" Ăn cơm thôi! "
Tiếng nói nhỏ nhẹ của Dương Hồng Di, tay đặt những đĩa đồ ăn do đích thân Tranh Nhi làm, cô nấu ăn rất giỏi, món nào cũng bắt mắt, mùi thơm nực nồng kích thích hai bên cánh mũi.
Dù là bàn thức ăn đơn sơ, nhưng lại hấp dẫn đến lạ thường, nhìn thôi cũng đủ làm Đường Ân chảy nước miếng ròng ròng, không đủ kiên nhẫn, cầm đũa lên.
" Chúc mọi người ngon miệng! " anh mời lấy lệ, gấp gáp gắp một miếng thịt kho.
Cái miệng rộng hả căng hết cỡ, cả một miếng thịt to đùng chui thẳng vào trong, không cần Đường Ân cắn từng miếng nhỏ, nhai nhoàm nhoàm trước hai người phụ nữ kia.
Tranh Nhi sống ở đây được một thời gian, quen với cách hành xử của Đường Ân, không lấy làm lạ với cách anh ăn uống, âu anh là một nam nhi, sức dài vai rộng, ăn to nói lớn là chuyện thường tình.
Vả lại, cả khối cơ bắp cuồn cuộn trên người anh, phải được nạp đủ dinh dưỡng mới duy trì được năng lượng cho một ngày làm việc.
" Ăn nhiều một chút! Trong bếp vẫn còn đấy! " Tranh Nhi chu đáo, gắp thêm một miếng thịt nữa cho anh.
" Cảm ơn cô! " Đường Ân đón lấy, không chút e dè.
Tiếng cười rôm rả vang vọng, cả ba cười nói rất vui vẻ, tình cảm đặc biệt của Đường Ân dành cho Tranh Nhi càng lúc càng tăng cao, lắm lúc anh thầm ước đây là một gia đình thực thụ.
Kim đồng hồ xoay chuyển, gần 7h tối, trên núi cao nên nhiệt độ thấp hơn các vùng khác, gió cũng kéo đến ù ù, những hạt giống bồ công anh đu theo làn gió bay khắp tứ phía.
Bàn tay mềm mại nâng niu từng hạt giống, bay vào lòng bàn tay, Tranh Nhi ngẩn ngơ, nhìn chòng chọc ra cánh đồng bồ công anh, thấy trời đã tối đen, thiết nghĩ sẽ không ai nhìn rõ mặt cô, bây giờ ra đó hít thở âu cũng khá hợp lí.
Nghĩ là làm, Tranh Nhi nhẹ bước đến giữa cánh đồng, thả hồn theo làm gió mát du dương, những ngày tháng ở nơi này bình yên đến mức, cô phải trộm nghĩ, đây mới là nơi dành cho cô và Hoắc Tuấn.
" Đẹp quá... " giọng cô thì thào, lại đưa tay đón từng hạt giống trắng mịn màng, trắng buốt như bông tuyết.
Khuôn miệng nhỏ bất giác nở nụ cười thích thú, hai mắt long lanh tận hưởng, trông Tranh Nhi hệt như một đứa trẻ hiếu động, xoay cơ thể mảnh mai giữa cánh đồng hoa.
" Á!!! "
Cánh tay rắn chắc luồng qua eo nhỏ.
Đoạn, Tranh Nhi hí hửng cười đùa, xoay vòng, không may vấp chân, ngã người theo quán tính, Đường Ân bất thình lình xuất hiện, kịp thời đưa tay ngang eo, đỡ lấy cô, hai mắt họ nhìn nhau trong bầu không khí ngượng ngùng.
Tranh Nhi vội đứng vững, né người ra khỏi vòng tay của Đường Ân, cúi gầm mặt, khó khăn mở lời.
" Cảm...ơn anh...Ân! " tiếng cô lắp bắp, đôi mắt chớp lia lịa, nhìn không dám nhìn thẳng.
" Không có gì đâu! " Đường Ân bị cô lạnh nhạt, vôi thu tay về, giữ nét mặt điềm đạm của quân nhân, đứng yên ở đó.
Hai mắt nhỏ của anh chuyển hướng, ngắm nghía những cây bồ công anh, tiện cho anh giấu được ánh mắt hỗn tạp, cũng tiện cho Tranh Nhi không e ngại.
" Tranh Nhi! Cô thích hoa bồ công anh chứ? " anh hỏi, lách sang chuyện khác.
" Bồ công anh... " Tranh Nhi lẩm bẩm.
Đối mặt với câu hỏi của Đường Ân, cô rất điềm nhiên, hướng mắt xuống những cây bồ công anh, khuôn miệng tươi rói bật thành tiếng " có " to rõ.
Rồi, cô bỗng bước lên trước mặt Đường Ân, đột ngột lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay, đưa sang cho Đường Ân.
" Tặng anh đó! Là tôi tự tay thêu đấy! " cô hẩy đầu vào chiếc khăn, ánh mắt dáng chặt vào nó.
Đường Ân trông thấy món quà bất ngờ, phút chốc đờ mặt đứng hình tại chỗ, Tranh Nhi bỗng tặng đồ cho anh, còn là khăn tay giống với vật định tình, làm anh bối rối.
" Cái này... " anh nói, khó khăn không cất thành lời.
Chiếc khăn trên tay cô, rõ rệt hình hoa bồ công anh, có lẽ cô đã luôn quan sát sở thích của Đường Ân từ lúc ở đây, hành động này của cô khiến Đường Ân luống cuống không ngừng, nửa muốn nhận, nửa lại muốn từ chối.
" Nhận đi! Tôi ở đây cũng lâu rồi, chẳng có gì báo đáp ân tình của anh!
Chỉ thể làm chút việc cỏn con này thôi! " Tranh Nhi giải bày, không muốn Đường Ân hiểu sai ý, cô còn tự mình chủ động kéo lấy tay anh, đặt chiếc khăn tay vào đó.
Đến nước này, Đường Ân không thể không nhận, Tranh Nhi rạch rõ ranh giới, nên anh cũng coi như chiếc khăn này là một thứ trả công cho những gì anh đã làm.
" Cảm ơn cô! " anh cầm chặt nó trong tay, còn đưa lên mũi, hít nhẹ một hơi.
" Quả là mùi thơm của phụ nữ... " anh nghĩ thầm, chiếc khăn Tranh Nhi thêu, tỏa ra mùi hoa ly trắng, dịu nhẹ hòa với mùi từ cơ thể Tranh Nhi lưu lại trên chiếc khăn, khiến từng tế bào trong người Đường Ân có chút rạo rực, chạy rần rần trong tâm người anh.
Đường Ân cố nén cảm xúc, xem nó như bảo vật, cất giữ cẩn thận.
Giống với những lần ghé thăm, Đường Ân chỉ ở lại một lúc liền quay về, Tranh Nhi cứ thế ở lại ngôi nhà nhỏ này, chờ đợi tin tức từ anh.
Cùng với hai tháng trôi qua ấy, Hứa Mộ Nhiên không ngừng tìm kiếm tung tích Tranh Nhi, cứ vài hôm hắn lại kéo người quay lại eo biển đó, dò la tung tích.
Lúc nào hắn trở về cũng tay trắng, lủi thủi một mình đến căn phòng của Tranh Nhi, suốt một tháng vắng bóng cô, không có đêm nào hắn chợp mắt được, cũng không có đêm nào hắn không ngủ trong căn phòng này, tay còn cầm chặt con hình nhân mà cô làm cho hắn.
Ngoài những lúc tự nhốt mình, thỉnh thoảng Hứa Mộ Nhiên cũng dạo ra hoa viên, ngắm hoa ly, nhất là vào những buổi đêm không sao không trăng, hắn hay ra đấy ngồi ngẩn ngơ cả một buổi tối, hắn còn ra lệnh cấm, bất cứ ai cũng không được bước vào đây, cho đến khi Tranh Nhi quay trở về.
Hắn ở đó đến khi chán nản, lại quay vào, từ ngày mất Tranh Nhi tính tình ác ma của hắn càng bộc phát dữ dội hơn, hể ai làm gì không vừa ý, hắn không đánh mà trừng phạt họ bằng cách lấy đi một bộ phận trên cơ thể, khiến không ít người run sợ, nhìn thấy hắn phải trốn ngay.
Sải chân dài miên man, khiễng từng bước, hắn ngày nào cũng đi ngang khu vực canh gác của Đường Ân, hôm nay lại vô tình va ánh mắt vào những hành động kì lạ của Đường Ân.
Trên tay anh, cầm chiếc khăn tay, đang nâng niu nhìn ngắm, Hứa Mộ Nhiên chưa từng thấy Đường Ân dùng khăn tay, càng chưa từng thấy anh thích những món đồ này, hoa văn trên chiếc khăn càng làm Hứa Mộ Nhiên tò mò.
Bước chân của hắn nhẹ nhàng, đi không nghe tiếng động, chẳng mấy chốc đã đứng sau lưng Đường Ân, chăm chăm hai mắt vào người anh.
" Đường Ân! " giọng hắn trầm thấp, gọi ở phía sau.
" Đô đốc! " Đường Ân giật bắn người, đứng bật dậy, nghiêm chỉnh, cúi đầu hành lễ với hắn, hai tay anh lập tức giấu đi chiếc khăn ra sau mông.
Biểu hiện lấm la lấm lét của Đường Ân, làm Hứa Mộ Nhiên sinh nghi, hắn chấp tay nghiêm trang, bộ dạng đạo mạo của một Đô đốc hỏi chuyện.
" Cậu đang làm gì vậy? Giấu cái gì thế kia? "
" Đô đốc...tôi... " Đường Ân ấp úng.
Bá khí toát ra từ người của Hứa Mộ Nhiên làm cổ họng anh chặn đứng, phút chốc không nghĩ ra được lời lẽ.
Người đàn ông lãnh khốc kia vẫn đang chĩa ánh nhìn ác ý vào người anh, vầng trán anh bắt đầu đổ mồ hôi hột, mất vài giây để lấy bình tĩnh.
" Thưa...là khăn tay thôi ạ! " Đường Ân đưa chiếc khăn ra trước mặt Hứa Mộ Nhiên.
Do, căng thẳng, Đường Ân đã nhào chiếc khăn ấy nhăn nhúm, Hứa Mộ Nhiên hướng mắt xuống, nhìn vào hoa văn bồ công anh, đường thêu tỉ mỉ, lại ngó sang sắc mặt xám xịt của Đường Ân.
Khóe miệng hắn khẽ cong tà mị, không có người đàn ông nào tự mua cho mình một chiếc khăn tay có hoa văn mà phụ nữ hay dùng. Hắn đoán, chiếc khăn này là của một người phụ nữ tặng cho Đường Ân.
" Cậu mua nó sao? " hắn tinh ý hỏi nhỏ.
" Không ạ! " Đường Ân lắc đầu, phủ nhận.
Xong, anh từ tốn trình bày, giữ kính ngữ với Hứa Mộ Nhiên.
" Là khăn do dì của tôi thêu ạ! "
" Dì? " Hứa Mộ Nhiên nhướng một bên mắt, gằn giọng trong lời nói.
Đường Ân gật đầu lia lịa, dùng lí do lấp liếm tránh Hứa Mộ Nhiên nghi ngờ.
" Vâng ạ!
Mấy nay dì sức khỏe không tốt tôi thường xuyên về thăm...
Dì thương tôi nên thêu nó cho tôi, ở xa đỡ nhớ người thân! " anh nói, to rõ, chữ nào cũng đầy thiết phục, nhưng ánh mắt phản chủ của anh lại tố giác với Hứa Mộ Nhiên.
Hắn biết tỏng anh nói dối, với con mắt tinh tường của hắn, chiêu trò này không lừa được hắn, thế nhưng hắn lại không vạch trần, tra hỏi anh.
Âu, hắn nhận ra biểu hiện của Đường Ân hiện giờ, đang tương tư một cô gái, hắn từng trải qua cảm giác đó, biết chắc Đường Ân đang rơi vào yêu. Anh là thuộc hạ thân cận bên hắn, theo hắn nhiều năm như vậy, chưa có mảnh tình vắt vai nào, giờ trông thấy anh để mắt tới phụ nữ, hắn cũng không muốn cấm hay xen vào.
" Được rồi! Cậu cất chiếc khăn ấy cẩn thận vào đừng để mất! " hắn vỗ bồm bộp lên vai Đường Ân.
Nghe hắn nói đến đây, trong lòng Đường Ân mới nhẹ nhõm được một chút, may mà hắn không tra hỏi tường tận.
" Vậy...tôi xin phép Đô đốc được tiếp tục công việc! " anh cúi người, cung kính.
Hứa Mộ Nhiên ngoắc tay ra hiệu cho anh lui.
* Hít *....
Hai mắt nhỏ của Hứa Mộ Nhiên lập tức mở to, đằng đằng sát khí sang Đường Ân.
Đoạn, Đường Ân vâng lệnh Hứa Mộ Nhiên lui đi, anh vừa chuẩn bị cất chiếc khăn, luống cuống làm rớt nó xuống, khi anh nhặt nó lên, phủi bụi trước làn gió, Hứa Mộ Nhiên với chiếc mũi siêu thính, ngửi ra ngay mùi hoa ly trắng hòa quyện với một mùi lạ trên chiếc khăn.
Hắn hít thật sâu, xác nhận rõ mùi hương ấy, tức khắc nghĩ ngay đến Hàn Tranh Nhi, trên người của cô luôn có thứ mùi hương này, hắn ngửi mãi sớm đã quen thuộc.
" Hàn Tranh Nhi...
Đường Ân, không lẽ là cậu lừa tôi sao? " não bộ hắn nảy lên sự nghi ngờ.