Hứa Mộ Nhiên ở phía sau cô, nhìn chòng chọc không rời mắt, đóa hoa ly trong tay bị hắn xiết chặt, dáng người nhỏ nhắn trước mặt, cả mùi hương và giọng nói đều là của người phụ nữ hắn yêu, cực lực tìm khiến suốt hai tháng ròng rã, cô lại chui nhủi ở nơi này để trốn hắn, khiến hắn bắt đầu điên tiết.
Càng điên hơn khi biết chính thuộc hạ trung thành của mình giấu đi người phụ nữ hắn yêu.
Tranh Nhi vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, tưởng rằng Đường Ân không nghe cô nói, vẫn ung dung nấu ăn.
" Ân à! Anh đến đúng lúc thật đấy!
Hôm nay tôi có làm món thịt kho tàu mà anh thích đó!
Dì Dương sắp về rồi, anh giúp tôi dọn bát đũa lên bàn đi!
Tôi cũng nấu sắp xong rồi! " tiếng cô ngọt như đường mật, còn kèm cả điệu cười cũng ngọt.
Hứa Mộ Nhiên nghe chướng tai cực kì, suốt thời gian qua cô chưa từng dành cho hắn sự ngọt ngào ấy, vậy mà bây giờ cô lại dám ngang nhiên dành thứ đó cho thuộc hạ của hắn.
" Đường Ân... " hắn nghiến răng, gọi tên Đường Ân trong miệng, cơn ghen bùng lên dữ dội, hai mắt hắn đỏ ngầu, còn hằng vài tia máu đỏ, tay hắn xiết đến mức đóa hoa gãy nát.
Hắn mất kiên nhẫn, vứt đóa hoa xuống đất, trực tiếp lên tiếng.
" Hồ ly nhỏ! " hắn gằn giọng, mang theo nộ khí cuồn nộ.
" Hồ ly nhỏ... " Tranh Nhi nghe tiếng gọi, cả cơ thể cô phản ứng kịch liệt, tức khắc rùng mình, đánh rơi đôi đũa xuống đất.
Tiếng * keng keng * âm vang, bên tai Tranh Nhi còn đang văng vẳng tiếng nói khủng khiếp ấy.
Hai mắt cô rơm rớm, mở to, sự sợ hãi bao trùm cơ thể mảnh mai của Tranh Nhi, ám ảnh đua nhau kéo vào trong não.
Hứa Mộ Nhiên, cái tên mà cô nghĩ đến, cơ thể cô cảm nhận được sát khí của hắn bao trùm, linh cảm mách bảo cô, hắn đến rồi, còn đang ở ngay sau lưng cô.
Tranh Nhi không dám quay đầu, chẳng nghĩ ngợi nhiều, cửa sổ đang mở, cô liền trèo người ra đó.
" Ân!
Dì Dương! " hai mắt Tranh Nhi tức khắc mở to.
Phía trước, là Đường Ân và Dương Hồng Di vừa về đến, bị lính tóm lại, trói chung với Đường Ân, quỳ trên nền đất, Tranh Nhi chưa kịp leo ra, bàn tay phía sau kéo ngay cô vào trong.
Hứa Mộ Nhiên cường thế, ôm ngang hông cô, vật cô ngã ra nền nhà, hắn dùng thân tráng kiện, khóa trụ cô ở bên dưới.
" Hứa Mộ Nhiên, đồ ác ma, sao anh cứ ám tôi như ma ám vậy!
Bỏ tôi ra!!! " cô hét lên, nước mắt chảy ròng khắp mặt cô, giờ phút này tâm trí cô rối bời, tựa như bị người đàn ông lãnh khốc kia bóp lấy đầu óc.
" Hồ ly nhỏ, em đang nói linh tinh cái gì vậy?
Em có biết tôi tìm em suốt hai tháng rồi không?
Sao em dám trốn tôi? " Hứa Mộ Nhiên giữ chặt hai tay cô, đôi mắt không giấu nổi sự nhớ nhung, bất giác ôm chặt người phụ nữ bên dưới.
Thân xác to lớn của hắn đè lên người Tranh Nhi, ngột ngạt, không thở nổi, cô giằng co trong sự vô lực.
" Bỏ tôi ra! Hứa Mộ Nhiên! Đồ ác ma!!! " cô mắng hắn, càng vùng vẫy hắn càng ôm chặt, đến khi cô kiệt sức, buông tay chống đối.
Hứa Mộ Nhiên hai tay nâng người Tranh Nhi đang thở gấp, cố hít lấy không khí, đôi mắt ướt lờ đờ, trước gương mặt lạnh như băng tuyết kia, Tranh Nhi vẫn cố gắng mắng hắn.
" Hứa...Mộ Nhiên...ác ma...tại sao...tại sao cứ mãi ám tôi không buông? "
" Hồ ly nhỏ, em là vợ tôi...cả đời này em đừng hòng rời khỏi tôi?
Tôi cũng không buông tay để em có cơ hội chạy đi nữa đâu " hắn thì thào bên tai cô.
Cơ thể mong manh của cô bị hắn vắt kiệt sức lực, chưa thế phản kháng ngay, Tranh Nhi dùng đôi tay yêu ớt chấp lại, vái lạy, khóc nức nở với hắn.
" Hứa Mộ Nhiên...anh tha cho tôi đi!
Chẳng phải khi đó anh bảo tôi chết sao...anh coi như tôi đã chết thật đi...
Làm ơn...tha cho tôi... "
" Ưm... " Tranh Nhi chưa kịp nói hết câu, Hứa Mộ Nhiên bất ngờ cưỡng hôn cô, khóa miệng cô lại.
Nụ hôn sau hai tháng, điên cuồng, hắn mặc cô chống cự, cắn môi hắn bật máu, vẫn cưỡng đoạt đôi môi mềm mọng của cô đến khi nó sơ xác.
Tranh Nhi nằm thở thoi thóp trong vòng tay hắn, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, hận thấu xương tủy.
Hắn lại bày ra bộ mặt tội lỗi, vuốt ve, cưng nựng gương mặt cô, thỏ thẻ.
" Xin lỗi...hồ ly nhỏ...
Là tôi không đúng...
Lúc đó...lúc đó tôi chọn Thương Lan vì muốn Tả Thiên Hoàng bắn cô ta...
Nhưng...không ngờ... " hắn ấp úng giải thích.
Lỗ tai Tranh Nhi nhức nhối vô cùng, hắn xin lỗi cô, làm cô bàng hoàng, lần đầu cô nghe ác ma thú tội, trên mắt hắn còn đang ngấn lệ tội lỗi.
" Tôi không cần những lời nói đó...
Hứa Mộ Nhiên, buông tôi ra!!! " Tranh Nhi hét vào mặt hắn, khước từ mọi thứ, từ nãy giờ cô tập trung lấy lại hơi sức, một đá thẳng vào hạ bộ của hắn, không phòng bị.
" Á!!! " Hứa Mộ Nhiên kêu thét một tiếng, buông tay khỏi người Tranh Nhi, ôm lấy của quý.
Nhân lúc hắn đang lăn lộn, Tranh Nhi xiểng niễng, đứng bật dậy, ba chân bốn cẳng chạy như ma đuổi.
Nhưng, chân cô có nhanh đến mấy cũng không bằng sải chân dài của Hứa Mộ Nhiên, tóc cô bị hắn tóm ngay, hắn vác ngang lưng kéo cô trở vào, quăng cô xuống nền đất.
" Hàn Tranh Nhi, em đám đá tôi? " hắn bị chọc điên, hắng giọng với cô.
Tranh Nhi liên tục giật lùi, chấp tay cầu xin hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, anh tha cho tôi đi!
Sao anh bám tôi dai như đĩa đói vậy! "
" Hứa Mộ Nhiên, tôi van anh, anh tha cho tôi đi...
Anh coi như tôi chết rồi đi! " cô quỳ lạy hắn, nước mắt đầm đìa.
Hắn càng lúc càng tiến tới, khiến Tranh Nhi phải bò ngay vào căn phòng kế bên, nhanh tay chốt cửa lại.
* Đùng đùng... *
Cánh cửa yếu ớt bị Hứa Mộ Nhiên ở bên ngoài dùng chân đạp mạnh, nó chẳng thể trụ được bao lâu, liền bị bật vào.
Tranh Nhi không còn đường lui, khi này cô nhìn thấy cây kéo cắt chỉ ở trên bàn, không chút do dự cầm lấy nó kề vào cổ.
" Hàn Tranh Nhi bỏ cây kéo xuống ngay! " hắn hắng giọng, ánh mắt đằng đằng sát khí vào người cô.
Hai tay của hắn vo thành nấm đấm, như thể muốn nhảy tới giật ngay cây kéo trong tay Tranh Nhi.
" Không! Hứa Mộ Nhiên, anh đừng qua đây!
Nếu không...nếu không tôi sẽ chết trước mặt anh! " cô hâm dọa, dí mũi kéo nhọn vào da thịt.
Hứa Mộ Nhiên không dám manh động, ở khoảng cách này hắn không thể kịp lao đến giật đi cây kéo, chỉ đành hạ mình với Tranh Nhi.
" Hồ ly nhỏ, bỏ cây kéo xuống! Theo tôi về nhà!
Tôi trả tự do cho em, để em làm chính thất, cả Hứa gia tôi cho em tùy ý hoành hành!
Hàn Tuyên...Hàn Tuyên tôi sẽ thả hắn! "
" Ngoan! Qua đây với tôi! "
Hắn đưa tay ra trước, nói câu nào cũng chậm rãi, song lại mang hơi thở dè chừng, bước chân của hắn dần nhích qua chỗ Tranh Nhi.
" Hàn Tuyên...anh hai... " Tranh Nhi lại dao động, nghe đến tên của anh trai, cô mất tập trung.
Hứa Mộ Nhiên lợi dụng điểm yếu này, nhanh chân bổ nhào đến cô, giật phăng đi cây kéo, khóa trái tay cô lại, khiến cô không kịp trở tay, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
" Hứa Mộ Nhiên đồ bỉ ổi! Buông tôi ra! " cô gào thét, càng ngọ nguậy phần cổ tay càng bị xiết chặt thêm đau.
" Hồ ly nhỏ, em tưởng có thể hâm dọa được tôi sao...
Em chờ thêm vài kiếp nữa đi! " hắn nhấc người cô lên, ném mạnh sang chiếc giường gần đó.
Thuận thế đá cây kéo ra ngoài, hắn đóng luôn cửa chính, Tranh Nhi thông minh, đủ hiểu hắn lại muốn gì, cô sợ hãi cầm chặt cổ áo.
" Hứa Mộ Nhiên...làm ơn...anh tha cho tôi đi!
Giữa tôi và anh đã kết thúc nợ nần rồi
Tôi trả lại cho anh tất cả rồi " cô ấm ức, nói chữ nào điều khóc thê lương chữ đó.
Hắn mặt dày không nghe, trút bỏ chiếc áo choàng dài xuống đất, bàn tay thuần thục mở từng cúc áo quân phục, cởi bỏ, cả thắt lưng hắn cũng quăng ngổn ngang bên dưới.
Trước một người phụ nữ yếu đuối, hắn khoe trọn thân tráng kiện, vòm ngực vạm vỡ, những mũi cơ săn chắc và làn da màu đồng tô điểm nét đẹp của hắn.
Đối với bất cứ người con gái nào, hắn là một mẫu đàn ông lí tưởng, chỉ riêng với Tranh Nhi, hắn là ám ảnh, là ác ma trong đời cô.
Tranh Nhi bị hắn ép lùi người đến một góc giường, hắn càng quấy tóm lấy chân thon, kéo cô nằm ngửa, còn chưa kịp định thần, hắn đã đè lên cô, giữ hai tay cô xuống ga giường.
" Hứa Mộ Nhiên anh không được làm bậy! " cô quát vào mặt hắn.
" Làm bậy là làm như thế nào?
Hàn Tranh Nhi, em vẫn là vợ tôi! Chúng ta chưa li hôn...
Tôi muốn quan hệ với em vậy gọi là bậy sao? " tiếng nói của hắn trơ trẽn.
Vừa gặp lại Tranh Nhi, hắn đã không kiềm được dục vọng, thèm khát, muốn xâu xé cô, thỏa lấp nỗi nhớ nhung suốt hai tháng qua.
" Hứa Mộ Nhiên anh giết chồng tôi, giết con tôi, bắt tôi chết, tôi cũng đã làm rồi...
Sao anh vẫn không chịu buông tha cho tôi... " cô ở dưới ấm ức, oán thán với hắn bằng giọng thống khổ.
Đương nhiên, hắn nghe cô oán trách nhiều đã thành thói quen, hắn cực khổ tìm cô, biết cô vẫn còn sống, dễ dàng gì hắn chịu buông tha cho cô.
Mặc kệ cô phản kháng, hắn dùng những lời lẽ vô lí nhất trói buộc cô.
" Hồ ly nhỏ, tôi không cho phép em rời bỏ tôi!
Em là vợ tôi!
Nếu có chết thì em cũng phải chết cạnh tôi! "
Rồi, hắn bóp lấy mặt cô, tiếp tục nói.
" Em nghe cho rõ!
Tôi yêu em, Hàn Tranh Nhi!
Em lấy trái tim của tôi rồi! Đừng hòng mang nó bỏ trốn!
Em nợ tôi một tình yêu, hồ ly nhỏ à "
Hắn thổ lộ, trước sự kinh hãi của Tranh Nhi, nghe thôi đã buồn nôn.
Trái tim của hắn Tranh Nhi chưa từng muốn lấy, kể cả tình yêu của hắn, cũng chưa từng cần, hắn luôn gán ghép những thứ vô lí lên người cô, trói buộc cô như một tù nhân, điều mà hắn làm cô càng thêm căm ghét và ghê tởm.
" Hứa Mộ Nhiên, tôi không cần những thứ đó của anh!
Nếu anh muốn tôi moi tim trả cho anh! " cô quát hắn, vùng vẫy kịch liệt.