Hứa Mộ Nhiên cường thế bồng cô lên, trở về giường, cưng chiều để cô ngồi lên đùi hắn, một tay đỡ lấy người cô, tay còn lại xoa xoa lên chiếc bụng nhỏ.
" Hồ ly nhỏ, từ giờ gia đình chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc!
Những chuyện trong quá khứ hãy quên đi! Tôi sẽ bù đắp lại cho em " hắn thều thào, những lời nói vô nghĩa.
Tất cả những chuyện sai trái mà hắn đã gây ra, lại chỉ dùng những lời lẽ đơn giản muốn Tranh Nhi xóa bỏ đi hận thù. Cô nào có thể chấp nhận, dù cô không mở miệng phản đối thì cũng dùng hành động thay cho lời nói, Tranh Nhi cực lực đẩy hắn ra.
" Hứa Mộ Nhiên anh đừng nghĩ làm như vậy tôi sẽ nguyện ý ở bên anh!
Mối hận của chúng ta mãi mãi tôi không bao giờ bỏ qua! " Tranh Nhi vùng vằng, đánh vào ngực Hứa Mộ Nhiên.
Đôi tay mềm yếu của cô bị hắn giữ lại tức thì, sắc mặt của hắn đột ngột thay đổi, đen thui như nhọ nồi, lườm đôi mắt hung thần sang cô, dùng bá khí nuốt chửng lời nói trong cuốn họng của cô.
Hắn biết, cô vẫn còn rất ngoan cố, nếu không vì trong bụng cô hiện tại đã mang giọt máu của hắn, thì những câu vừa nãy cô thốt ra, chắc chắn sẽ nhận ngay cơn thịnh nộ từ hắn.
" Hàn Tranh Nhi, đừng thấy tôi cưng chiều em rồi muốn lộng hành...tôi không kiềm chế được hơn nữa đâu! " hắn gằn giọng, nhắc nhở, giữ lấy hai tay của Tranh Nhi.
Trước câu nói ấy, cô mất vài giây lấy lại tâm trí, giãy giụa, phùn mang trợn mắt, xấc xược với hắn.
" Nếu không thì sao chứ? Anh giết tôi đi!
Còn không thì đánh chết tôi! " Tranh Nhi thách thức, muốn chọc cho máu điên của Hứa Mộ Nhiên tăng lên, đánh cô, hành hạ cô, như vậy cô sẽ không giữ được đứa bé trong bụng, gián tiếp đẩy Hứa Mộ Nhiên giết chết con.
Nhưng, suy nghĩ nông cạn đó của cô rất dễ bị Hứa Mộ Nhiên nhìn thấu, khóe miệng của hắn nhếch lên đầy tâm cơ, buông người cô ra, bá đạo ép cô nằm xuống, khẽ vuốt phần tóc mai của cô, thì thào.
" Hồ ly nhỏ...em còn quá non nớt để kích động tôi!
Em muốn tôi ra tay đánh em ư?
Không! Tôi sẽ không bao giờ làm thế...
Ngược lại...nếu em không ngoan ngoãn người bị tôi hành hạ chắc chắn sẽ là Hàn Tuyên đấy! " hắn đe dọa, dùng anh trai để uy hiếp Tranh Nhi.
Và đúng như những gì hắn mong muốn, hể hắn dùng con át chủ bài này, Tranh Nhi sẽ tự động ngoan ngoãn, nghĩ cho anh trai, cô sợ hãi, không dám chống đối, cho dù có uất ức cỡ nào cô cũng chẳng dám thách thức bản tính điên cuồng của Hứa Mộ Nhiên.
Hắn chặt tay anh cô, giam giữ anh cô, giết người, đốt xác, còn chuyện gì hắn không thể làm? Tranh Nhi không thể dùng cách ngu ngốc này thách thức hắn, ngoài mặt cam chịu, im thinh thích, nằm đó trơ mắt nhìn hắn khoái chí, cô chẳng tìm được cách nào chống trả hắn.
" Ngoan, chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ không bao giờ bạc đãi em " lời nói dơ bẩn của hắn chạy vào màng nhĩ, còn đặt lên má Tranh Nhi nụ hôn.
Cô tức khắc nhắm nghiền hai mắt, để hắn càn rỡ, nụ hôn của hắn để trên má cô rất lâu, cái mũi cao của hắn còn hít hà mùi da thịt, từng tế bào trong hắn bắt đầu sôi sục, chạy rần rần, kích thích thần kinh, chỗ đó của hắn lại rục rịch.
Hai tay mềm mại của cô bị hắn kéo lên cao, đôi môi ẩm ướt chu du xuống cổ nhỏ, Tranh Nhi cảm nhận được hắn lại lên cơn dục vọng, mở miệng quát tháo hắn.
" Hứa Mộ Nhiên dừng lại ngay! Tôi đang mang thai đấy! " cô dùng cái thai đe dọa hắn.
" Yên tâm! Tôi sẽ nhẹ nhàng...
Bác sĩ có nói chúng ta vẫn có thể quan hệ...chỉ cần tôi nhẹ nhàng, sẽ không làm ảnh hưởng tới con đâu... " hắn thều thào, bỏ ngoài tai lời của Tranh Nhi, ngậm lấy trái tai của cô, bắt đầu công kích.
Tay cô bị hắn kềm chặt, cả phần thân dưới cũng bị khóa, không giãy giụa được, cô ứa nước mắt mắng chửi hắn xối xả.
" Hứa Mộ Nhiên, vậy mà anh nói tôi mang thai sẽ không đụng đến tôi!
Anh đúng là đồ nói dối! Đồ tồi! Đồ háo sắc!
Buông tôi ra! "
" Ưm... "
Tranh Nhi đang mắng liền bị Hứa Mộ Nhiên bịt miệng, hắn ghét cái mỏ hỗn của cô, lúc nào mở ra cũng toàn lời lẽ cay nghiệt, để cô có thể ngoan ngoãn cho hắn làm việc, liền tháo thắt lưng trói tay cô lại.
" Hứa Mộ Nhiên, dừng lại! Ưm... "
Hứa Mộ Nhiên cưỡng chế nhét khăn vào miệng Tranh Nhi, không cho cô nói, mặc cô ra sức cựa quậy, hắn cởi từng cúc áo một trên người cô, rất thuần thục, vài giây cả hàng cúc áo đều bung ra.
Hắn vạch áo ngoài, ngắm nghía bộ ngực no tròn tuyệt đẹp, hôm nay Tranh Nhi mặc áo ngực màu trắng, trong rất thuần khiết.
Ngón tay không yên phận chạm lên phần ngực căng tròn, hơi thở của hắn khó khăn, hoa cả hai mắt, lần nào trông thấy Tranh Nhi hắn cũng đều muốn cô rất nhiều, nhiều đến mức muốn nuốt chửng cô vào trong bụng, hòa làm một với hắn.
Chiếc lưỡi ẩm ướt của hắn quét qua vùng ngực của cô, làn da nhạy cảm phản ứng dữ dội, run run nổi cả da gà, hắn rất thích biểu hiện này của cô. Trông cô sợ sệt rất kích thích cơn hưng phấn trong người hắn, trước mặt cô, hắn cởi sạch sẽ đồ mình ra, khoe thân tráng kiện, còn kéo hai tay cô đặt vào ngực hắn.
" Hồ ly nhỏ, em có thích không? "
" Chồng của em là một cực phẩm đấy!
Tất cả mọi thứ của tôi đều thuộc về em! " hắn hôn lên vai cô, di chuyển lên những ngón tay, từng ngón điều được hắn âu yếm, cố gắng dạo đầu cho thật kĩ.
Tư mật của cô bị hắn công kích, day dứt khó chịu, hắn trêu ghẹo đến khi nào bàn tay hư hỏng của hắn dính đầy dịch vị mới chịu ngưng, hai chân của cô bị hắn tách rộng, từ từ lấp đầy khoảng trống, ép cho cô khổ sở tiếp nhận, hắn gở khăn bịt miệng, nghe hơi thở dồn dập của cô, nghe tiếng cô kêu rên.
Từng nhịp bên dưới nhẹ nhàng, hắn không làm mạnh, vật nam tính không dám đi vào hết chỉ được 2/3, chấp nhận kéo dài trận hoan ái không đạt đỉnh cao của khoái cảm.
Đến lúc hắn xong việc, Tranh Nhi kiệt sức, ngủ thiêm thiếp từ lúc nào chẳng hay, có lẽ vì cô mang thai nên cơ thể thật sự rất yếu, hắn lau người sạch sẽ cho cô, kéo cô nằm gọn gàng, còn đắp chăn kĩ lưỡng, ngồi bên cạnh canh chừng giấc ngủ của cô.
...
Một tuần sau, khi vết thương hồi phục, trước cửa phòng Thương Lan, những người hầu cưỡng chế, lôi cô ta từ trong đó ra, đem hết đồ đạc của cô ta theo cùng, hôm nay Hứa Mộ Nhiên chính thức đuổi cô ta đi.
" Buông tôi ra! Mộ Nhiên, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?
Mộ Nhiên!!! " Thương Lan gào thét, bị kéo lê lết.
Ngang qua phòng Tranh Nhi, ánh mắt phẫn nộ chĩa người cô không rời, cô chính là nguyên nhân gây ra tất cả, vì cô mà Thương Lan bị đuổi đi, cô ta không cam tâm, giằng co thoát khỏi bọn người hầu, chạy bạt mạng vồ lấy Tranh Nhi ở trước cửa.
" Ả tiện nhân! Mày dám cướp chồng tao! " Thương Lan ngồi lên bụng Tranh Nhi, tát vào mặt cô liên tục 3 4 cái.
Tranh Nhi không kịp trở tay, bị đánh đến say sẩm, người bu lại tách cả hai ra, Thương Lan điên loạn đánh trả lại những người kia.
Lý Hoan cùng Tô Ngọc Hồng, đứng chắn trước mặt bảo vệ Tranh Nhi, Ngọc Hồng lo lắng cho thai nhi, vội hỏi hang.
" Tứ phu nhân người có sao không? "
Tranh Nhi lắc đầu, ôm bụng bật một từ " không ", lúc này não bộ của cô bỗng truyền đến một ý nghĩ táo bạo.
" Thương Lan! Cô đã hết thời rồi, cút về Thương gia của cô đi!
Từ giờ Hứa Mộ Nhiên là của tôi! " Tranh Nhi mạnh miệng, ra trước, gây hấn với Thương Lan, dùng hết can đảm lao đến tát trả lại vào mặt Thương Lan.
Trước mặt nhiều người, đại phu nhân ngày nào đã bị thất thế, không còn lời nói với họ, Thương Lan bị họ giữ chặt, ép quỳ để Tranh Nhi đánh. Mỗi một cái tát, Tranh Nhi đều dùng hết sức, muốn Thương Lan hận mình, để cô ta điên lên đánh cô lần nữa.
Thương Lan bị đánh xấc bấc xang bang, bàn tay mềm mại kia đánh người đến đỏ ao, những người kia kềm rất chặt, hể Thương Lan rục rịch, Lý Hoan sẽ lập tức đứng chắn trước người Tranh Nhi, không cho cô ta có cơ hội động vào cô.
Cô gái kia bị đánh, không tài nào phản kháng Tranh Nhi nhận thấy tình hình dần bất lợi, cứ đánh như vậy không phải là cách, cô lần đầu lớn tiếng, cao ngạo với những người hầu.
" Thả cô ta ra, để cô ta bò từ đây ra ngoài! "
" Tứ phu nhân! "
Những người hầu kinh ngạc, người phụ nữ ngày nào nhu mì, hiền lành nhất dinh thự, hôm nay lại bỗng dưng ác độc đến mức giống hệt với Hứa Mộ Nhiên.
Người ta thường có câu, chồng nào vợ nấy, quả là không sai, họ bây giờ mới thấy bộ mặt thật của Tranh Nhi, không dám cãi lệnh, bắt Thương Lan phải bò. Tranh Nhi theo sát cô ta, đến chân cầu thang liền kéo người Thương Lan lên, tiếp tục kích động.
" Thương Lan, nhìn mình đi, bộ dạng của cô bây giờ đáng thương như thế nào!
Cô xấu xí như vậy...hèn gì Hứa Mộ Nhiên chỉ yêu có mình tôi... " Tranh Nhi hếch mặt, cười đểu, xoay người Thương Lan ra ngay cầu thang, giả vờ định thả tay từ đây.
Thương Lan trong cơn giận dữ, còn bị công kích liên tục, mất kiểm soát, trước những con mắt kia, cô ta đánh trả Tranh Nhi, tát một bạt tay. Tranh Nhi giằng co lại, đám người nhận thấy nguy hiểm, vội tới tách hai người ra, Thương Lan hung hăng ai vào cũng đánh.
Trong lúc nhốn nháo, Tranh Nhi cố ý bắt tay Thương Lan, đặt nó vào vai mình, diễn hành động bị đẩy ngã từ trên cao xuống dưới chân lầu.
" Á!!! " tiếng kêu hét lên.
" Tứ phu nhân! " Lý Hoan với tay, không bắt kịp cô.
Cơ thể mảnh mai cứ thế rơi tự do, lăn từ đầu cầu tới chân cầu, Lý Hoan cùng Tô Ngọc Hồng hớt hải, chạy ngay xuống đó kiểm tra.
Tranh Nhi bất tỉnh rồi, máu từ phần thân dưới chạy ra nhiều vô số kể, hơi thở của cô yếu ớt như cận kề với cái chết.