Tuyết Ánh đau đớn, bất lực không thể chống cự, những âm thanh dơ bẩn phát ra từ chính miệng của mình khiến cô tủi nhục, tới mức cắn chặt làm đôi môi bật máu.
Phần hoa nhỏ bị luận động mạnh tới nổi đau rát, ép buộc phải giãn ra hết cỡ để tiếp nhận thứ đáng ghét kia, Tuyết Ánh trong lòng uất hận, nước mắt lã chã, người cô từng yêu lại dùng cách hèn hạ chiếm đoạt cô.
Hứa Đoản không hề có chút thương xót nhẹ nhàng với cô, anh càng lúc càng tăng tần suất, đâm sâu chạm tận tử cung, ra vào liên tục làm cả phần bụng dưới nhói lên.
Đầu lưỡi của anh đưa ra liếm những giọt nước mắt, mật ngọt trên cơ thể Tuyết Ánh bị anh rút sạch không còn thứ gì.
" Ánh Nhi, quả đắng này không đắng chút nào...
Em thật ngọt... " anh cất giọng trơ trẽn.
Không đáp lại những lời dơ bẩn, Tuyết Ánh cắn răng nằm bất động mặc cho anh hành hạ, cô nuốt nhục nhã, mình đầy tội lỗi với Âm gia, với Hứa gia.
Phải rất lâu khi Hứa Đoản đạt được khoái cảm mà phóng thích vào trong cô thì màn tra tấn mới dừng lại, anh ngã xuống người cô, tay giữ đôi bàn tay bị trói của cô.
" Hứa Đoản...anh là một tên hèn hạ... " giọng nói thoi thóp của cô vang bên tai anh, nước mắt cạn kiệt không chảy nữa.
Hơi thở dồn dập của cô anh nghe rất rõ, đôi mắt anh nhắm hờ, ngón tay chạm nhẹ vào hàng mi ươn ướt lệ, những câu cô mắng anh vốn đã không còn tác dụng.
" Ánh Nhi...em có thể hận anh...
Nhưng em sẽ không bao giờ lừa dối được tình cảm của bản thân!
Em còn yêu anh! Người đầu tiên của em vẫn là anh! " anh đạm mạc đối đáp lời mắng nhiếc.
Rồi, anh bỗng chồm lên người Tuyết Ánh, những giọt mồ hôi nhễ nhại đầy trên thân anh, cô ở phía dưới chẳng buồn nhìn anh, nhắm chặt hai mắt, nhịp thở nặng nề làm khuôn ngực tròn nâng lên hạ xuống trước mặt anh.
" Hứa Đoản! Anh không thấy có lỗi với Mộ Nhiên sao? " cô cất giọng oán thán, đôi bàn tay bị trói đưa lên trước ngực, che chắn lại, cả phần dưới cũng dùng chân, khép nép che vùng kín.
Hứa Đoản đối mặt với câu hỏi của cô, rất điềm tĩnh, như biết trước cô sẽ hỏi câu ấy, anh chúi xuống hôn lên má cô, thuận tiện ghé sát tai cô mà nói.
" A Nhiên nợ anh một ân tình!
Anh chỉ lấy lại ân tình đó từ trên người em! " anh cố ý dùng những câu hèn hạ nhất phản bác lại, muốn triệt để đập tan ý nghĩa chống đối của cô.
" Ánh Nhi, kể từ bây giờ em là của anh... " anh lại thì thào lời dơ bẩn.
Bàn tay thô ráp của anh kéo lấy mặt Tuyết Ánh đối diện với anh, bóp lấy mặt cô, vừa hôn vào cổ cô vừa nói tiếp lời vô sỉ.
" Ánh Nhi...nếu em cảm thấy có lỗi với A Nhiên...
Vậy thì để lỗi lầm đó mang theo hết kiếp này đi...
Kể từ bây giờ chúng ta sẽ lén lúc với nhau...
Nếu em dám từ chối anh... "
Nói đến đây, anh bỗng ngừng, bóp chặt làm Tuyết Ánh đau lên phải mở mắt nhìn anh, khuôn mặt cô nhăn nhó, phờ phạc.
Đôi mắt đầy dã tâm kia làm cô sợ hãi, tim đau đến mức không thở nổi, Hứa Đoản gằn giọng từng câu từng chữ đe dọa chính người phụ nữ anh yêu.
" Ánh Nhi...nếu em dám trốn tránh anh...
Anh sẽ đem chuyện chúng ta làm đêm này nói với A Nhiên...
Để xem lúc đó A Nhiên vì thể diện của Hứa gia sẽ xử lí Âm gia của em như thế nào.... "
" Anh hạ lưu! Bỉ ổi! " Tuyết Ánh cay nghiệt mắng, lòng thất vọng tràn trề, A Đoản ôn nhu, hiền lành mà cô từng biết, bây giờ lại trở thành một kẻ dã tâm, chiếm đoạt vợ của em trai, còn dùng gia thế ra đe dọa.
Nỗi nhục này, cô không biết phải chết bao nhiêu lần mới trả đủ, cô nợ ân tình chăm sóc suốt ba năm qua của Hứa Mộ Nhiên, không thể trả, ngược lại còn bôi xấu mặt hắn.
Cô cắn lấy môi, uất nghẹn, thử hỏi, cô làm gì nên tội mà ông trời bức ép cô vào vòng lao luyến này?
Hứa Đoản nhìn cô khóc, tim anh cũng đau, chấp niệm tình yêu anh dành cho cô quá lớn, lớn đến mức biến anh thành một kẻ xấu xa, bất chấp đạo lý giành giật người anh yêu trở về.
Anh nợ Hứa Mộ Nhiên một lời xin lỗi mà có lẽ kiếp này anh không thể nói với hắn!
" Ánh Nhi...chúng ta đều đi vào con đường tội lỗi...
Sớm đã không còn đường lui nữa rồi... " anh cười ngặt nghẽo trước mặt Tuyết Ánh, rất muốn khóc, nhưng rồi anh lại nén nó xuống.
Biết bản thân đã không thể quay lại, anh quyết định trở thành một kẻ tội đồ trong mắt Tuyết Ánh.
Người phụ nữ đáng thương, nằm cuộn tròn dưới thân tráng kiện, Hứa Đoản lại nổi cơn dục vọng, đưa chiếc lưỡi dài miết qua làn da nõn nà đang run rẩy, mỗi một nơi anh chạm môi đều để lại dấu hôn chủ quyền.
" Không... " giọng Tuyết Ánh rưng rức.
Từ lâu cơ thể nhỏ bé này chưa có lấy một ai động vào, không thể thích nghi, phút chốc làm những động tác phản kháng, tay lóng ngóng đẩy vòm ngực rắn chắc kia, hai chân chéo chặt cứng ngắc che phần dưới nhạy cảm, sức lực của cô đã cạn kiệt, không thể chống cự.
Hứa Đoản chạm môi vào nơi nào da thịt cô sẽ lập tức nổi lên từng lớp lớp da gà.
" Hứa Đoản, ngừng lại ngay! " cô cắn môi, khó khăn hét lên.
" Thả lỏng đi, anh sẽ nhẹ nhàng với em...
Chúng ta đã làm qua rồi...sẽ không đau nữa... " anh bị dục vọng điều khiển hoàn toàn, thều thào những lời kinh tởm bên tai cô.
" Không... " cô cực lực từ chối, dùng đôi tay bị trói ôm chắt bộ ngực như tự vệ.
Hành động của cô như vậy càng Hứa Đoản nổi đóa, cường thế khóa trụ thân cô, cặp ngực căng mẩy không còn có gì che chở phập phồng theo nhịp thở, dưới con mắt thèm khát của Hứa Đoản, chúng đẹp đến mức làm anh bứt rứt.
Gương mặt mĩ miều trộn lẫn cảm xúc vừa ngượng ngùng vừa đau xót làm anh mất kiểm soát, cắn nhẹ lên quả Cherry chính giữa bầu ngực, dây dưa làm nó sưng táy, hết bên này lại tới bên kia, bàn tay ngỗ nghịch không quên bóp nắn, vần vò đủ hình thù.
" Chậc...của em to thật! " anh tấm tắc khen nhưng vẻ mặt lại đểu giả như đang trêu ghẹo.
Tuyết Ánh lập tức chồm lên cắn vào vai anh, dây dưa đến rỉ máu, anh không ngăn cản, hứng chịu cơn giận của cô, đến khi nào cô thấm mệt, tự động nhả ra.
Anh đưa môi trượt từ xương quai xanh xuống tới bụng, cắn nhẹ lên chiếc eo thon thả, vừa ngắm nghía vừa ngờ nghệch hỏi.
" Tại sao A Nhiên lại không làm gì em? "
Câu hỏi của anh hết sức gớm ghiếc, nghe đến đây, Tuyết Ánh như bị chọc giận, bực dọc mà quát tháo, còn trợn trừng mắt với anh.
" Mộ Nhiên không hèn hạ như anh! "
" Vậy sao? " môi mỏng bỗng giật giật, một bên mắt nhướng lên, Hứa Đoản cười khẩy.
" Ánh Nhi...em đang nói tốt cho A Nhiên sao? " anh hỏi tiếp, câu hỏi khiến Tuyết Ánh phải ngậm miệng.
Cả hai đều biết rõ câu trả lời, Hứa Đoản vẫn cố tình nói ra câu trả lời ấy.
" Nếu em không phải là người yêu của anh...
A Nhiên có đối tốt với em không...? "
" Anh im đi! " Tuyết Ánh vừa khóc vừa quát tháo, không thể nghe thêm lời nào từ miệng của Hứa Đoản, tâm trí cô gần như điên loạn.
Hứa Đoản liên tục công kích bằng hành động lẫn lời nói, cái lưỡi hư hỏng lại nghịch ngợm quả Cherry vài cái, anh chồm lên thổi hơi thở bỏng rát vào tai Tuyết Ánh, cắn nhẹ trái tai, thì thầm.
" Hừm...Ánh Nhi...ngoan ngoãn nghe lời anh...
Anh sẽ tìm cách đưa em ra khỏi tay A Nhiên... "
Dứt lời, anh không cho Tuyết Ánh kịp mở miệng, công thành đoạt tất môi anh đào đến chán chê, lại chúi đầu xuống phần thân dưới trêu chọc vùng k.ín sâu nhất trong cơ thể cô.
Kích thích cổ họng bé nhỏ mất kiềm chế " Ah " lên một tiếng, cô xấu hổ cắn ngay mu bàn tay bịt chặt miệng, anh bá đạo kéo tay cô ra, thủ thỉ giọng gian manh.
" Anh muốn nghe tiếng em...đừng làm anh mất hứng... "
" Hức...xin anh dừng lại đi..." Tuyết Ánh khóc bở cả hơi, yêu ớt cầu xin, thật tâm không muốn quan hệ với anh.
Nhưng, mọi thứ đã muộn, đứng trước cơ thể kiều diễm bao năm Hứa Đoản ao ước làm gì có chuyện anh tha cho cô, mặc cho cô khóc lóc, cầu xin khan cổ họng, anh lạnh lùng đem hai chân tách rộng ra, lộ vật nam tính đang th.ắt chặt, c.uồng nộ chĩa thẳng về phía cô.
Tuyết Ánh tá hỏa, hoảng loạn mà bật người dậy giật lùi ra sau thành giường, sắc mặt Hứa Đoản lập tức đen kịt, gắt gỏng làm cô sởn gai óc.
" Mau nằm xuống cho anh...không nghe lời đừng trách anh nổi điên!!! "
" Không..." cô lắc đầu, tỏ ý không muốn.
Hứa Đoản thô bạo kéo mạnh cô về phía anh, quăng luôn cả chiếc chăn xuống sàn, không một động tác thừa lật úp Tuyết Ánh nằm sấp, chẳng cho cô chuẩn bị tâm lý liền ăn tươi nuốt sống cô từ đằng sau.
" Ah, đau quá..." Tuyết Ánh gào thét, cảm nhận được cơn đau xé ruột xé gan.
Tư mật bị công kích đột ngột, không kịp thích ứng với vật nam tính to dài kia mà trầy xước, còn bị luận động kịch liệt đau càng thêm đau.
Hai hàng nước mắt thê lương tuông như thác đỗ, cô bấu lấy ga giường, đôi môi vốn đang xơ xác còn bị cô cắn đến trầy trụa, Hứa Đoản đưa tay bóp chặt lấy mặt cô, không cho cô tự làm hại bản thân, thủ thỉ cái giọng âm trầm vào tai cô, thầm trách.
" Đau lắm đúng không?
Nhưng...nó chỉ là nỗi đau ở thể xác thôi, không đau bằng đây...
Khoảng thời gian em lạnh nhạt anh...nó đau biết nhường nào... " vừa nói anh vừa kéo lấy tay cô đặt vào ngực mình, phần dưới càng thêm điên cuồng chiếm đoạt.
Anh đạt được khoái cảm rất nhanh, gầm nhẹ trong cổ họng một tiếng " Ah ", bao nhiêu tinh hoa điều phóng thích vào bên trong cô.
Anh ngửa cổ thở một hơi nặng trịch, khóe môi khẽ cong mãn nguyện, lúc này anh mới chịu tách khỏi người Tuyết Ánh.
Toàn thân cô đầy những dấu vết hoan ái, mí mắt khẽ cụp xuống, cô rơi ngay vào giấc ngủ say trong cơn ác mộng.