" Đô đốc!!! "
Đường Ân theo truy sát Tả Thiên Ân cũng trở về, đuổi kịp tàu của Hứa Mộ Nhiên, đang hô lớn cách hắn không xa, nhiệm vụ của hắn giao cho anh lại thất bại, để Tả Thiên Ân trốn thoát.
Hứa Mộ Nhiên nghe xong trình báo, đầu óc thêm nặng, hắn mất người phụ nữ hắn thương, còn không thể tiêu diệt triệt để kẻ thù, làm tâm trí hắn điên loạn, hét lên giữa biển khơi.
" Hàn Tranh Nhi, quay về đây!
Em quay về đây cho tôi!!! "
Cơn sóng lớn kéo đến theo tiếng hét, những binh sĩ ở dưới không thể trụ nỗi, thể lực của họ bị nước câu giữ quá lâu, phải cầu xin Hứa Mộ Nhiên ở trên ngừng lại việc tìm kiếm.
Hắn nhìn những con người đang ngọ nguậy bên dưới, thất thần ngồi bệch xuống, nhỏ tiếng với Đường Ân.
" Bảo họ lên đi! " hắn rơi vào tuyệt vọng, ở biển nước mênh mông, không thể tìm được cái xác của Hàn Tranh Nhi, sóng lại đánh vào hắn buộc phải trở về.
....
Cơ thể nhỏ nằm trên nền cát lạnh, Tranh Nhi bị sóng đánh, trôi dạc vào bờ, được hai vợ chồng trong một làng chài phát hiện.
" Ở kia có xác người! Mau qua đó xem thử! "
Người đàn ông kéo theo vợ, khẩn trương đến gần, đảo mắt quan sát vài vòng, ông nhanh chóng đỡ lấy người Tranh Nhi lên, cô vẫn thở, hơi thở rất yếu ớt, tay còn bị trói, cả người đầy rẫy vết thương, da thịt Tranh Nhi truyền đến cơn bỏng rát, nhất là ở trán, cô đang trong tình trạng sốt cao.
" Xem ra cô ấy bị người ta bắt cóc rồi!
Mau đưa cô ấy về " tiếng của người đàn ông đó thì thào.
Cả vợ lẫn chồng không nghĩ nhiều, gặp người bị nạn, họ có lòng tốt đưa Tranh Nhi trở về cứu chữa, người đàn ông cõng theo cô, đạp đất chạy như bay.
Suốt ba ngày liên tục, Hứa Mộ Nhiên cho tàu ra biển khơi tìm kiếm tung tích của Tranh Nhi, hắn không tìm được xác cô, quyết không tin cô đã chết.
Đường Ân theo lệnh hắn, dẫn người tìm theo các ven biển, lùng sục suốt nhiều ngày, anh đi đúng vào khu vực làng chài đã cứu Tranh Nhi.
Hỏi thăm cả ngày không có tung tích, tất cả người tìm kiếm điều đã mệt, Đường Ân lệnh cho họ chia ra, tìm cho nhanh.
Anh một mình dừng chân ở ngôi nhà 1 đôi vợ chồng trẻ, gõ cửa hỏi thăm người ở bên trong.
" Xin hỏi! Hai người có thấy qua cô gái này không? " Đường Ân đưa bức hình, chân dung của Tranh Nhi cho họ.
Hai vợ lập tức có phản ứng, nhìn Đường Ân mặc quân phục, phát lệnh tìm người, còn cho rằng họ đã cứu phải tội phạm, không ngần ngại gật đầu, thừa nhận.
" Có! Có!
Thưa ngài cô ta ở bên trong, còn đang nằm hôn mê! " người vợ vội chỉ vào trong phòng khách.
" Thật sao! " Đường Ân khẩn trương, không đợi họ đáp câu hỏi, vào trong xem xét.
" Tứ phu nhân! " anh the thé giọng.
Đập vào mắt Đường Ân, Tranh Nhi đang nằm thở nặng nề, sắc mặt tái mét như xác chết, miệng còn liên tục gọi " A Tuấn " trong mê sảng. Người của cô đâu đâu cũng có vết bầm tím lưu lại, trên trán còn đang đắp một chiếc khăn hạ nhiệt, Đường Ân lây gọi nhưng cô không tỉnh, từ da thịt cô anh còn cảm nhận được cô đang sốt rất cao.
" Không được rồi! Phải báo với Đô đốc! " anh lẩm bẩm, xoay người định gọi tiếp viện.
Nhưng rồi, đôi chân dài kia lại bỗng khựng, cơ mặt anh đang căng thẳng bỗng chốc thay đổi, giống như người có lỗi, quay đầu chăm chăm ánh nhìn vào Tranh Nhi đang hôn mê.
Cô trở về từ cõi chết, thoát một kiếp nạn từ ác ma, Đường Ân có chút không nỡ để cô quay về tiếp tục cảnh khổ, do dự một lúc, anh liều mình, móc từ trong túi ra toàn bộ số tiền mình có vào lúc này, đặt vào tay người đàn ông kia.
" Giúp tôi! Đưa cô ấy về quê nhà của tôi!
Giao cô ấy cho dì của tôi chăm sóc! " anh vừa nói vừa gấp gáp ghi địa chỉ cho họ.
" Xong việc tôi sẽ thưởng thêm cho các người! " anh gằn giọng câu cuối, ánh mắt căng thẳng nhắm thẳng vào hai người.
Họ nhìn số tiền trong tay, không quá ít, lại nhìn sang Tranh Nhi, do dự.
Đường Ân mặc quân phục, nghiêm mặt dùng oai nghiêm, buộc họ phải nghe theo.
" Đừng có đứng đây dây dưa nữa! Nhanh đi! "
" Vâng, chúng tôi đi ngay! " họ hớt hải gật đầu.
" Được! Cảm ơn hai người! " Đường Ân nôn nóng, nói ngắn gọn, vội bước ra ngoài, trước khi ra khỏi ngôi nhà đó anh còn không quên cảnh cáo hai vợ chồng.
" Nếu có ai hỏi tung tích cô gái này, các người phải nói chưa từng gặp qua
Nói sai tôi sẽ tiễn các người xuống gặp diêm vương đấy! "
Hai vợ chồng sợ mất mật, không dám làm trái.
Người theo tìm kiếm Tranh Nhi vẫn còn ở đây, Đường Ân nhanh chóng tập hợp họ lại, chuyển hướng để đôi vợ chồng kia thuận lợi đưa Tranh Nhi đi.
Hôm đó, Tranh Nhi được đưa về quê của Đường Ân ở tỉnh khác, giao cho người dì của anh chăm sóc cô.
Hứa Mộ Nhiên truy tìm tung tích Tranh Nhi không ra, những ngày này hắn rơi vào tuyệt vọng, nhốt mình trong phòng, đầy mùi hương hoa ly trắng, chẳng màn thế sự bên ngoài, mọi dự định hắn dành cho Tranh Nhi đều tan biến, cùng với quyết định sai lầm ngày đó.
" Tranh Nhi...hồ ly nhỏ...em về đi...
Tôi nhớ em nhiều lắm... " hai mắt Hứa Mộ Nhiên rơm rớm, giọt nước mắt quý giá hơn hai mươi mấy năm không rơi, kể cả người thân mất, bây giờ lại bỗng nhỏ xuống từng giọt * tí tách *, thấm qua làng da màu đồng rắn chắc.
Hắn ngước nhìn vào chiếc gương trên bàn trang điểm, bóng hình của Tranh Nhi xuất hiện ở bên trong, hai má hắn sớm ướt đẫm, ngờ nghệch lếch người sang đó ngồi.
Đôi mắt nhỏ chăm chăm vào chiếc gương, hai tay Hứa Mộ Nhiên đưa lên, nắm chặt thành chiếc gương ấy, hình ảnh phản chiếu trong gương dần rõ rệt, là gương mặt đang khóc thương của hắn.
" Hồ ly nhỏ...em đang ở đâu? "
" Hồ ly nhỏ...là tôi không tốt...
Xin lỗi em... " hắn tự trách mình trước tấm gương, lực tay mạnh theo từng chữ, cơn thịnh nộ lại dâng trào.
* Rắc *
Tấm gương nứt thành từng vệt lớn, hắn trút giận lên tấm gương ấy, bàn tay của hắn cũng chảy máu vì bị những mảnh kính đâm phải.
" Đau...tôi đau quá...hồ ly nhỏ... " giọng hắn nghẹn ngào đau đớn, không phải nỗi đau ở tay mà là nỗi trong tim hắn, dằn xét làm hắn không thở nổi.
Hắn gấp gáp cúi mặt, hít lấy không khí nặng nề, tròng mắt của hắn hiện rõ hình bóng của Tranh Nhi, trong mắt hắn tất cả đều là cô, hắn lại ngẩn mặt lên, nhìn chiếc gương nứt, cảm xúc hắn lẫn lộn khó tả.
" Tranh Nhi...tôi yêu em...
Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em
Tôi yêu em rồi! Em về đi! " hắn bộc bạch, tiếng nấc lên ngay trước gương, thu tay về ôm lấy lồng ngực.
" Tại sao...tại sao...tất cả những gì tôi mong đợi bây giờ...
Tại sao...em lại mang...tất cả tình yêu của tôi...
Theo em xuống biển... " Hứa Mộ Nhiên khàn giọng, tự đấm bàn tay đầy máu lên ngực, tiếng * hừng hực * mạnh như búa tạ đập xuống, âm lên rõ rệt.
Mất Tranh Nhi, hắn mới biết trái tim đã yêu cô sâu đậm, không còn cảm giác thích, chớm nở của thuở đầu.
Hắn ngã người, mặc thân va đập xuống nền, nằm vật ra đó, sải tay đầy máu, đưa đôi mắt đen kịt nhìn lên trần nhà, hắn nhớ Tranh Nhi, cần cô quay lại giải thoát trái tim đang đau nhói.
" Mộ Nhiên! "
Tiếng của Thương Lan bất thình lình vang lên kéo Hứa Mộ Nhiên từ trong những suy nghĩ bừng tỉnh, hắn lập tức bật dậy, từ nãy đến giờ hắn đau thương mất tập trung, để Thương Lan vào mà không hay biết.
Hứa Mộ Nhiên chĩa ánh nhìn lãnh khốc sang đó.
" Ai cho cô vào đây! " hắn hắng giọng.
Ánh mắt Thương Lan va vào bàn tay đang chảy máu của hắn, hốt hoảng chẳng màn lời cảnh báo, tự tiện chạy đến, cầm lấy tay hắn.
" Mộ Nhiên, anh bị làm sao vậy? " sắc mặt Thương Lan lo lắng rõ rệt.
Hứa Mộ Nhiên đối mặt với sự quan tâm ấy, lạnh lùng rút tay, quay ngoắt người đi, giấu đôi mắt ướt, giữ nguyên ngữ khí lạnh buốt, chất vấn cô ta.
" Tôi hỏi ai cho cô vào đây? Cô bị điếc à? " giọng nói đang thép ngày nào lại bổ vào tai Thương Lan.
" Mộ Nhiên...em lo cho anh...em... "
" Cút ra ngoài! "
Không đợi Thương Lan nói hết câu, Hứa Mộ Nhiên đột ngột quát tháo, làm cô ta giật mình, chân run không bước nổi.
Tên ác ma đang trong cơn điên loạn, Thương Lan còn lì lợm, chọc hắn nổi máu xung thiên, bất ngờ quay người dùng tay bóp cổ cô ta, bóp đến trợn tròn hai mắt.
" Tôi bảo cô ra ngoài...
Lời của tôi cô dám không nghe sao... " hắn nghiến răng, lực bóp mạnh theo từng chữ.
Thương Lan vùng vẫy, đập tay trong tuyệt vọng, cố dung hơi sức yếu ớt xin Hứa Mộ Nhiên.
" Mộ Nhiên! Buông...em...ra... " hốc mắt Thương Lan ầng ậng lệ, nhịp thở ngắt quãng, hàng mi cánh bướm tuyệt đẹp dần kéo xuống.
Khi cô ta sắp tưởng mình sắp chết, Hứa Mộ Nhiên lại buông tay vào đúng thời khắc ấy, Thương Lan còn chưa kịp hoàn hồn, mái tóc dài tức khắc bị kéo.
" Cút ra ngoài cho tôi!
Đừng để tôi thấy mặt của cô! " Hứa Mộ Nhiên tàn nhẫn, nắm tóc Thương Lan lôi cô ta lê lết ra khỏi cửa, ném ra ngoài như vứt đồ.
* Rầm *
Cánh cửa bị hắn đóng mạnh, Thương Lan ở ngoài đó ôm người đau đớn, vẫn ngoan cố chồm tới đập vào cửa.
" Mộ Nhiên! Em biết anh vì Hàn Tranh Nhi mà tự trách!
Nhưng cô ta chết rồi! Anh đừng hành hạ bản thân nữa có được không! " Thương Lan ở bên ngoài lớn tiếng vọng vào.
Ngay lập tức, cánh cửa kia mở ra, cơ mặt đang cong hết cỡ của Thương Lan bỗng nhăn nhó, Hứa Mộ Nhiên đằng đằng sát khí, giáng xuống một bạt tay vào mặt cô ta.
" Á!!! " Thương Lan đồ kềnh xuống nền, hoang mang không rõ, ôm lấy má mình, nước mắt đầm đìa hướng sang Hứa Mộ Nhiên.
" Ngập cái miệng thối của cô lại!
Hàn Tranh Nhi chưa chết!
Cô còn trù ẻo cô ấy tôi cắt lưỡi cô! " hắn đứng oai nghiêm, chỉ tay vào mặt Thương Lan.
Dứt lời, chẳng đợi cô ta trả lời, đóng cửa lần nữa quay vào.
Thương Lan nằm dưới nền lạnh khóc cạn nước mắt, tự hỏi, chẳng phải hôm đó chính Hứa Mộ Nhiên quyết định cứu cô ta sao?
" Mộ Nhiên...
Tại sao anh lại vô tình như vậy? "