" Tranh Nhi! " tiếng gọi thì thầm văng vẳng bên tai.
Mặt trời lên cao, chiếu rọi những ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ, miễn cưỡng Hàn Tranh Nhi choàng tỉnh, đôi mắt dần hé mở, cô " ưm " tiếng nhỏ trong cổ họng.
Đầu óc nặng nề chưa thể thích nghi, cơ thể mảnh mai truyền đến cảm giác ê ẩm, rệu rã đến lạ thường, cô còn cảm nhận được như có vật gì đó cực nặng đè lên bộ ngực, nhìn cảnh vật xung quanh, mọi thứ dần dần hiện rõ.
" Hứa Mộ Nhiên! " Tranh Nhi gọi tên hắn, chợt bừng tỉnh tức thì, hai mắt cô mở to, đồng tử thu nhỏ, nhìn giáo giác, từ hình ảnh, sự việc đêm qua ùa vào trong trí óc.
Mỗi một cảnh tượng đều rõ như xem phim trình chiếu trong chính con ngươi của cô, nước mắt chua chát âm thâm rơi, chảy khắp gương mặt phờ phạc, khóc không thành tiếng, bi thương quặn thắt trong lòng.
Bộ ngực của Tranh Nhi, còn đang bị bàn tay của Hứa Mộ Nhiên bóp chặt, hơi thở cô dồn dập, cô đẩy bàn tay dơ bẩn đó ra tức thì, kéo lấy chiếc chăn quấn người mình lại, lùi ra một góc, co ro.
" Không, không...là mơ... " cô lẩm bẩm không ngừng, tự lừa mình.
Nhìn hắn, người đàn ông cao to, vạm vỡ ấy, thân không mảnh vải, còn đang ngủ rất ngon, trên môi còn lưu nụ cười mãn nguyện, mắt cô lại ngược về dò xét bản thân, đâu đâu cũng có dấu vết của hắn in hằng, bên dưới tức thì truyền đến từng cơn đau nhói, cả chỗ đó của cô cũng đau và rang rát.
Rất rõ, đêm qua là sự thật, cô và hắn đã nên vợ chồng, tinh thần cô hoảng loạn, tự ôm lấy đầu mình, lắc liên tục, miệng không ngừng nói " không, không ", rồi lại dùng móng tự cào cấu khắp cơ thể, cô khóc lên tiếng khóc ai oán, lẩm bẩm tự trách theo tiếng khóc.
" A Tuấn...em có lỗi với anh...
A Tuấn! Em không muốn... "
Tiếng khóc của cô đánh động tới Hứa Mộ Nhiên, làm hắn tỉnh giấc, ngay lập tức hắn phản ứng rất nhanh, bắt hai bàn tay cô lại, vật ngã cô xuống nện, khóa trụ hai tay cô lên đỉnh đầu, người cô đầy vết trầy xước, ánh mắt căm phẫn đối chất với hắn.
" Hứa Mộ Nhiên...đồ hèn hạ! " cô nghiến răng, đay nghiến hắn, vùng vẫy bên dưới.
Gương mặt hắn lạnh tanh, không chút biểu cảm tội lỗi, lạnh lùng như băng tuyết, hắn " hừm " lạnh một tiếng, từ từ thả tay cô ra.
Tranh Nhi rất nhanh, bật dậy kéo chăn, lùi ra xa hắn, phòng thủ, đôi mắt nhỏ kia hướng theo cô không rời, khóe miệng của hắn còn nhếch nhẹ đầy thỏa mãn.
" Còn khóc để làm gì chứ? " hắn hằn giọng, ngồi xếp bằng trên giường, không thèm mặt đồ, để lồ lộ cơ thể trước mặt người khác.
Đôi mắt của hắn, đôi mắt dã tâm, lăm le từng nơi trên người Tranh Nhi, khí tuất lạnh lẽo của hắn như muốn nuốt chửng cô vào bụng, làm cô sợ hãi phải xoay mặt né tránh ánh mắt đó.
Hắn không nghe cô trả lời, tự mình nói tiếp.
" Hàn Tranh Nhi, đằng nào em cũng là người của tôi rồi...
Khóc được lợi ích gì?
Sớm muộn gì ngày này cũng tới thôi! "
" Vô sỉ! " Tranh Nhi mắng ngay khi hắn vừa dứt lời, cô nắm chặt chiếc chăn, giằng xéo, ánh mắt căm phẫn tột độ, chỉ muốn giết chết con quỷ trước mặt mình.
Gương mặt lạnh lùng kia rất thản nhiên, hắn chẳng buồn để tâm tới những lời mắng chửi của cô nữa, không phát cáu, không nổi giận, rất bình tĩnh đáp lại cô.
" Hàn Tranh Nhi, em bây giờ đã người của Hứa Mộ Nhiên này rồi...
Chấp nhận sự thật đi!
Ngoan ngoãn sinh con cho tôi...tôi sẽ không bạc đãi em! "
" Hạ lưu! Anh thừa cơ hội tôi... " Tranh Nhi uất nghẹn, nói không nên lời, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Tim cô bị những lời nói trơ trẽn kia và sự thật bóp nát, đau đến tê liệt, vạn tuyến xuyên qua, càng nhớ đến bi kịch đó, cô càng ghê tởm cơ thể nhơ nhuốc lúc này.
Nước mắt rơi đầm đìa lên chiếc chăn, cô hận, rất hận hắn, hại cả nhà cô tan nát, còn phá nát đi sự trong sạch mà cô gìn giữ.
Ấy thế mà, vẻ mặt kia, dửng dưng, còn rất khoái chí, Tranh Nhi không kiểm soát được hành động, thù hận làm cô mất tự chủ, bổ nhào tới bóp cổ hắn.
" Hứa Mộ Nhiên đồ cặn bã! Trả sự trong sạch lại cho tôi! " cô quát lên, bóp thật chặt bằng đôi bàn tay nhỏ bé.
Hứa Mộ Nhiên mặt không biến sắc, gồng phần cơ ở cổ, cho cô bóp, hắn không nhúc nhích, không động tay động chân với cô, dùng đôi mắt của kẻ chiến thắng chăm chăm nhìn cô.
Từ sau vụ việc hôm qua, hắn có được cô, cũng thay đổi luôn cách hành xử với cô, không nỡ ra tay đánh cô, hắn chỉ bình thản, chờ cô mệt, nhẹ nhàng bẻ hai tay cô ra khỏi cổ, khóa lại, bóp lấy cổ cô không phản kháng.
" Với chút sức lực cỏn con này...muốn giết tôi...
Chờ kiếp sau đi! " hắn cường thế kéo cô vào lòng, giữ thật chặt, cố ý hít hà mùi hương da thịt của cô.
Tranh Nhi ghê tởm hắn, vùng vẫy kịch liệt, hắn rất khỏe, ôm chặt cô hơn nữa, chất giọng man rợ của hắn lí nhí bên tai cô.
" Hàn Tranh Nhi đừng có quên đêm qua là em tự cởi áo mời gọi tôi trước đấy! " khóe miệng hắn nhếch lên đắc ý vô cùng.
Hắn đối diện với ánh mắt thống khổ của Tranh Nhi, bằng sự ngạo nghễ, chỉ với một đêm, người phụ nữ này thua thiệt toàn bộ với hắn.
Cô khóc nấc lên, nhớ lại chuyện đêm qua, quả thật do cô bị chuốc thuốc thành ra cớ sự như bây giờ, nếu không phải là Hứa Mộ Nhiên c.ưỡng hiếp cô, thì cũng là ba tên côn đồ kia.
Vốn dĩ, đây là thiên ý, muốn cô phải vướng vào mối nghiệt duyên này, chịu những bi kịch dày vò, tâm đau triệt để.
Nước mắt tủi nhục rơi đầy lên tay hắn, trông cô tự cắn lấy môi mình, rất thảm hại, hắn lại dùng ngón tay dơ bẩn, quẹt đi những giọt nước mắt ấy, kéo môi cô ra, vòng tay hắn dần buông lỏng.
Tranh Nhi không phát điên nữa, hắn còn tưởng cô đã nghĩ thông, chậm rãi buông cô ra, đặt nụ hôn trìu mến lên trán cô, hai mắt cô tức khắc nhắm chặt, ghê tởm.
" Hồ ly nhỏ, ngoan...
Nghe lời của tôi...em muốn gì tôi cũng có thể cho em... " hắn vuốt ve khuôn mặt cô, đôi mắt kia vẫn nhắm, hắn biết cô vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật, dù gì gạo cũng đã nấu thành cơm, hắn không vội ép buộc cô.
Tức khắc, hắn thu tay mình về, bước xuống giường, nhàn nhã mặc lại quần áo, vừa cài lại cúc, vừa nói những câu hèn hạ.
" Đêm qua em thật sự rất tuyệt đấy!
Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc đó đâu! " hắn cố tình nhấn mạnh từng chữ đả kích tâm lý của Tranh Nhi, như muốn cô phải ghi nhớ cô đã là người của hắn, không thể trốn chạy, không thể phản kháng, bắt cô phải chấp nhận sự thật tàn nhẫn này.
Tranh Nhi thở một hơi nặng nề, nước mắt trôi ngược ra hai bên tai, càng căm phẫn hắn bao nhiêu càng tuyệt vọng bấy nhiêu, tấm thân của cô bị hắn vấy bẩn, tội lỗi chất chồng trên người cô không kể xiết.
Hiện giờ, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, tự vẫn để tạ tội với Hoắc Tuấn, cô bắt đầu ngồi dậy, quan sát mọi thứ, Hứa Mộ Nhiên vẫn đang ung dung mặt đồ, ánh mắt cô chằm chằm vào con dao rọc giấy, đặt trên bàn làm việc.
Hứa Mộ Nhiên mặc xong quần áo, định bước ra cửa gọi người vào sửa soạn cho Tranh Nhi, nào ngờ bên tai hắn truyền tới bước chân, thính lực của hắn rất tốt, biết ngay có chuyện, hắn vội quay người.
* Rẹt * dòng máu đỏ chảy chan hòa, từng giọt từng giọt một.
Đoạn, Tranh Nhi nhân lúc Hứa Mộ Nhiên không chú ý, đến chỗ con dao, cầm nó kề vào cổ, chuẩn bị kết thúc mạng sống. Khi cô sắp thực hiện được ý định, Hứa Mộ Nhiên quá nhanh, phát giác kịp thời, ngăn cản hành động ấy.
Hắn nhanh như chớp, chụp lấy con dao, mũi dao chỉ vừa mới quẹt qua vành cổ của Tranh Nhi, cơ thể mảnh mai ngã xuống ngay tức khắc, hắn đỡ lấy cô ngay.
Bàn tay của hắn bị con dao cắt đứt một đường dài, hắn quăng ngay con dao ấy, dùng tay còn lại bịt chặt vết thương trên cổ cô, ngăn cho nó không chảy máu, không hở ra.
" Người đâu! Người đâu! " hắn hô hoán, la to đến mức làm cả căn phòng như bị rung chuyển.
Tiếng la chói tai truyền ra bên ngoài, Ngọc Hồng ở trước cửa phòng hắn, đợi cả một đêm, nghe hắn gọi, cô hớt hải mở cửa chạy vào trong, tá hỏa, sợ điếng người.
Ở bên dưới sàn nhà máu me be bét, đã thế cả Hứa Mộ Nhiên và Hàn Tranh Nhi người đều đầy máu, người phụ nữ kia còn trần như nhộng nằm gọn trong tay hắn, Ngọc Hồng chứng kiến cảnh này, hoảng loạn vô cùng.
" Đô đốc... " cô ấp úng nói không nên lời, đầu óc cô rối bời, không suy nghĩ được.
" Còn đứng ngay ra đó làm gì! Mau gọi bác sĩ đến cho tôi! " Hứa Mộ Nhiên lớn tiếng, trấn giữ tinh thần Ngọc Hồng.
Cô lập tức điều chỉnh tâm trạng, nghe lệnh hắn chạy như ma đuổi tìm tới bác sĩ.
Hắn ở trong phòng, bồng gọn cơ thể Tranh Nhi lên giường chỉ bằng cánh tay đang bị thương, hắn kéo lấy chiếc chăn che người cô lại, toàn bộ quá trình hắn đều không buông tay ra khỏi cổ cô, giữ chặt chờ cho đến khi bác sĩ đến.
30 phút quay cuồng, cuối cùng chuyện cũng qua cơn hỗn loạn, vết cắt ở vành cổ Tranh Nhi không dài, chỉ một đoạn nhỏ, không ảnh hưởng đến động mạch, cái mạng của cô được Hứa Mộ Nhiên nhặt lại kịp lúc.
Khi đó, hắn cũng biết rõ Tranh Nhi không nguy hiểm đến tính mạng, cho nên mới bình tĩnh gọi Ngọc Hồng tìm bác sĩ đến, Tranh Nhi ngất đi chẳng qua vì đả kích tinh thần.
Hắn đứng ở một góc vừa tự băng bó vết thương cho mình, vừa quan sát Tranh Nhi không rời mắt, gương mặt lãnh khốc của hắn không thay đổi, trong lòng hắn dậy sóng liên tục, cô dám tự sát, chọc đến giới hạn nhịn nhục của hắn, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua chuyện này.
" Hàn Tranh Nhi, đừng trách tôi ác! " hắn lẩm bẩm, đôi mắt trượt sang nữ bác sĩ đang thu dọn dụng cụ.