" Cam lòng ư? " Hứa Mộ Nhiên nhướng một bên mắt, nở nụ cười khinh khi, bàn tay đang giữ chặt Tranh Nhi buông ra tức thì.
Từ nãy đến giờ, Hứa Mộ Nhiên nghe Đường Ân lãi nhãi, sớm đã mất kiên nhẫn, không ngờ tới phút chót anh vẫn giữ ý định để Hàn Tranh Nhi rời khỏi hắn.
Bất cứ ai ở trong sảnh, đều cảm nhận được sát khí từ hắn, ai ai cũng nuốt khí lạnh, run sợ trước ánh nhìn chết chóc kia.
Tay Hứa Mộ Nhiên vo thành nấm đấm, một phát trút giận lên thành ghế.
* Đoàng *
Thành ghế chịu uy lực mạnh, gãy thành hai mãnh, tay hắn bị những mãnh gỗ đâm vào, ri rỉ những giọt máu đỏ, ai cũng kinh sợ đứng ngồi không yên, chỉ riêng Tranh Nhi biết trước hắn sẽ phát tiết, ngồi im không nhúc nhích.
Bất ngờ, hắn kéo cô cùng hắn đứng dậy, một tay luồng qua eo nhỏ, một tay bóp chặt mặt cô, nâng đầu cô lên, gằn giọng vào tai cô, cùng những người bên dưới lời nói ẩn ý.
" Hồ ly nhỏ, em đào hoa thật nhỉ?
Hết Hoắc Tuấn vì em mà tông chết Thương Liên, giờ lại thêm Đường Ân chịu hy sinh...
Tôi nên xử hắn sao đây? " hắn thổi hơi thở man rợ vào da mặt Tranh Nhi, bá khí của hắn nuốt chửng sự phản kháng của cô.
Tranh Nhi thở dồn dập, khiến khuôn ngực bốc lửa nâng lên hạ xuống liên tục, cái miệng nhỏ của cô vẫn cứng rắn không chịu cất lời.
" Đường Ân...
Thuộc hạ trung thành cẩn cẩn lại dám có ý với phu nhân của Đô đốc! " hắn gắt gỏng, ánh mắt xét xử chuyển từ Tranh Nhi sang Đường Ân, lại ngược về cô, lực những ngón tay bóp chặt cằm nhỏ, in hằng dấu ngón gân guốc.
Đôi mắt long lanh, đẫm giọt lệ, tràn đầy lên bàn tay dơ bẩn của Hứa Mộ Nhiên, Tranh Nhi khóc không thành tiếng, cắn răng chịu đựng cơn thịnh nộ của hắn trên thân mình.
Eo nhỏ bị vòng tay kia thu vào người hắn, chặt đến mức cô gần như sắp không thở nổi, cô im lặng càng làm máu điên của hắn dồn lên não.
Đường Ân sợ hắn nguy hại đến Tranh Nhi, liên tục dập đầu cầu xin hắn.
" Đô đốc, xin ngài hãy tha cho tứ phu nhân!
Tội của tôi ngài cứ nhắm đến tôi mà xử!
Xin ngài... "
" Mày nghĩ mày đang làm anh hùng cứu mĩ nhân sao? " Hứa Mộ Nhiên nổi cơn, quát tháo, cướp lời Đường Ân.
Nộ khí của hắn dâng trào, lời Đường Ân thốt ra cực kì chướng tai gai mắt, không thể nghe thêm được nữa.
Đi cùng với giọng nói đanh thép đó, Hứa Mộ Nhiên vô tình dùng lực ở tay thật mạnh, khiến răng môi Tranh Nhi cọ vào nhau, bật máu.
Cô khóc thảm thương, dùng đôi tay yếu ớt đẩy bàn tay hắn trong vô lực, những người kia bị tiếng hét kinh hoàng của hắn dọa cho im bặt.
" Đô đốc, tôi xin ngài, nghĩ tình tôi theo ngài nhiều năm...
Xin ngài tha cho họ! " Đường Ân ngoan cố, tiếp tục lên tiếng.
Chọc máu điên của ác ma lên đỉnh điểm, Hứa Mộ Nhiên đẩy ngã Tranh Nhi ra đất, bước tới một đá thẳng vào mặt Đường Ân, khiến thân anh đổ kềnh, máu họng trào ra, văng vương vãi bên dưới.
Đường Ân chưa kịp định thần, Hứa Mộ Nhiên lại đá thêm mấy cú vào bụng anh, lực đánh của hắn rất mạnh, uy phong cực kì, đánh cú nào điều như muốn lấy mạng Đường Ân cú đó.
" Không! Hứa Mộ Nhiên dừng lại đi! " Tranh Nhi kêu gào, lết cơ thể yếu ớt đến chỗ hắn, quỳ rạp, ôm chân hắn van xin.
" Chó chết! Mày dám dụ dỗ vợ của bổn Đô đốc! " hắn phỉ nhổ, dứt điểm cú cuối, nhanh chóng cúi xuống kéo Tranh Nhi đứng dậy, bóp lấy cổ cô.
" Em dám xin xỏ cho hắn! " hắn xiết mạnh.
Thiếu điều như muốn giết chết Tranh Nhi, đôi tay mềm mại quơ quào loạn xạ, cô đưa ánh mắt cầu cứu từng người.
Nhưng, chẳng có ai dám nhúng tay vào, ai nấy cũng đều cúi đầu né ra sau, trừ Âm Tuyết Ánh và Hứa Đoản, vừa đi lên, còn chưa mở miệng liền bị hắn quát tháo.
" Không phải việc của hai người! "
Tiếng hắn như trống đánh vào tai, họ giật mình trước uy nghiêm của hắn, đành lui ngồi im không lên tiếng, Thương Lan đưa mắt hả hê nhìn chòng chọc vào Tranh Nhi.
Chứng kiến cô bị hành hạ, cô ta trong lòng vui như hoa nở.
Tranh Nhi cầu cứu trong tuyệt vọng, Hứa Mộ Nhiên bóp đến mức cô ngạt thở, trợn tròn hai mắt, khi cô sắp mất ý thức, hắn lại đột ngột buông tay, đón lấy người cô giữ chặt trong lòng.
Trong mơ hồ, Tranh Nhi nhìn rõ đôi mắt ướt lệ của hắn, hằng lên những tia máu giận dữ, hắn nghiến răng, lớn tiếng thét ra lửa.
" Đem hai người kia đánh đến chết! " Hứa Mộ Nhiên chỉ vào hai vợ chồng đáng thương kia, mở đầu cho trận hành quyết của hắn.
Hai người đó bị kéo ra ngoài, gào thét trong vô vọng, Đường Ân và Dương Hồng Di liên tục dập đầu xin hắn, trán nhuộm đầy máu hắn vẫn không chút nhân từ, bắt tất cả người có mặt trong sảnh nghe tiếng la hét kinh hoàng.
" Đô đốc...xin người... " Đường Ân kéo lê thân xác đầy vết thương, máu đỏ thấm khắp người anh.
Đôi tay anh vừa với tới hắn, liền nhận ngay sự xa lánh, đá thẳng vào tay anh, Hứa Mộ Nhiên kéo Tranh Nhi lùi lại, mặc kệ cô gục trên đất, hắn kéo lấy tóc cô, bắt cô phải tỉnh táo nhìn hắn trừng phạt từng người.
" Đem dì của hắn... "
Hứa Mộ Nhiên ngừng hơi, hít lấy một hơi thật sâu, nói thật to rõ.
" Móc mắt, cắt lưỡi! "
" Móc mắt, cắt lưỡi... " Tranh Nhi lẫn Đường Ân chấn động.
" Không! Hứa Mộ Nhiên! Anh không được làm hại dì Dương! " Tranh Nhi vùng vằng trong tay hắn, tóc cô càng bị hắn giữ chặt hơn.
Rồi, hắn thả ra, bắt lấy hai tay cô, dùng chiếc còng tay mang theo bên mình, còng cô lại, không cho cô có cơ hội chống chế.
" Hứa Mộ Nhiên! Dưng lại! Dừng lại đi... " Tranh Nhi khóc nức nở, chấp hai tay van xin hắn một cách hèn mọn.
" Hứa Mộ Nhiên! Tôi van anh tha cho họ đi! "
" Ân! Đô đốc xin tha mạng!
Á!!! " tiếng kêu thảm thiết của Dương Hồng Di vang vọng, kèm sau đó cũng là tiếng gào thét đau đớn của Đường Ân.
" Dì!!! "
" Dì Dương!!! " tiếng khóc thê lương của Tranh Nhi nối theo sau.
Cả ba không ngừng làm ầm bên tai Hứa Mộ Nhiên, càng chọc cho máu điên trong hắn tăng cao.
Ánh mắt hắn hung tàn, đứng thẳng lưng, ngẩn cao mặt, nghiến răng, tiếp tục màn xét xử.
" Đường Ân! Dụ dỗ vợ của Đô đốc...
Cách đi thứ đó, để hắn cả đời không thể dụ thêm bất cứ người nào nữa! "
" Không...Hứa Mộ Nhiên! Tôi xin anh tha cho họ đi! " Tranh Nhi nghe như sét đánh ngang tai, bò dưới chân hắn, túm lấy ống quần, hai mắt cô cay xòe, lệ dâng nhòe cả con ngươi.
Hứa Mộ Nhiên khom người, gương mặt tàn độc không thay đổi, hét vào mặt cô.
" Làm ngay! "
Thuộc hạ của hắn không dám làm trái ý, kéo Đường Ân trông tình trạng thất thần ra ngoài.
" Không! " Tranh Nhi lập tức buông tay, dồn hết sức đứng lên muốn đuổi theo, Hứa Mộ Nhiên nhanh tay tóm cô lại, hắng giọng đe dọa.
" Hàn Tranh Nhi, em bước thêm bước nào tôi sẽ xử luôn Hàn Tuyên! "
Tranh Nhi bị hâm dọa, tiến thoái lưỡng nan, lại quỳ xuống chân hắn, van xin.
" Hứa Mộ Nhiên! Tôi xin anh tha cho họ đi!
Tôi không bỏ trốn nữa, tôi ở lại đây! Cả đời cả kiếp ở lại đây!
Tôi xin anh! " hai mắt cô đầm đìa, ngẩn mặt thống khổ.
Trước một tên tàn bạo, lại còn đang lên cơn ghen điên loạn, nghe Tranh Nhi nói không lọt tai, Hứa Mộ Nhiên thẳng thừng từ chối.
" Em ở lại đây hay không là do tôi quyết định! "
" Hàn Tranh Nhi, yên phận mà làm vợ tôi! " hắn gằn giọng, nhắc nhở lần cuối.
Tiếng la hét kinh hoàng của những người vì Tranh Nhi mà chịu khổ, vang lên dồn dập, từng bi kịch đột ngột ù về trí não, Tranh Nhi mất khống chế, ôm lấy đầu hét lớn.
" Không!!! " cô nhắm nghiền hai mắt, bịt lấy tai trong cơn hoảng loạn.
Hứa Mộ Nhiên tàn nhẫn, muốn cô phải khắc sâu những nỗi ám ảnh, kéo cô ra ngoài, cho cô chứng kiến từng người bị hắn xử lí. Giống với lần hắn đốt xác Hoắc Tuấn, hai tay giữ chặt đầu cô, bắt cô nghe tiếng la hét, banh mắt cô ra để bên trong con ngươi lưu thật kĩ những đoạn thảm kịch.
" Hàn Tranh Nhi nhìn cho kĩ, đây là hậu quả của những kẻ muốn cướp em từ trong tay tôi!
Nhớ cho kĩ! Em còn dám rời tôi một lần nữa...
Người tiếp theo sẽ là Hàn Tuyên! "
" A Nhiên! " Hứa Đoản xem đến đây, cầm lòng không đặng, có nào ngờ em trai của anh lại trở thành một tên sát nhân điên cuồng như vậy.
Hứa Đoản định dùng chức vụ anh lớn, lên tiếng can ngăn nhưng anh còn chưa nói gì liền nhận ngay ánh mắt chết chóc từ hắn.
" Anh!
Chuyện này là chuyện riêng của gia đình em
Anh đừng xen vào!
Anh đừng quên...Hứa gia bây giờ do em làm chủ! " Hứa Mộ Nhiên gằn giọng, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Không một ai dám vào can ngăn, Hứa Đoản từ khi quay về đều sống dưới trướng của Hứa Mộ Nhiên, tuyệt nhiên anh không thể chống đối, trơ mắt nhìn những con người đáng thương bị ác ma đầy đọa.
Chẳng mấy chốc, tiếng la hét tắt ngấm, hai vợ chồng kia chết tươi, bị kéo lê đến bãi tha ma, Đường Ân và Dương Hồng Di nhận hình phạt đến bất tỉnh, bị kéo ra ngoài đường, vứt ở một xó xỉnh.
Bấy giờ, chỉ còn lại tiếng khóc thê lương của Tranh Nhi âm vang, trời bỗng đỗ mưa lớn, từng hạt nặng trĩu ập xuống đầu cô.
Tranh Nhi ngửa mặt, oán thán trong lòng, sao ông trời lại đối xử cô tàn nhẫn như vậy?
Nước mắt trên mặt cô hòa vào nước mưa, hai mắt cô lại hướng vào những vũng máu ở phía trước, đang bị nước mưa dần rửa trôi, đầu óc cô quay cuồng chẳng thể nào định thần.
Cô ngồi bệch dưới cơn mưa, thất thần, mấp máy không thành lời, hai tay cô chảy máu từ việc giằng co cố tháo ra khỏi chiếc cong, nước thấm qua vết thương, một chút đau đớn cũng chẳng có, gần như mọi cảm giác của cô đều bị tê liệt.
Hứa Mộ Nhiên ngồi xổm xuống, bồng Tranh Nhi trong tay, cơ thể mảnh mai run lên từng cơn ớn lạnh.
Hắn đặt cô ngồi vào ghế, sau cái búng tay, một người đàn ông cao to, nét mặt lạnh lùng hệt với Hứa Mộ Nhiên, từ sau đám hạ nhân, bước ra cúi người cung kính với hắn.