Tranh Nhi đứng ngồi không yên, ớn lạnh sau lưng, hắn ngoài mặt bơ cô, thế nhưng bên trong lại nhắm đến cô. Tranh Nhi quá hiểu hắn, tự cô cũng đoán được ý hắn, lòng nóng như lửa đốt, hồi hộp lên đến đỉnh điểm.
" Á!!! "
Đoạn, Tranh Nhi không chịu nổi, vừa đứng lên, xoay người, một tên lính cố ý va vào cô, ngã người ngay xuống ghế. Sắc mặt cô đỏ bừng, tức giận vô cùng, nhưng ở chỗ đông người cô không thể chửi bới, nếu không tên ác ma kia sẽ có cớ gây sự.
Ác ma đang nhắm đến cô, buộc lòng cô phải ngồi im cam chịu, Hứa Mộ Nhiên trông biểu hiện của cô bây giờ, rất đáng yêu, khiến khuôn miệng hắn bật lên từ " chật " nhỏ, thích thú.
Những người kia nghe lệnh hắn, không dám có ý kiến, bác sĩ phải khom người, cung kính hắn như bậc cha mẹ, lời nói mềm mỏng nhất có thể.
" Đô đốc, chẳng hay ngài không khỏe chỗ nào ạ? "
" Chỗ nào cũng không khỏe! " hắn đáp rất mau, tựa người vào ghế, gác chéo chân, khoanh tay trước ngực, chẳng thèm nhìn xuống.
Hắn hống hách, vẻ ngoài cao cao tại thượng kia, làm cơ mặt của vị bác sĩ méo mó liên tục, sợ làm hắn phật lòng, càng lúc càng phải kiêng dè trong lời nói.
" Vậy...
Đô đốc...chẳng hay...cả người ngài đều không khỏe cụ thể là chỗ nào ạ? " bác sĩ lắp bắp, sắp bị khí tuất và ánh nhìn chết chóc kia dọa đứng tim.
Môi hắn nhếch lên, cười lạnh, cố tình quay đầu nhìn sang Tranh Nhi, nói to rõ từng chữ cho người khác nghe.
" Tim! "
" Nó nhớ mùi vợ! Thèm thịt vợ! "
Hứa Mộ Nhiên mặt dầy, trêu ghẹo Tranh Nhi một cách trắng trợn, khiến tất cả những người có mặt điều đờ ra đó, không dám lên tiếng. Căn bệnh này ai mà chữa được cho hắn, họ đều hướng theo mắt hắn nhìn vào Tranh Nhi chằm chằm.
Nghe câu nói trơ trẽn, Tranh Nhi quay người bên kia, hai tay dày vò vạt váy, bứt rứt không yên, cô đoán chẳng sai tí nào, tên ác ma kia chẳng chịu bỏ qua cho cô, lòng cô nhốn nháo lên đỉnh điểm, nghĩ đến hàng tá cảnh kinh khủng sắp xảy ra.
Cùng lúc ấy, Đường Ân cũng khám xong, anh vừa ra ngoài gặp ngay Hứa Mộ Nhiên, bất giác cơ thể truyền đến cảm giác run sợ, từng lớp da thịt mẫn cảm lạnh toát, nhớ lại những gì hắn gây ra cho anh, đôi chân kiêng dè bước không được, vuốt tóc che mặt không dám để hắn trông thấy.
Bóng Tranh Nhi lấp ló sau đám lính của hắn, Đường Ân phát giác, biết cô đang gặp chuyện không hay, sợ Hứa Mộ Nhiên làm khó cô, bao nhiêu dũng khí anh lấy ra hết, can đảm bước đến đó.
" Tranh Nhi! " Đường Ân cất giọng to rõ gọi.
Tranh Nhi lập tức phản ứng, Đường Ân như vị cứu tinh của cô lúc này, cơ thể mảnh mai đứng bật dậy, trước mặt Hứa Mộ Nhiên, cô chen người qua đám lính cản đường, ra đến chỗ Đường Ân.
" Ân! " Tranh Nhi đáp lại tiếng gọi.
" Anh khám xong rồi hả? Vết thương sao rồi? " cô hấp tấp hỏi thăm, âm thanh mềm mỏng, thân thiết với Đường Ân trước ánh mắt sắc bén như mắt diều hâu của Hứa Mộ Nhiên.
Sắc mặt hắn lập tức tối sầm, hai tay khoanh trước ngực, híp đôi mắt chết chóc nhìn sang đó, hắn đáu lưỡi trong khoang miệng, bộ dạng hệt như du côn, nghiến răng xem cả hai thể hiện tình cảm.
" Vết thương của anh ổn chưa? " Tranh Nhi đưa mắt xuống chân của Đường Ân, có lòng dìu anh đi.
" Ổn rồi, thoa thuốc và uống thuốc đều đặn sẽ khỏi nhanh! " Đường Ân cười tươi, thuận tay cầm giúp Tranh Nhi giỏ đồ.
Người phụ nữ nhu mì dìu người đàn ông bị thương, chẳng đoái hoài tới Hứa Mộ Nhiên dáng mắt giận dữ nhìn họ, cứ thế ngang nhiên rời khỏi bệnh viện, coi hắn như kẻ vô hình.
Ai ai ở đây cũng biết Hàn Tranh Nhi là vợ thứ tư của hắn, vừa li hôn chưa lâu, bên cạnh cô lại có người đàn ông khác, còn sống rất tốt, như đang tạt nước bẩn vào mặt hắn.
Những kẻ chứng kiến cảnh trước mặt, sợ hắn nổi cơn thịnh nộ không dám nhìn lên, vậy mà vẫn không thoát được kiếp nạn. Hứa Mộ Nhiên nổi cơn điên, trút giận lên người vô tội, cho người đánh những bác sĩ, y tá ở đây, còn cắt lưỡi họ, không cho họ có cơ hội lan truyền tin tức.
Hứa Mộ Nhiên đùng đùng trở về nhà, ai cũng không dám vào làm phiền, ngay cả đưa cơm nước cho hắn cũng phải dè chừng, sợ hắn giận cá chém thớt.
* Cốc cốc cốc *
" A Nhiên "
Hứa Đoản ở ngoài gọi hắn.
Cánh cửa đang đóng chặt kéo vào trong, Hứa Mộ Nhiên nghiêm mặt nhìn anh trai, không nói câu nào, để Hứa Đoản tự đi vào, tự đóng cửa. Hắn ngồi chễm chệ trên sofa, tựa đầu vào thành ghế, nhắm hờ hai mắt lập tức hỏi chuyện.
" Anh tìm em có việc gì sao? "
Hứa Đoản chưa vội trả lời, thủng thẳng ngồi xuống, chống tay lên gối nhìn em trai sầu đời, giống kẻ thất tình.
" Cả ngày hôm nay em nhốt mình trong căn phòng này rồi
A Nhiên...anh không phải muốn nhiều chuyện
Em không quên được Hàn Tranh Nhi sao còn li hôn? "
Anh thì thầm, nói từng tiếng chậm rãi, Hứa Mộ Nhiên là em trai của anh, người thân duy nhất, dù hắn bị người đời khiếp sợ, nói xấu thì Hứa Đoản vẫn hết lòng hết dạ quan tâm hắn.
" Chỉ tạm thời cho cô ấy nghỉ ngơi một thời gian thôi! " hắn đáp, kiên định trong lời nói.
Hứa Đoản nghe không hiểu ý hắn, đôi mắt nhỏ kia mở ra tức thì, nghiêng khuôn mặt lãnh đạm sang anh trai, kéo theo hành động đó, hắn lấy ra một điếu thuốc, trước mặt Hứa Đoản nhâm nhi điều thuốc ấy, sau đó tự mình nói rõ cho anh trai hắn hiểu.
" Em li hôn để chuẩn bị cho kế hoạch theo đuổi người mình yêu!
Em muốn lần này sẽ dùng mọi cách khiến Tranh Nhi tự nguyện quay về với em! "
" Theo đuổi? " Hứa Đoản bật cười thành tiếng, từ kinh ngạc chuyển sang khâm phục, lần đầu anh thấy Hứa Mộ Nhiên có ý theo đuổi một người bằng chân tình.
Hắn, Đô đốc cao ngạo, nói lời nào chưa ai dám làm trái lại, hắn không ép hôn người khác, thì cũng cưỡng đoạt, đột ngột trở nên dịu dàng khiến Hứa Đoản có cái nhìn rất khác về hắn.
Phải chăng, Đô đốc cao cao tại thượng kia bị tình yêu áp chế con quỷ trong người, chịu nhún nhường, theo đuổi lại vợ cũ? Hứa Đoản nghĩ, cười chẳng khép được khuôn miệng rộng.
" Em không đùa chứ? " anh dò hỏi, như cảnh sát tra tội phạm.
Hứa Mộ Nhiên " hừm " lạnh một tiếng, dập tắt điếu thuốc trong tay, rồi cũng chống tay lên gối giống hệt Hứa Đoản, mặt đối mặt với anh, ánh mắt hắn thêm phần kiên định chưa từng có, hỏi.
" Từ trước đến giờ anh có thấy em nói đùa câu nào không? "
Câu trả lời tất nhiên sẽ là không, Hứa Đoản không cần phải mở miệng, cười trừ cho đáp án.
" Anh à...anh đến tìm em không phải để hỏi mấy câu này phải không? " hắn vào thẳng vấn đề, một bên mày nhướng lên đầy sự dò xét.
Thái độ của Hứa Mộ Nhiên quá thẳng thắn, Hứa Đoản đứng trước câu hỏi đó có chút hỗn loạn, ánh mắt anh dần phức tạp, không dám nhìn trực diện hắn, ngã người ra ghế não nề.
" Vì chuyện của Tuyết Ánh sao? "
Hứa Mộ Nhiên đánh tiếng, Hứa Đoản là anh trai của hắn, hai anh em hiểu nhau như thế nào, anh không cần lên tiếng hắn cũng biết anh muốn gì. Từ ngày hắn đuổi Tranh Nhi đi, rước Hứa Đoản và Tuyết Ánh trở về, hầu như lúc nào Hứa Đoản cũng mang trên mặt một nỗi sầu khó tả.
" Cô ấy chưa chịu ký vào đơn sao? " giọng hắn trầm khàn, mang chút suy tư.
Hơi thở nặng trịch từ người đàn ông kia kéo dài, Hứa Đoản ngửa cổ " ừ " với hắn một tiếng, hắn giao cho anh nhiệm vụ bắt ép Âm Tuyết Ánh ký đơn li hôn, anh biết ơn hắn trả tự do cho người phụ nữ anh yêu. Song, vụ việc này lại gặp trắc trở.
Chuyện giữa anh và Âm Tuyết Ánh chẳng đâu vào đâu, cô vẫn không chịu ký vào đơn li hôn, cái thai của cô đã lớn, cô thà cho con nhận Hứa Mộ Nhiên làm cha, chứ không chấp nhận Hứa Đoản.
Cũng vì lí do đó, Tuyết Ánh bị Hứa Mộ Nhiên nhốt trong phòng, tách biệt với bên ngoài, đến khi nào cô chịu li hôn mới được bước ra, làm Hứa Đoản lo lắng cho tình hình của cả hai mẹ con.
Người phụ nữ kia không muốn bị người khác dị nghị, dồn Hứa Đoản vào con đường tiến thoái lưỡng nan. Trên vai anh, hình thành gánh nặng, khó giải quyết ổn thỏa trong một thời gian ngắn, anh đến là để nói chuyện với Hứa Mộ Nhiên thu lại đơn li hôn.
" A Nhiên, hay em đừng li hôn với Tuyết Ánh được không? " anh ngõ ý xin hắn.
" Không! Vị trí phu nhân của Hứa gia chỉ có Hàn Tranh Nhi mới được ngồi! " Hứa Mộ Nhiên dứt khoát từ chối.
Rồi, hắn đứng dậy, điệu bộ cao ngạo, dùng ngữ khí lạnh buốt nói chuyện với anh trai mình.
" Em không chấp nhận đứa con của Tuyết Ánh!
Anh à! Nói với cô ấy!
Chuyện giữa hai người em biết hết cả rồi, đừng đem em ra làm bù nhìn "
Hắn trực tiếp vạch trần mọi việc, để Hứa Đoản chết trân tại chỗ, cứ ngỡ hắn biết tình ý của anh vẫn còn với Âm Tuyết Ánh mới nhường cô lại. Không ngờ, hắn sớm đã biết chuyện hai người lén qua lại từ lâu.
Là hắn, cố tình tạo cơ hội cho Hứa Đoản và Âm Tuyết Ánh lén phén sau lưng hắn, cũng là hắn biết Âm Tuyết Ánh mang thai con Hứa Đoản. Nên, đêm đó mới thay anh nhận một cặp sừng dài.
Giờ phút này, Hứa Đoản tỏa rõ ngọ ngành, không giấu được biểu cảm tội lỗi, khuôn miệng của anh có lời lại chẳng nói ra được.
Hứa Mộ Nhiên tiếp tục nói.
" Anh nên giải quyết với vợ của anh đi!
Em trai của anh là Đô đốc, em trả cô ấy về cho anh được thì cũng có thể tẩy trắng hoàn toàn mối quan hệ giữa em với cô ấy
Tốt hơn hết khuyên Tuyết Ánh biết điều một chút, làm chị dâu của Hứa Mộ Nhiên này đã là điều tốt em dành cho cô ấy "
" Đừng để em mất kiên nhẫn ra tay nặng giống như cách em làm với Thương Lan! " hắn dứt điểm câu cuối, đe dọa.
Những lời lẽ mang tính nguy hiểm được hắn bộc hết ra, chẳng chút lưu tình, cũng do hắn muốn tốt cho cả ba. Hắn nói xong, quay lưng đối diện với Hứa Đoản, ngụ ý đuổi anh đi.