Thương Lan ngước nhìn trước cửa, oán thầm trong tâm.
Ngẫm nghĩ, bản thân chẳng làm gì nên tội, lại hứng chịu sự oán giận của Hứa Mộ Nhiên, từ ngày quay về, không có lúc nào Hứa Mộ Nhiên ngó ngàng đến Thương Lan.
Càng lúc, sự ghét bỏ của hắn đối với cô ta càng rõ rệt, cô ta cứ ngỡ hắn có chút tình cảm với mình nên mới cứu mình, không ngờ bây giờ mới hiểu rõ, là cô ta tự ảo tưởng bản thân quan trọng với Hứa Mộ Nhiên.
" Mộ Nhiên! Em yêu anh nhiều đến như vậy...
Cuối cùng anh chỉ xem em là người dưng... " Thương Lan làu bàu, buồn bã lồm cồm đứng lên, hai chân nhỏ loạng choạng rời khỏi đó.
.....
" Tranh Nhi!!! "
" A Tuấn! "
Tranh Nhi mở mắt, một màu đen bao trùm quanh cô, hai chân cô lơ lửng trong không trung, giọng nói vang vọng khi nãy cô nghe rất rõ, là tiếng của người cô yêu Hoắc Tuấn.
Hình ảnh của anh dần hiện rõ, sau bóng tối đen kịt, anh mặc bộ đồ hỉ, tay cầm hoa ly trắng, nụ cười ôn nhu hiện rõ trên khuôn mặt điển trai, ánh mắt thâm tình của anh hướng về phía Tranh Nhi.
" A Tuấn! " Tranh Nhi nở nụ cười rạng rỡ, nước mắt hạnh phúc ngập trên khuôn mặt nhỏ.
Nhìn kĩ người cô lúc này, cũng đang mặc hỉ phục lộng lẫy, xem ra cô đến âm phủ rồi, gặp lại người chồng cô yêu, hai chân mảnh bước vội, còn dang rộng hai tay chạy đến phía trước.
* Bộp *
Cái ôm thắm thiết, nồng nàn, Tranh Nhi xiết lấy vòng tay nhỏ, miệng cong hết cỡ, lộ cả hàm răng đều tăm tắp, cô khóc nức nở trong lòng Hoắc Tuấn.
" A Tuấn...A Tuấn...cuối cùng...cuối cùng...em cũng đến được với anh rồi! " cô vùi đầu vào thân Hoắc Tuấn, nước mắt đầm đìa thấm qua lớp áo đỏ.
Bàn tay ấm áp ngày nào vuốt lên mái tóc Tranh Nhi, cả nhịp tim và hơi ấm thân quen, bao phủ cơ thể nhỏ, Tranh Nhi chìm đắm trong hạnh phúc vỡ òa, vòng tay nhỏ càng thêm xiết chặt.
" Hồ ly nhỏ, em nghĩ có thể thoát được tôi sao? "
Giọng nói man rợ bỗng cất lên, truyền vào màng nhĩ, Tranh Nhi kinh hồn khiếp đảm buông tay tức thì, hai mắt phượng mở to như mắt ếch, bước chân dần tụt lùi ra sau.
" Không! Hứa Mộ Nhiên! " Tranh Nhi lắc đầu, chấn động không thôi, liên tục đảo mắt thăm dò.
Vừa nãy cô đã nhìn thấy Hoắc Tuấn, còn mặc đồ cưới đón cô, đây chẳng phải là âm phủ sao? Hứa Mộ Nhiên tại sao lại xuất hiện ở đây?
Hai chân nhỏ lùi dần, người đàn ông lãnh khốc kia dần tiến lại, dồn ép cô, trên người của Hứa Mộ Nhiên cũng đang mặc hỉ phục đỏ, khác ở chỗ, hoa ly trắng cô thích đã biến mất, thay vào đó là đóa hoa hồng đen, Hứa Mộ Nhiên còn đưa tay sang chỗ cô, cất giọng ngạo nghễ.
" Hồ ly nhỏ, tôi đến đón em đây!
Em không bao giờ thoát khỏi tay tôi được đâu! "
Trên mặt Hứa Mộ Nhiên nở nụ cười tà ác, tay cầm hoa còn chấp sau mông, bày ra điệu bộ nghiêm trang, tác phong của một Đô đốc không mất đi, cao cao tại thượng, hắn bước bước nào Tranh Nhi lập tức lùi bước đó.
Cô muốn chạy, nhưng không gian vô định này khiến cô không tìm được lối, hể cô xoay bên nào cũng thấy hình bóng của Hứa Mộ Nhiên xuất hiện, đến mức cô hoảng loạn hét lên.
" Đừng!!! "
Đồng tử trong mắt thu nhỏ, vầng trán trơn mịn lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, hơi thở của Tranh Nhi dồn dập, hồng hộc âm rõ, trần nhà đơn sơ đập vào tầm mắt cô.
Tranh Nhi lồm cồm ngồi dậy, quan sát thật kĩ, một ngôi nhà nhỏ, có phần xập xệ ở trước mặt, ánh nắng của mặt trời còn đang chiếu rọi, khác hẳn với cảnh vừa rồi cô nhìn thấy.
Hai tay yêu ớt đưa lên, nhìn bàn tay đang cử động, lại nhìn xung quanh, Tranh Nhi thở một hơi nặng trịch, hóa ra cảnh tượng lúc nãy là mơ, cô vẫn còn sống, không thể gặp lại Hoắc Tuấn đã chết.
" Đây là đâu? " Tranh Nhi lẩm bẩm, kéo chiếc chăn nặng nề trên thân, đưa chân trần xuống nền đất lạnh.
Tức khắc, lòng bàn chân truyền đến cảm giác lạnh buốt, cả cơ thể mềm nhũn, không thể điều khiển hai chân mảnh khảnh bước đi ngay.
Tranh Nhi mím lấy môi khô, cố điều chỉnh trạng thái, dồn sức đứng lên, với tới thành tường, bám vào đó, loạng choạng bước ra khỏi căn phòng nhỏ.
Ánh mắt cô va vào cuốn lịch treo trên tường, bắt đầu đếm nhẩm, " 10 ngày rồi ư... ", kể từ lúc cô tự tử, đã hơn 10 ngày cô hôn mê.
Căn nhà nhỏ đơn sơ làm cô tò mò, không biết ai đã có lòng cứu mình, cố gắng lết cơ thể mệt nhoài ra ngoài tìm người.
Ngay lập tức, bước chân cô khựng lại, há mồm chữ O, hoảng sợ tột độ, chân run làm cô ngã sấp mặt ra đất.
" Tứ phu nhân! " Đường Ân trông thấy, gấp gáp chạy vào trong đỡ lấy Tranh Nhi, phía sau anh còn có một người phụ nữ lớn tuổi theo vào.
" Đường Ân...không... " Tranh Nhi gạt phăng cánh tay của anh, sợ hãi lùi người ra sau.
Hai mắt cô ầng ậng lệ, gương mặt nhợt nhạt, không còn một giọt máu, Đường Ân là thuộc hạ thân tính bên cạnh Hứa Mộ Nhiên, nhìn anh xuất hiện ở đây, tên ác ma kia chắc chắn cũng ở đây.
" Đừng...đừng lại gần tôi... " cô xua đuổi, nhìn giáo giác tìm kiếm sự xuất hiện của Hứa Mộ Nhiên.
Đường Ân hiểu ngay, đưa hai tay hờ trước mặt, nhỏ giọng trấn an Tranh Nhi.
" Tứ phu nhân! Bình tĩnh!
Đô đốc không tìm ra người được đâu!
Nơi này rất an toàn... "
" Không tìm...ra tôi...
An toàn... " Tranh Nhi ngơ ngác, hai mắt to tròn ngây thơ, cô nghe nhưng không hiểu, vẫn còn lo sợ, lùi người đến khi nào người cô đụng vào chân tường mới chịu dừng.
Cả gương mặt của Đường Ân lộ rõ nét tội nghiệp, nhìn cô sợ, anh buộc lòng giữ khoảng cách, nho nhã giải thích với cô.
" Phải!
Đô đốc không tìm ra người được đâu
Là tôi lén đưa người đến đây, trốn khỏi sự truy lùng của Đô đốc! " Đường Ân nói chữ nào cũng thật chậm rãi, đủ to rõ để Tranh Nhi ở kia nghe hiểu.
Anh giữ nguyên tư thế, ngồi xổm, đưa hai tay sẵn sàng lại gần đỡ Tranh Nhi.
Biết Đường Ân không có ác ý, Tranh Nhi dần buông lỏng phòng bị, người phụ nữ gần anh chủ động bước tới đỡ lấy cô.
" Cháu gái! Đừng sợ! Bọn ta không có ác ý đâu! " bà tươi cười, cẩn trọng dìu Tranh Nhi yếu ớt qua chiếc ghế gỗ ngồi nghỉ.
Hành động của bà và Đường Ân thật sự chẳng có chút nào muốn làm thương hại Tranh Nhi, đã thế cô không thấy sự xuất hiện của Hứa Mộ Nhiên, bắt đầu mới tin lời họ.
" Sao anh lại giúp tôi? " Tranh Nhi chưa ngồi nóng đít, hấp tấp chất vấn.
* Phù * Đường Ân nghe câu hỏi, lập tức thở dài, phẩy tay ra hiệu cho người phụ nữ bên cạnh ra ngoài, rồi anh ngồi xuống cạnh Tranh Nhi, do dự vài giây cũng nói rõ lí do.
" Người từ quỷ môn quan trở về...
Chịu khổ đủ rồi...
Quay về Hứa gia người lại vào địa ngục...tôi không nỡ thấy một cô gái bị dày vò như vậy... " giọng anh trầm khàn, từ tốn, mỗi một câu điều giữ kính ngữ với Tranh Nhi.
Đôi mắt nhỏ kia không dám nhìn trực diện vào mắt Tranh Nhi, sợ cô nhìn ra thứ tình cảm khác thường trong anh.
Việc Đường Ân lén đưa Tranh Nhi thoát khỏi truy lùng của Hứa Mộ Nhiên, một phần vì thương cho số phận, một phần anh cũng nảy sinh tình cảm đặc biệt với cô, sau lần cô bị những tên côn đồ khi có ý hãm hại.
Chung quy, Đường Ân cũng là đàn ông, còn là một tên chưa từng gần nữ sắc, hôm đó Tranh Nhi có những cử chỉ dẫn dụ, mặc dù là do bị bỏ thuốc, nhưng kể từ lúc đó Đường Ân hình thành sự nhớ nhung với cô rất mãnh liệt.
Trong Hứa gia, Đường Ân không bao giờ để lộ sự ái mộ ấy với Tranh Nhi, và bây giờ cũng vậy, anh sẽ mang nỗi tương tư ấy giấu mãi trong tim.
" Thật sao? " Tranh Nhi thành thật hỏi, không dám tin hoàn toàn vào những gì mình nghe được.
Sợ, Đường Ân có ý khác, nhất quyết tra hỏi cho ra.
" Là thật! Tứ phu nhân...
Người cứ yên tâm ở đây tịnh dưỡng...
Về chuyện...anh trai của người... " Đường Ân ngập ngừng câu cuối.
Tranh Nhi nghe nhắc đến Hàn Tuyên, kích động, lòng lại nơm nớp lo sợ, vô thức bắt tay Đường Ân tra hỏi.
" Anh của tôi làm sao? Hứa Mộ Nhiên đã làm gì anh ấy? " cô hớt hải, nét mặt lo lắng thấy rõ.
Đường Ân vội rút tay mình, giữ khoảng cách với Tranh Nhi, từ tốn giải bày với cô.
" Anh trai của người không sao cả!
Sống rất ổn! Chỉ cần người ở đây đừng lộ diện...
Qua vài tháng Đô đốc tìm người không ra chắc chắn sẽ thả Hàn Tuyên đi! "
" Sao anh lại chắc chắn như vậy? " Tranh Nhi hạ giọng, giữ chặt tay vào lồng ngực, cô xa anh trai đã quá lâu, Hàn Tuyên còn trong tay Hứa Mộ Nhiên, còn tàn tật, khiến lòng cô lo lắng khôn nguôi.
Thử hỏi, nghe một thuộc hạ trung thành của Hứa Mộ Nhiên đảm bảo, Tranh Nhi làm sao dám tin chắc vào Đường Ân.
Đường Ân đọc ra suy nghĩ đó của Tranh Nhi, nén lại thứ tình cảm đặc biệt kia đừng bộc ra, tươi cười, cố gắng giải bày để cô tin.
" Tứ phu nhân, tôi biết người còn hoài nghi
Nhưng xin người hãy tin tôi lần này! Tôi thật sự muốn giúp người thoát khỏi tay Đô đốc!
Đợi một thời gian nữa Đô đốc ngừng tìm kiếm, thả anh trai người ra...
Tôi sẽ đưa hai người đến tỉnh khác sinh sống! Mai danh ẩn tích... "
" Là thật... " Tranh Nhi nghẹn ngào, cúi mặt, nụ cười mừng rỡ, pha chút mệt mỏi.
" Cảm ơn anh Đường Ân! " cô liên tục gật gù, tỏ thành ý biết ơn với Đường Ân.
Anh không dám nhận chỉ đành khua tay, lịch sự từ chối.
Xem ra, ông trời vẫn không bạc đãi Tranh Nhi hoàn toàn, vẫn còn cho cô gặp người tốt, chịu giúp cô thoát khỏi tay ác ma, gánh nặng trong lòng cô coi như cũng trút đi một nửa.
" Tứ phu nhân, người vẫn còn yếu hãy vào trong nghỉ ngơi đi! " Đường Ân bất giác đưa tay ra, muốn đỡ Tranh Nhi, sực nhớ đột ngột lại thu về, giữ khoảng cách.
Tranh Nhi đối mặt với cử chỉ tôn trọng của anh, càng thêm tin tưởng.
" Sau này đừng gọi tôi là Tứ phu nhân nữa!
Gọi tôi là Tranh Nhi được rồi!
Tôi không muốn nghe cái tên đáng sợ đó đâu "