường.
Đây chính là cảm giác khoái lạc của việc được ăn trái cấm ư? hắn tự hỏi.
Hai mắt hắn long lanh tận hưởng, nhìn Tranh Nhi bên dưới, nước mắt vẫn đầm đìa trên khuôn mặt cô, bản thân cô cũng thừa biết hắn đã làm gì, vô lực với cơ thể phản chủ này, ưỡn người tiếp nhận hắn.
Khóe miệng của hắn nở nụ cười khoái chí, bắt đầu luận động theo bản năng, từng nhịp rất nhanh, rất mạnh, hắn như hổ đói, vắt kiệt sức lực của Tranh Nhi, một tay hắn ôm lấy đầu cô, cọ chiếc cao của hắn vào mũi cô, tay còn lại đan chặt những ngón tay hắn với tay cô, bóp mạnh làm tấm ga bên dưới nhăn nhúm.
" Ưm...hồ ly nhỏ...quả nhiên em rất ngọt... " hắn thỏ thẻ bên tai cô, lời nói đối với hắn là đường mật nhưng đối với cô là cơn ác mộng.
Hắn luận động thô bạo ở bên dưới, cứ như bao nhiêu sức lực hắn gìn giữ đều phát hết lên người Tranh Nhi.
Sung sướng có, tủi nhục có, đau đớn cũng có, cô cảm nhận được hết.
Cả căn phòng tràng ngập những tiếng thở dốc, tiếng va chạm của hai cơ thể và tiếng * cót két * của chân giường.
Cơ thể to lớn kia hì hục, hắn hôn cô, hôn khắp người cô, từng dấu vết hoan ái của hắn in hằng, Tranh Nhi lim dim hai mắt ướt át, nhìn lên trần nhà, mơ hồ.
" Hồ ly nhỏ...sinh cho tôi một đứa con...
Trai gái gì cũng được!
Chỉ cần là con em sinh ra, tôi sẽ lập tức ly hôn với ba người kia...
Chỉ để một mình em làm nữ chủ nhân Hứa gia... " hắn thủ thỉ bên tai cô, lực đẩy bên dưới mạnh theo từng chữ.
Giai đoạn chạy nước rút đến nhanh, nhịp của hắn tăng cao, rất mạnh, mạnh như muốn xé toạt cơ thể nhỏ ra, hắn đạt được khoái cảm phóng thích vào trong Tranh Nhi toàn bộ nòng nọc vàng ngọc, kèm theo hơi thở nặng trịch của hắn, và câu nói nhấn mạnh.
" Hồ ly nhỏ...hãy lưu kĩ những gì tôi cho em... "
Nước mắt nhục nhã rơi không ngừng nghỉ, cả gương mặt Tranh Nhi phờ phạc, đôi mắt vô hồn nhìn mãi lên trên, đầu óc cô xuất hiện ảo giác.
Hoắc Tuấn, với đôi mắt tuyệt vọng nhìn cô, anh đang đưa tay ôm lấy lồng ngực mình, đứng cạnh đầu giường, gương mặt anh đậm nét thống khổ và thất vọng.
" Tranh Nhi em ơi...
Tim của anh đau lắm! " anh khóc, nghẹn ngào trong lời nói, bàn tay anh sờ vào gương mặt đỏ bừng của cô, đột ngột rút tay về.
" Thật dơ bẩn...
Sao em lại nỡ đối xử với anh như vậy? " anh oán trách, đôi mắt đầy bi ai, gương mặt đang lành lạnh của anh bỗng chốc thay đổi giống hệt với lúc anh bị tra tấn đến chết, đầy vết thương, trắng bệch, hốc hác, mờ dần trong không khí rồi biến mất.
" A Tuấn...em không muốn... " Tranh Nhi lẩm bẩm, khóc không thành tiếng, cố dùng sức lực đưa tay về phía Hoắc Tuấn.
Anh biến mất rồi, Hứa Mộ Nhiên ở bên cạnh nghe câu đó rất rõ, hắn hiểu hết, cơn ghen ghét, tức giận làm hắn muốn chiếm đoạt Tranh Nhi, hắn bắt lấy tay cô, bóp mặt cô, nhìn hắn cho thật rõ, đưa cô về thực tại.
Hắn lật úp người cô lại, vật nam tính của hắn trướng lên, bấy giờ hắn đã nếm trải mùi vị xác thịt, chỉ cần một lần duy nhất, vào bên trong tư mật của Tranh Nhi quá tr.ơn tru.
" Hàn Tranh Nhi...ân ái với tôi mà còn nhớ đến hắn sao? " hắn gằn giọng, đưa môi xuống lưng trần, miết lấy miết để, hàng chục dấu hôn in lên đó.
Cô nằm dưới thân hắn, vô lực phản kháng, mặc hắn hoành hành trên người cô, thỏa mãn dục vọng điên cuồng của hắn.
" Hàn Tranh Nhi...em là của tôi...kẻ nào động vào em...
Tôi giết hết! " giọng hắn trầm thấp, mang theo ác ý.
Trong đầu Tranh Nhi có lại ý thức, muốn từ chối hắn, thế nhưng từ nãy đến giờ, bị hắn chiếm đoạt đến kiệt quệ, làm gì còn sức kháng cự, những mầm mống của hắn đầy ắp bên trong cô, tư mật bị hắn dày vò trầy trụa, không thương tiếc.
Kinh tởm hơn, hắn còn bắt cô nuốt thứ mầm mống dơ bẩn đó, mặt cô và bên dưới đầy mùi hoan ái bởi thứ dơ bẩn, hắn thỏa mãn xong, lau người cô sạch sẽ, ôm cô vào lòng.
Lần cuối trước khi cô nhắm mắt, rơi vào giấc mộng vẫn lưu rõ gương mặt hạnh phúc của hắn, và những lời nói ghê rợn.
" Hồ ly nhỏ, kiếp này em chỉ được phép thuộc về mình tôi "