Đến nước này, Hứa Đoản cũng không còn gì phải giấu giếm, thuận thế đến ép buộc Âm Tuyết Ánh li hôn với Hứa Mộ Nhiên.
Anh đến căn phòng đang nhốt Âm Tuyết Ánh, tự do đi vào.
" Anh đến đây để làm gì? "
Hứa Đoản vừa vào trong, nhận ngay lời tra hỏi của Tuyết Ánh, còn có cả ánh mắt căm hận từ cô dành cho anh không rời.
Cái bụng của Tuyết Ánh đã lớn, cơ thể cô bắt đầu nặng nề, đi đứng có phần khó khăn, lại bị nhốt ở yên trong phòng, ngoài việc ngồi một chỗ, chẳng còn biết làm gì hơn.
Với tình hình này, rất có hại cho cả mẹ lẫn con, Hứa Đoản vì lo cho đứa bé trong bụng, hôm nay nhất định bắt Tuyết Ánh phải ký vào đơn li hôn. Anh im lặng khiễng chân đến chỗ giường của Tuyết Ánh, tự tiện đặt mông lên đó, như cũ lại lấy ra tờ đơn li hôn, cùng một cây viết, để ra trước mặt Tuyết Ánh.
" Tôi không ký! " Tuyết Ánh nổi đóa, quăng ngay hai thứ đó xuống nền nhà.
Hứa Đoản kiên nhẫn, nhặt nó lên, đặt lại chỗ cũ, lần nào cũng thấy động thái đó của cô nên quen rồi, cô ném lần nào thì anh nhặt lần đó.
" Ký đi! Ánh Nhi! " anh dùng ánh mắt ra lệnh cho Tuyết Ánh.
" Không! "
Tuyết Ánh hét vào mặt Hứa Đoản, trợn đôi mắt căm phẫn, cô tức giận ảnh hưởng đến cái thai, bất giác cảm nhận được con khó chịu, cô ôm lấy bụng mình.
" Ánh Nhi! Em đừng hành hạ bản thân và con có được không? " Hứa Đoản hốt hoảng, đỡ lấy người Tuyết Ánh, vuốt vuốt sau lưng cô xoa cơn giận.
Lần nào cũng vậy, mỗi lần anh đề nghị cô li hôn, đều để cơn giận ảnh hưởng đến đứa bé, bản thân Tuyết Ánh từ lúc mang thai, sức khỏe bắt đầu suy yếu, thường hay đau bụng thất thường. Đã thế, cô còn bị nhốt trong phòng ngột ngạt, cứ như vậy Hứa Đoản sợ Tuyết Ánh chưa ra được khỏi đây đã sinh non.
Hứa Đoản không thể kéo dài tình trạng, đành nói thẳng mọi sự tình cho Tuyết Ánh hiểu.
" Ánh Nhi! A Nhiên biết chuyện của chúng ta rồi!
Ánh Nhi, chẳng lẽ em không nhìn ra tại sao A Nhiên lại li hôn với em sao? "
Anh nói vài câu, ngừng lấy hơi, bóp lấy bắp tay Tuyết Ánh, gắt gỏng với cô.
" Ánh Nhi! A Nhiên biết đứa bé không phải con của em ấy!
Biết chúng ta qua lại với nhau! Chính em ấy để chúng ta lén lút sau lưng em ấy đấy! "
Từng câu từng chữ của Hứa Đoản làm Tuyết Ánh chấn động, dòng lệ nóng âm thầm chảy dài hai má, Hứa Mộ Nhiên biết chuyện cô bị Hứa Đoản cưỡng đoạt, lại làm ngơ như không biết, còn tiếp tay cho Hứa Đoản làm càn.
Trái tim Tuyết Ánh đau đớn, giằng xé khôn nguôi, cô bị cả hai anh em coi một con rối, chơi đùa, cô lại vì thể diện của hắn, cam lòng chịu nhục. Cuối cùng, tường tận cớ sự, thêm phần thất vọng.
Chẳng thà, ngay từ đầu Hứa Mộ Nhiên rước cô vào Hứa gia, làm vợ cho Hứa Đoản, làm vợ cho kẻ sống chết chẳng rõ, thì sẽ không sinh ra cớ sự như bây giờ, không ép cô rơi vào con đường tiến thoái lưỡng nan.
Tuyết Ánh khóc cạn nước mắt, bản thân bị họ coi như món đồ, đùn đẩy, cô uất ức suýt ngất, chúi đầu ngay vào lồng ngực Hứa Đoản.
Người đàn ông kia giữ chặt người cô trong lòng, cô đau tim anh cũng đau.
" Ánh Nhi, vì con, em cho anh một cơ hội làm lại từ đầu đi!
Anh sẽ dùng cả phần đời còn lại bù đắp những lỗi lầm!
Được không? " anh thều thào, nước mắt nam nhi nhỏ xuống vai Tuyết Ánh, thấm qua lớp áo mỏng.
Bàn tay to lớn của anh sờ vào cái thai, âu yếm, Tuyết Ánh khóc mãi không ngừng, khó lòng chấp nhận những chuyện đã xảy ra, cô đẩy Hứa Đoản ra xa, cầm lấy cây bút ký vào đơn li hôn.
" Nói với Hứa Mộ Nhiên, tôi chịu ký trả tự do cho hắn!
Kể từ bây giờ, Âm Tuyết Ánh tôi không liên quan đến cả hai em các người! "
Cô vứt ngay tờ đơn li hôn sang Hứa Đoản, chỉ tay thẳng vào mặt anh, tiếp tục cao giọng.
" Hứa Đoản, đứa con trong bụng tôi là con của riêng tôi!
Anh dám giành con, tôi liều chết với anh! "
Dứt lời, Tuyết Ánh đùng đùng tức giận, không kiềm chế được, dọn đồ của mình vào vali, muốn rời khỏi Hứa gia mãi mãi. Trở về Âm gia, chấp nhận bị người đời dè bỉu, bị cha mẹ khinh thường, cũng không muốn tha thứ cho Hứa Đoản.
" Ánh Nhi! Em bình tĩnh có được không?
Đừng tức giận! " Hứa Đoản hạ mình, quỳ xuống cầu xin Tuyết Ánh.
Cô gạt tay anh ra, lấy vài bộ quần áo bỏ vào vali, vàng vòng châu báu cô không cần, thẳng chân đá vào người Hứa Đoản.
" Tránh ra! "
* Cạch *
Thanh âm của cánh cửa đột ngột vang lên cắt ngang khung cảnh hỗn loạn, Hứa Mộ Nhiên đứng trước mặt hai người, nghiêm trang, lãnh khốc đến đáng sợ, nhất là đôi mắt hắn chỉ cần nhìn vào hai chân Tuyết Ánh tự dưng mềm nhũn, không bước nổi.
" Muốn đi đâu sao? " hắn cao giọng hỏi, nét mặt không thay đổi, nhìn thẳng vào chiếc vali Tuyết Ánh đang cầm, sau đó lượn đôi mắt lên đối mặt với Tuyết Ánh.
" A Nhiên! " Hứa Đoản mau chóng đứng lên, chắn trước người Tuyết Ánh.
Đôi mắt hung thần kia không rời khỏi cả hai dù chỉ một giây, Hứa Mộ Nhiên sải bước vào trong, dưới chân hắn tờ đơn li hôn đã được ký. Hắn khom người nhặt nó lên, nhìn chữ ký có phần vội vàng, khó coi, miệng nặn ra nụ cười khẩy.
Hắn lườm đôi mắt nhỏ, đậm nét đăm chiêu, phần người hơi nghiêng ra trước, thì thầm giọng nói man rợ.
" Âm Tuyết Ánh, li hôn rồi tưởng như vậy có thể trở về Âm gia sao? "
" Hứa Mộ Nhiên, anh...! " Tuyết Ánh muốn mắng hắn, nhưng nhìn sắc mặt đáng sợ kia, lời nói lập tức trôi tuột đi.
Hứa Đoản sợ hắn làm hại Âm Tuyết Ánh, đưa tay đẩy Tuyết Ánh núp sau lưng anh, đứng thẳng người bảo vệ người phụ nữ anh yêu trước mặt Hứa Mộ Nhiên.
" A Nhiên, Ánh Nhi chịu li hôn rồi!
Em để em ấy được yên đi! Trong bụng Ánh Nhi còn đang mang một sinh mạng đấy! " anh dùng lời mềm mỏng, xin hắn.
Nghe lời chương tai gai mắt, khóe miệng của Hứa Mộ Nhiên giật giật, khó chịu, hắn đến đây đâu phải để làm khó làm dễ Âm Tuyết Ánh, là hắn đang giúp Hứa Đoản một tay. Chưa gì, anh vì người phụ nữ khác chống đối với em trai, suýt chọc cho hắn nổi giận.
Hứa Mộ Nhiên thu người, quay lại dáng vẻ của một Đô đốc cao ngạo, xếp gọn tờ giấy li hôn, bỏ vào túi. Rồi, hắn lấy điện thoại, trước mặt Âm Tuyết Ánh và Hứa Đoản, mở lên một đoạn ghi âm.
Là giọng nói của cha mẹ Tuyết Ánh, minh bạch cho cô, năm đó họ gả cô đi không phải gả cho Hứa Mộ Nhiên, là gả cho Hứa Đoản. Anh bị xem là người chết, không thể làm giấy đăng ký kết hôn, buộc lòng Hứa Mộ Nhiên mới thế chỗ. Nay Hứa Đoản đã quay về, cô phải quay về làm vợ Hứa Đoản, không được tiếp tục làm nhị phu nhân của Hứa Mộ Nhiên.
Tuyết Ánh nghe qua, thừa hiểu Hứa Mộ Nhiên giở trò, tẩy trắng mọi việc, có khi cha mẹ của cô đang bị hắn đe dọa. Nghĩ đến đó, Tuyết Ánh không dám nói ra nỗi lòng, bây giờ cô có muốn mang con rời khỏi đây cũng khó.
* Kẹtttt *
Tiếng kéo ghế ngân dài chói tai, đập đi dòng suy nghĩ trong đầu Tuyết Ánh, thấy Hứa Mộ Nhiên ung dung tự tại dặt mông lên ghế, ngồi chễm chệ, đưa ánh nhìn đằng đằng sát khí, dọa cô sợ, bất giác đưa tay bám chặt vào người Hứa Đoản.
Từ trong túi của chiếc quần tây xanh đen, Hứa Mộ Nhiên lại lấy ra một tờ giấy khác, mở nó ra, bên trên ghi dòng chữ " Giấy đăng ký hết hôn ", làm Tuyết Ánh và Hứa Đoản đứng hình, không rõ ý hắn.
" Cả hai ký tên vào đi! " hắn hắng giọng, ra lệnh.
" A Nhiên! Em lấy nó đâu ra vậy? "
Hứa Đoản hỏi ngờ nghệch, bên trong tờ giấy, ghi rõ ngày tháng và tên của anh lẫn Âm Tuyết Ánh.
Hứa Mộ Nhiên lại cười tiếp, kẻ có quyền có thế như hắn, chỉ cần thích, gọi một tiếng đã có người mang giấy tới nhà cho hắn, cần gì hắn phải đích thân đến tận nơi tốn kém thời gian của hắn.
Và, với câu hỏi kia của Hứa Đoản, chắc chắn hắn sẽ không trả lời, giúp anh đến bước này, coi như hắn trả lại trọn vẹn ân tình của anh năm xưa.
" Ký vào đi! Đây không phải giấy tờ giả đâu!
Âm Tuyết Ánh định để đứa bé sinh ra không có cha sao? " hắn nhắm vào cái thai, lời nói còn kèm theo nộ khí, như hắn sắp mất kiên nhẫn.
Trong hoàn cảnh này, dầu sôi lửa bỏng, Tuyết Ánh nghĩ cho cha mẹ, nghĩ cho đứa con, sợ Hứa Mộ Nhiên làm hại người khác, hệt như cái cách hắn ép buộc Hàn Tranh Nhi, cô sợ mất mật, ra đó cầm lấy tờ giấy đặt bút ký vào.
Khi thấy chữ ký của Âm Tuyết Ánh rõ rành rành trên giấy, trong lòng Hứa Đoản và Hứa Mộ Nhiên đều có chung cảm xúc, một từ vui.
Hứa Đoản thuận ý, cũng đặt bút ký vào, họ chính thức trở nàng vợ chồng một cách dễ dàng.
" Xong rồi nhé!
Tuyết Ánh! À không!
Chị dâu! " Hứa Mộ Nhiên ngân giọng.
Gương mặt hắn tuy vui nhưng rất đáng sợ, thâm hiểm hơn cả rắn rết, Tuyết Ánh không dám nhìn hắn, vảnh tai nghe hắn nói hết lời.
" An phận!
Ngoan ngoãn ở bên anh trai tôi!
Chị mà dám bỏ anh ấy coi chừng người thân của chị! " hắn đe dọa.
Tất nhiên, lời hắn nói chưa bao giờ là đùa, Tuyết Ánh không dám chống đối ác ma, lòng cô không muốn chấp nhận Hứa Đoản cũng bị hắn ép phải chấp nhận.
Xong việc, hắn hiên ngang rời đi, Âm Tuyết Ánh ngay lập tức ngồi bệch xuống sàn, khiến Hứa Đoản lo sốt vó, tưởng cô bị gì, khom người, đỡ cô, líu lưỡi hỏi thăm.
" Ánh Nhi! Em sao vậy? Em không ổn chỗ nào sao? "
Tuyết Ánh khua tay, thay cho lời nói, cô ổn, do cô bị Hứa Mộ Nhiên hâm dọa, tinh thần có chút loạn, nhờ Hứa Đoản đỡ cô ngồi lên giường.
Còn chưa kịp thích nghi, ở bên ngoài vang lên giọng nói của người hầu.
" Hứa thiếu! Tôi theo lệnh chuyển phòng cho ngài và phu nhân ạ "
Hứa Đoản nghe đến chuyển phòng, gấp gáp mở cửa, anh và Tuyết Ánh được chuyển đến nơi khác, căn phòng dành riêng cho cả hai, trang hoàng chỉn chu, lộng lẫy.