Lý Hoan có gọi như thế nào cũng vô dụng, ba chân bốn cẳng đưa Tranh Nhi đến bệnh viện.
Thương Lan chứng kiến, bị dọa, nhìn vào đôi bàn tay mình, lòng nơm nớp lo sợ, lại nhìn xuống vũng máu ở bên dưới, cô ta biết lần này mình gây họa, chắc chắn Hứa Mộ Nhiên sẽ lấy mạng cô ta, sợ hãi đến mức ngồi bệch, thất thần, mặc người hầu kéo đi.
Hứa Mộ Nhiên đang bận bịu ở quân doanh, vì Tranh Nhi mang thai, hắn không muốn dẫn cô đến nơi ngột ngạt này, để cô ở nhà, liền nghe tin dữ.
" Đô đốc, tứ phu nhân xảy ra chuyện rồi! " tiếng Ngọc Hồng the thé ở đầu dây bên kia.
Hắn cấp tốc chạy đến bệnh viện, bị giữ ở bên ngoài chờ đợi rất lâu, trong thời gian đó, hắn đánh mắng tra hỏi Lý Hoan và Tô Ngọc Hồng, biết được Tranh Nhi xảy ra xung đột với Thương Lan mới dẫn đến ngã lầu, hắn nổi cơn tam bành, vẫn phải cố kèm nén, chờ đợi tin của Tranh Nhi.
Hơn 1h sau, bác sĩ cấp cứu cũng ra báo tin cho hắn.
" Đô đốc! "
" Sao rồi! Phu nhân sao rồi? " hắn hấp tấp hỏi chuyện.
Đáp lại hắn là những cái lắc đầu của bác sĩ, đứa con mà hắn mong chờ đã không còn, Tranh Nhi ngã lầu còn rơi vào trạng thái hôn mê chưa tỉnh dậy.
" Thương Lan... " Hứa Mộ Nhiên gằn giọng, đem theo nộ khí trở về nhà.
Điều đầu tiên hắn làm không phải là đến tìm Thương Lan, mà hắn khiễng chân đến phòng giám sát, coi lại camera ghi hình, xem quá trình Thương Lan hại Tranh Nhi, để kích thích cơn điên trong hắn, triệt để giết chết Thương Lan.
Bên trong camera ghi rõ từng hành động của mỗi người, một lúc sau Hứa Mộ Nhiên xem xong, sắc mặt lại thay đổi đột ngộ, hai mắt rơm rơm, ôm nỗi thất vọng tràn trề.
" Hàn Tranh Nhi... " hắn lẩm bẩm gọi tên cô, cất bước nặng nề trở về phòng.
Hắn châm ngay một điếu thuốc, kéo một hơi, đùng đùng tức giận vứt điếu thuốc ấy, nghiến răng.
" Tại sao... " hắn làu bàu, hai mắt đỏ ngầu, hằng lên vài tia máu đỏ, chứng tỏ hắn đang rất điên tiết.
Vừa nãy khi xem qua camera, Hứa Mộ Nhiên đã thấy một cảnh khiến hắn tuyệt vọng, Tranh Nhi không phải tự nhiên gây sự với Thương Lan, cô vì đứa con trọng bụng, vì không muốn sinh ra giọt máu của hắn, nhẫn tâm gây hấn với Thương Lan, để cô ta giúp cô phá bỏ cái thai.
Ở góc nhìn lúc đó, những người đang hỗn loạn, không bao giờ nhận ra được hành động khác thường của Tranh Nhi.
Cô đã tính sẵn, sẽ không giữ lại giọt máu của Hứa Mộ Nhiên, dù lần này hắn có ở đó bảo vệ được cô, thì lần sau cô cũng sẽ nghĩ cách khác loại bỏ cái thai.
Hứa Mộ Nhiên không thể giữ nổi bình tĩnh, trước sự thật tàn khốc, cơn giận của hắn lên đỉnh điểm, tìm đến Thương Lan để trút giận, cô ta bị nhốt vào nhà chứa củi, chờ hắn đến xử tội.
* Rầm *
Cánh cửa bị Hứa Mộ Nhiên đá tung, hùng hổ đi vào, Thương Lan giật mình, sợ đến kinh hồn khiếp đảm, biết hắn đến trả thù cho Hàn Tranh Nhi, không sợ bản thân sẽ bị hắn giết mà sợ hắn sẽ dùng cách tàn nhẫn nhất dày vò.
" Mộ Nhiên! "
Giọng Thương Lan the thé, nhìn đôi bàn tay gân guốc đang vo thành nấm đấm, cổ họng bé nhỏ liền nuốt một ngụm khí lạnh.Thương Lan không dám ngẩn đầu, sợ hãi khi phải đối mặt với ánh mắt hung thần kia.
" Mộ Nhiên em thật sự...thật sự... "
" Á!!! " Thương Lan chưa nói xong câu, tóc cô ta bất thình lình bị nắm kéo lên.
Hứa Mộ Nhiên chẳng nói chẳng rằng, kéo cô ta đứng lên, còn bóp lấy cằm nhỏ, bóp đến chảy máu, ánh mắt hắn rực lửa, không cho Thương Lan giải thích đẩy cô ta đập đầu vào tường.
* Cốp *
Thương Lan choáng váng, đổ rạp xuống đất, chưa kịp tỉnh táo, lại bị Hứa Mộ Nhiên bóp cổ dồn ép vào chân tường, máu từ vết thương trên trán va phải thành tường nhiễu xuống, khiến Thương Lan đau đớn không thôi.
" Mộ...Nhiên... " Thương Lan lí nhí, dùng chút sức lực yếu ớt, kéo bàn tay rắn chắc kia.
" Thương Lan! Cô dám động đến Tranh Nhi... " hắn hắng giọng, lực bóp mạnh theo câu nói, thiếu điều chỉ muốn kết thúc sinh mạng của Thương Lan ngay lúc này.
Cô gái nhỏ chẳng sức chống đối, bị hắn bóp cổ đến trợn trắng, đôi chân và tay vùng vẫy trong vô lực, khi Thương Lan gần tắt thở, Hứa Mộ Nhiên lại đột ngột quăng cô ta vào những bó củi khô. Lực va đập khiến tấm thân nhỏ ấy trầy xước không ít, đã thế máu trên đầu vẫn không ngừng chảy.
Đầu óc Thương Lan quay cuồng, chẳng nhìn rõ được mọi thứ, Hứa Mộ Nhiên trút giận chưa đủ, cố tình trói Thương Lan lên cao, để cô ta bị treo lơ lửng, hắn dùng chiếc roi mang theo sẵn, quất liên tục lên tấm lưng nhỏ.
Tiếng Thương Lan kêu thét thảm thiết, những ai đi ngang hay ở xa nghe được đều sợ hãi tránh đi, mặc cho cô ta bị hành hạ, đánh đến máu thấm cả bộ đồ màu xám.
" Mộ Nhiên! Em cầu xin anh đừng đánh nữa! Em biết lỗi rồi! " Thương Lan gào khóc, van xin thê thảm.
Hứa Mộ Nhiên như tên điên, biết lỗi của Thương Lan không nhiều nhưng hắn lại cố ý không khoang dung, trút cơn tam bành lên người một cô gái, mặc cho Thương Lan nài nỉ, hắn giả điếc đánh đến khi cô ta ngất.
Hắn vứt chiếc roi đi, thở hơi nặng nề, Thương Lan chỉ là người bị lợi dụng trong chuyện này, người hắn nên trừng phạt phải là Tranh Nhi. Nhưng hể hắn nghĩ đến lại không nỡ hành hạ cô như vậy, âu cũng vì trái tim hắn đã yêu cô quá nhiều, chỉ có thể hận, không thể giết cô.
Nhìn, Thương Lan bất tỉnh nhân sự, máu trên người cô ta nhỏ xuống như thác đổ, Hứa Mộ Nhiên vốn không để tâm, trút giận xong hắn liền ra ngoài, sai người vào đó, phế đi một chân trái của Thương Lan, để cô ta cả đời trở thành người tàn tật, trả cô ta về Thương gia. Coi như đây là hình phạt dành cho cô ta khi gián tiếp giúp Tranh Nhi thực hiện mưu đồ.
Những ngày Tranh Nhi xảy ra chuyện, Hứa Mộ Nhiên rơi vào trầm tư, không gặp bất cứ ai, cũng chẳng đến xem tình hình của Tranh Nhi dù chỉ một lần, cho đến khi cô xuất viện quay về. Sức khỏe của cô vẫn còn rất yếu, cả ngày đều ngồi đờ đẫn trong phòng, dằn vặt với quyết định độc ác của bản thân, dằn vặt bởi hận thù.
* Cạch *
Nghe tiếng mở cửa, Tranh Nhi quay đầu, còn tưởng là Tô Ngọc Hồng, ai ngờ Hứa Mộ Nhiên lại đến, hắn chịu gặp cô sau mấy ngày đau thương, dáng vẻ của hắn bây giờ rất khác, lạnh lùng hơn, cả đôi mắt cũng tuyệt tình đến lạ thường, khiến lòng Tranh Nhi nơm nớp lo sợ.
" Đã khỏe rồi à? " hắn hỏi, một câu ngạo nghễ, sải bước dài miên man đến gần Tranh Nhi, ngồi cạnh cô.
" Tôi ổn " Tranh Nhi nhàn nhạt đáp lại hắn, quay ngoắt mặt đi, nhìn chẳng buồn nhìn.
Bất thình lình, Hứa Mộ Nhiên nắm lấy tóc cô, kéo đầu cô về phía hắn, ánh mắt hung tàn như ác quỷ Tula dưới địa ngục nhìn trực diện vào mắt phượng.
" Hàn Tranh Nhi...tại sao lại làm vậy? " hắn gằn giọng hỏi cô.
Tranh Nhi không hiểu ý hắn, cũng chưa biết việc cô làm đã bị hắn nhìn thấu, cực lực phản kháng, đẩy hắn ra mắng mỏ.
" Hứa Mộ Nhiên anh bị điên à? Anh nói như vậy là sao chứ? "
" Nói như vậy là sao ư? " hắn làu bàu.
Khóe miệng của hắn khẽ cong tà ác, nhào tới bóp cổ Tranh Nhi giữ vào thành ghế sofa, mặc đôi tay cô đánh liên tục vào người hắn đến khi cô không còn sức phản kháng, hắn liền vứt cô ngã xuống đất.
Từng chuyện của cô làm điều bị hắn kể rõ hết mồn một, bấy giờ Tranh Nhi mới biết từ lâu hắn đã biết là do cô hại chết con, cô không cần giả ngu nữa, trực tiếp ngẩn mặt lên thừa nhận, muốn hắn lên cơn điên giết cô.
" Hứa Mộ Nhiên là tôi cố ý hại chết con anh đấy!
Vậy thì đã sao? " cô cười điểu, ngồi ngay ngắn.
" Hứa Mộ Nhiên...là anh lúc đầu giết chết con của tôi và Hoắc Tuấn...
Tôi bây giờ chỉ trả lại món nợ đó thôi! " cô dùng lời lẽ vô lí, kích động Hứa Mộ Nhiên.
Người đàn ông đang điên cuồng kia, nghe những lời lẽ vô tình từ cô, trái tim của hắn như bị cô moi ra, đau đến nghẹt thở, khiến hắn không kiềm được những giọt nước mắt, rơi lệ trước Tranh Nhi.
Hắn bỗng quỳ xuống, với tay đến chỗ Tranh Nhi, khó khăn mở lời.
" Tranh Nhi, hồ ly nhỏ...
Là tôi có lỗi với em trước...
Nhưng tôi đã xin lỗi em rồi mà... "
" Tại sao! Tại sao em mãi không chịu buông bỏ chứ?
Em có biết tôi đau lòng đến mức nào không? " hắn hét lớn vào mặt Tranh Nhi, làm cô giật mình.
Trước cơn thịnh nộ của hắn, Tranh Nhi cố giữ bình tĩnh, kéo lấy cổ áo hắn, dùng ánh mắt cay nghiệt nhất nhìn hắn, biểu lộ ra hết sự hận thù trong cô.
" Anh đau ư? " cô hỏi, chẳng cần biết câu trả lời, cố ý kéo hắn lại gần hơn, thì thào.
" Không!
Hứa Mộ Nhiên như vậy vẫn chưa đủ... "
" Tôi muốn anh phải đau gấp 10 gấp trăm vạn lần nỗi đau tôi đã chịu thì lời xin lỗi của anh mới có giá trị! " cô quát tháo vào mặt hắn, dứt khoát đẩy hắn ra, nghiến răng kinh tởm hắn.
Hứa Mộ Nhiên ngồi bệch ở đó, liếm lấy nước mắt đau thương chảy vào môi, cảm giác trong lòng hắn lúc này nặng nề chưa từng có, nó đau còn hơn cả việc hắn mất đi người thân.
Tranh Nhi đâm hắn một nhát dao thật sâu, làm cả đời này hắn phải khắc sâu, hắn điên cuồng, cưỡng chế ép hôn cô, để cô cắn đến môi hắn chảy máu, đến khi cô ngộp thở trong vòng tay hắn, vẫn không buông người cô ra.
Những giọt nước mắt quý giá của hắn nhỏ xuống mặt cô, từng giọt một.
" Hàn Tranh Nhi tôi yêu em đến mức không nỡ buông tay
Yêu em vô cùng
Yêu em bất chấp những mâu thuẫn
Sợ bản thân tôi không có đường lui vẫn yêu em... " giọng hắn ngập ngừng.
Môi mỏng của hắn khẽ cong cay đắng, hỏi tiếp câu hỏi đã biết kết quả.
" Tranh Nhi tại sao...chẳng lẽ em không cảm nhận được tình yêu của tôi sao? "
" Không!
Tôi vốn không cần thứ tình yêu đó của anh! " Tranh Nhi tuyệt tình, cự tuyệt hắn, dùng đôi tay yếu mềm đẩy người hắn ra.