" Không được! Tôi bây giờ là kẻ dơ bẩn, không thể làm hỏng thanh danh của cô! " Đường Ân từ chối dứt khoát.
Đôi mắt phượng ươn ướt lệ nhòe, Tranh Nhi mím môi thật chặt, cười ngặt nghẽo trước mặt Đường Ân, khó khăn nói từng chữ.
" Anh có bẩn như tôi không?
Ân, có cái gì bẩn hơn khi bị kẻ khác chơi đùa rồi vứt đi không? " cô bỏ thể diện, triệt để hạ mình, dùng chút lí lẽ níu kéo Đường Ân.
Đứng trước những lời nói đầy thống khổ, Đường Ân biết mình khó lòng từ chối cô, bản thân anh lang thang quá lâu cũng cần một mái nhà che nắng che mưa.
Tranh Nhi thoát khỏi tay Hứa Mộ Nhiên, không còn liên can gì đến hắn, hận thù giữa cả hai đã chấm dứt, đến lúc Tranh Nhi phải được sống cuộc sống của mình. Đường Ân vẫn còn tình cảm với cô rất nhiều, cô có lòng báo đáp ân tình khi xưa, anh có ý, chẳng cần phải do dự, cuối cùng đồng ý theo Tranh Nhi về nhà, lựa chọn cuộc đời sau này sẽ âm thầm bảo vệ cô.
Một màn nghĩa trọng tình thâm, lọt ngay vào mắt Lý Hoan, lúc nào cũng giám sát Tranh Nhi 19/24, xem tình hình có vẻ không ổn, anh khẩn trương về báo cáo với Hứa Mộ Nhiên.
* Bộp *
Sấp văn kiện trong tay bị Hứa Mộ Nhiên đập mạnh lên bàn, xòe ra thành hình cánh quạt, hắn đặt mông nóng nảy xuống ghế, ánh mắt sắc lẹm nhìn Lý Hoan như chim ưng săn mồi, gắt gỏng từng tiếng lớn chói tai.
" Chẳng phải tôi đã bảo phải khiến Đường Ân sống không còn đường lui sao?
Các người làm cái gì để hắn gặp được Hàn Tranh Nhi? ". ngôn tình hoàn
Cùng với tiếng nói lớn, Hứa Mộ Nhiên không kiềm chế được cơn giận, giáng xuống chiếc bàn một cú đấm. Tiếng * xoảng * của mảnh vỡ khiến tất cả thuộc hạ đều run lên, tay hắn nhỏ xuống vài giọt máu tươi chẳng đáng kể, văn kiện cùng mảnh thủy tinh lẫn lộn với nhau.
Vị Đô đốc tàn bạo sắp nổi cơn tam bành.
Hứa Mộ Nhiên rời khỏi ghế, nắm cổ áo của một tên thuộc hạ, nước bọt cùng với tiếng quát tháo tạt thẳng lên mặt tên thuộc hạ ấy.
" Một đám ăn hại, các người xem các người đã làm gì? " hắn điên tiết, đá vào bụng tên thuộc hạ bị mắng.
Rồi, chỉ tay vào từng người tra hỏi, vừa đánh vừa mắng, kể cả Lý Hoan cũng khó lòng thoát tội, âu cũng do trước đó Hứa Mộ Nhiên có căn dặn, họ phải dày vò Đường Ân, không cho anh sống yên, phải làm cho anh không gặp lại được Hàn Tranh Nhi, cả đời trốn chui trốn nhủi như một con chó.
Ấy thế mà, Hàn Tranh Nhi rời đi gần hai tháng, đám vô dụng kia lại để cô và Đường Ân gặp nhau dễ dàng, còn để cô đưa Đường Ân về nhà sống chung, Hứa Mộ Nhiên không điên lên sao cho được.
Hắn biết rõ, Đường Ân vốn có tình cảm với Tranh Nhi, dù bây giờ anh đã là phế nhân nhưng trong mắt hắn, Đường Ân kia vẫn còn giữ tâm ý với Tranh Nhi, và anh bị hắn coi như một thứ dơ bẩn, tuyệt đối không cho phép anh đến gần người hắn thương.
Xem ra, lần này hắn phải thật sự đẩy nhanh tiến độ đưa Hàn Tranh Nhi quay về, thay vì ngồi đó lựa chọn mưu kế, kéo dài thời gian.
Lòng Hứa Mộ Nhiên nóng như lửa đốt, nhìn những tên thuộc hạ đang đứng cúi lùi trước mặt, cơn giận trong hắn không thể nguôi ngoai, trực tiếp ban lệnh, đánh họ đến chết, riêng Lý Hoan bị tra tấn theo cách riêng của hắn, bị nhốt vào gian ngục tối, chịu đòn roi cùng với xích sắt.
Buổi đêm ở ngôi nhà nhỏ.
Tranh Nhi đốt nén hương trước linh cữu của Hoắc Tuấn, hương khói nhẹ nhàng phảng phất trong không khí, cô chấp tay vái lạy người chồng đã khuất.
Từ ngày quay về đây, chính Tranh Nhi lập bàn thờ cúng cho anh, làm ma chai, bù lại những gì cô đã thiếu xót, đêm nào cũng quỳ trước linh cữu của anh rất lâu, mong có được sự tha thứ cho những gì cô đã làm, cũng mong hai đứa con tội nghiệp có thể tha lỗi cho tội ác của người mẹ nhẫn tâm.
Tiếng cô khóc âm nhẹ trong căn phòng, quỳ ở đó đến khi anh trai vào gọi Tranh Nhi mới bước ra ngoài. Sự việc này, tiếp diễn như một thói quen.
" Tranh Nhi! Ăn cơm thôi! "
" Vâng ạ! " Tranh Nhi quẹt đi nước mắt, lồm cồm đứng lên, rời khỏi căn phòng thờ cúng.
Hôm nay ngôi nhà nhỏ đón chào một thành viên mới, Đường Ân sau khi tắm rửa sạch sẽ, mượn quần áo của Hàn Tuyên mặc lên, trông anh đã quay lại phong thái người quân nhân ngày xưa.
Những ngày tháng anh lang thang bên ngoài, bị bọn du côn đánh đập, chân có một vết thương lớn bị nhiễm trùng, đang cố giấu nó không cho ai biết. Nhưng, với dáng đi phản chủ đã tố giác anh.
" Đường Ân, chân anh bị làm sao vậy? "
Tranh Nhi nhìn chòng chọc vào cái chân có chút khập khiễng, Đường Ân bước ra có phần khó khăn, cả ngày hôm nay cô và Hàn Tuyên đều bận rộn không ngó ngàng đến Đường Ân. Bấy giờ, khi họ ngồi lại ăn bữa cơm tối, Tranh Nhi mới phát giác, dáng đi này từ lúc sáng cô gặp anh vẫn giữ nguyên đến tận bây giờ.
" Không, tôi không sao đâu, bị thương ngoài da do ngã thôi! " Đường Ân biện minh, nặn nụ cười tươi trên mặt.
Hàn Tuyên và Tranh Nhi nhìn anh không rời mắt, dáng đi của anh khó coi vô cùng, như đang gồng gánh cả phần thân thể nặng nề kia. Tranh Nhi hoài nghi, không thể không tra, nhất quyết phải coi vết thương ở chân Đường Ân.
" Anh hai, giúp em xem chân của anh ấy nhé! " cô đánh tiếng, nhờ vả Hàn Tuyên.
Người anh này rất nghe lời em gái, cô nói một anh không dám nói hai, lập tức rời khỏi ghế, kéo lấy ống quần của Đường Ân lên.
" Đừng, tôi ổn mà! " Đường Ân giãy nảy, thân bị thương khó lòng chống đối người khỏe mạnh như Hàn Tuyên.
Ống quần bị kéo lên tức thì, để lộ vết thương nặng, một vết chém dài từ bắp chân chạy gần tới mắt cá, không khuyết sâu, nhưng bị nhiễm trùng nặng, từng thớ thịt chuyển màu vàng đục, còn làm mũ. Nhìn thôi đã muốn nôn ọe, còn kèm thêm mùi hôi tanh làm Tranh Nhi kinh hồn bạc vía trước cảnh tượng ấy.
" Ân, anh bị thương nặng như vậy sao lại im thế kia? " Tranh Nhi trách móc, trách thì ít, đau lòng thì nhiều.
Đường Ân đứng trước ánh dò xét của cô, kéo ống quần trong tay Hàn Tuyên ra, cố gắng niềm nở không làm tổn thương người phụ nữ anh thương.
" Bị thương ngoài da thôi! Vài ngày sẽ hết, tôi ăn nhờ ở đậu nhà hai anh em, không thể làm phiền hai người nữa! "
Hai mắt của Đường Ân lấm lét, không dám nhìn thẳng, còn né người ra xa, Tranh Nhi biết tỏng anh nghĩ gì. Cũng vì anh lo ngại chuyện tiền bạc, ngay cả Hàn Tuyên cũng nhìn ra được lòng Đường Ân, không đợi em gái lên tiếng, anh thay cô nói vài lời.
" Chúng ta bây giờ chẳng ai sung sướng hơn ai
Nếu anh thấy ngại, vậy thì để tôi đưa anh đi chữa trị vết thương, khỏe rồi thì về đây làm việc trừ nợ! " Hàn Tuyên dồn ép, ra yêu cầu như vậy, Đường Ân rất khó lòng từ chối.
Đã thế, Tranh Nhi còn hùa theo anh trai, thêm lời kiên định.
" Ân, tôi nợ anh rất nhiều, chút tiền bạc trị thương cho anh chẳng đáng là bao
Nếu anh không đồng ý, vậy từ giờ tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa! " cô tỏ ra giận dỗi, ép cho Đường Ân chiều theo.
Người đàn ông kia, rơi vào thế bí, sợ làm Tranh Nhi giận, anh đành ậm ừ nghe theo, Hàn Tuyên dìu anh qua bàn, cùng ăn bữa cơm tối đạm bạc, trên mặt Tranh Nhi lúc này mới có lại nụ cười niềm nở.
Cả ba không hề biết, Hứa Mộ Nhiên đang đứng ở trong bóng tối, hướng mắt vào ngôi nhà vang lên tiếng cười rộn ràng, tay hắn vo thành nấm đấm, rất muốn xông vào đó.
Cơn thịnh nộ trong hắn tí nữa phá vỡ hết kế hoạch của hắn, rất may hắn kiềm chế được, nhịn nhục rời đi. Lần này, hắn đã quyết tâm, phải theo đuổi được Tranh Nhi, quang minh chính đại lấy trái tim cô.
Sáng hôm sau, mặt lên cao, như thường ngày, Hàn Tuyên sẽ ở nhà chăm lo việc đồng án, Tranh Nhi ra chợ bán những con cá do anh bẫy tối qua, sẵn tiện cô thay anh trai dẫn theo Đường Ân, cùng anh đến bệnh viện gần nhà xem tình hình vết thương.
Ngày nào cũng thế, hể Tranh Nhi vừa ra chợ, sẽ có người tới mua cá, rất nhanh giỏ cá nhỏ đã bán hết sạch, cô dùng những đồng tiền ít ỏi này lo chuyện ăn uống. Còn chuyện của Đường Ân, sớm đã được cô đem theo ít tiền lo cho anh.
Cả hai vào trong bệnh viện, chỉ có Đường Ân vào trong phòng khám, còn Tranh Nhi phải ở ngoài chờ anh. Cô vừa đặt mông xuống chiếc ghế ngoài hành lang, bóng người đáng sợ ngày nào bất thình lình xuất hiện trước mắt.
" Hứa Mộ Nhiên! "
Cô hét lên cái tên của hắn trong đầu óc, cơ thể cô gặp lại ác ma, sinh phản ứng mãnh liệt, run run, cúi đầu chẳng dám ngước nhìn, còn dùng tay cào cào mái tóc, che đi khuôn mặt.
Không rõ, Hứa Mộ Nhiên đến bệnh viện để làm gì, linh cảm của Tranh Nhi không ngừng mách bảo chuyện chẳng lành.
* Bịt *
Hứa Mộ Nhiên lãnh đạm ngồi xuống cạnh cô, liếc sơ cũng không có, hắn hoàn toàn bơ đẹp cô, coi cô như không khí. Dù hắn không để mắt đến, nhưng cái bá khí kinh hoàng ngày nào vẫn dọa cho cô kinh sợ, đứng dậy muốn rời đi. Nào ngờ, cô vừa ngẩn mặt, đám lính theo hắn đứng chắn ngay, khiến cô không len ra được, bắt buộc ngồi đó.
" Đô đốc! "
Mấy vị bác sĩ, y tá thấy hắn đến, không cần gọi, họ tự động chạy ra cung nghênh hắn, người nào người nấy trên trán cũng đổ mồ hôi hột, hớt hải không thôi.
" Đô đốc, ngài không khỏe chỗ nào sao? " vị bác sĩ đứng thứ hai từ phải đếm qua, trong số 5 người, cung kính hỏi hắn.
" Đô đốc, mời ngài vào trong chúng tôi kiểm tra sức khỏe cho ngài nhé! " y tá bên cạnh bác sĩ ấy cũng lên tiếng, thưa chuyện hắn rất cẩn trọng.
Hứa Mộ Nhiên lườm nguýt, ngẩn mặt cao ngạo, khuôn miệng mỏng đáp hai từ " không cần! ", ngắn gọn xúc tích. Rồi, hắn lén đưa mắt sang Tranh Nhi đang quay lưng, tránh mặt hắn, khóe miệng bất giác nở nụ cười quỷ dị.
" Khám ở đây luôn đi! " hắn gằn giọng.