Hứa Mộ Nhiên sớm đã sắp xếp mọi việc sẵn từ trước, chỉ đợi thời cơ để hắn ra tay, từng việc từng việc một đều theo đúng trình tự của kế hoạch, bây giờ chỉ còn lại mỗi chuyện của Tranh Nhi, hắn phải bắt đầu hành trình theo đuổi cô.
Sáng hôm sau, Tranh Nhi quải giỏ ra chợ như thường lệ, để lại Hàn Tuyên và Đường Ân trông lo cánh đồng ngô, còn vài ngày nữa sẽ thu hoạch vụ ngô, lúc đó Tranh Nhi phải ở nhà phụ giúp. Cô tranh thủ còn vài ngày, bảo Hàn Tuyên bắt nhiều cá hơn, bán được bao nhiêu đỡ tiền sinh hoạt bấy nhiêu.
Tranh Nhi đi bộ hơn 15 phút, vừa ra đến chợ, liền mau chóng sắp xếp cá tươi trong giỏ ra, chờ khách đến mua. Trên gương mặt Tranh Nhi lúc nào cũng nở nụ cười tươi, ánh mắt trông chờ những người hay ủng hộ cô.
" Cô Hàn! Hôm nay có cá lóc không? " tiếng của người phụ nữ lớn tuổi, thường xuyên đến mua cá của Tranh Nhi, thấy cô vừa dọn hàng, nhanh chân đến chọn cá tươi ủng hộ.
" Có ạ! Hôm qua anh của cháu bẫy được hai con, còn sống, rất tươi đó dì! " Tranh Nhi niềm nở, mở giở cá cho người phụ nữ xem.
Ở bên trong, có rất nhiều loại cá, được bỏ chung vào đó, đang bơi lượn trong nước, có cả cá lóc mà người phụ nữ cần. Tranh Nhi thò đôi tay mềm xuống, bắt trọn hai con cá, cô đã quen, cầm chúng chắt trong tay khoe lên với khách hàng.
" Dì xem! Cá hôm nay to lắm!
Dì muốn lấy con nào? " cô mời chào rất lanh lẹ.
" Cả hai nhé! Mở hàng cho cháu mua may bán đắt! " người phụ nữ tươi cười, chỉ tay vào cả hai con cá.
Mới sáng có người mở hàng nhiệt tình, Tranh Nhi mừng rỡ, khẩn trương bỏ ngay hai con cá vào túi bóng, miệng còn không ngừng cảm ơn người phụ nữ.
" Dì à, cháu cảm ơn dì nhiều! Lúc nào dì cũng ủng hộ cháu hết, cháu tặng dì thêm mấy con cá bóng nhỏ!
Kho ăn rất ngon đấy! " Tranh Nhi lúi húi bắt cá trong giỏ, lòng rộn ràng như hoa nở.
Bỗng, một giọng nói đanh thép vang tới, chặn đứng hoàn toàn hành động của cô.
" Cá này tôi mua hết! "
" Hứa Mộ Nhiên? " Tranh Nhi đứng hình, đầu tự nhảy ý, cái giọng nói này có đến chết cô cũng không bao giờ quên. Là hắn, ác ma đột ngột xuất hiện, Tranh Nhi ngẩn đầu tìm kiếm.
Đập vào mắt cô, người đàn ông cao to, đang đứng chống nạnh cạnh người phụ nữ mua hàng, phong cách hắn hôm nay khác biệt, không đồ quân nhân. Thay vào đó, hắn mặc một chiếc áo thun đen, cổ lọ, dài tay, được thiết kế riêng ôm trong thân tráng kiện của hắn, phối cùng quần tây nâu, đang hếch mặt vứt sang người phụ nữ kia ánh nhìn chết chóc.
Phía sau hắn, còn có vài tên thuộc hạ đi theo, người nào người nấy đằng đằng sát khí, nhìn vào chung một điểm với Hứa Mộ Nhiên.
Người phụ nữ kia run sợ, thấy vị Đô đốc lãnh khốc, tàn bạo ngay trước mặt, bà vội quay người, khua tay từ chối túi cá Tranh Nhi đang cầm.
" Cô Hàn, tôi đột ngột nhớ hôm nay nhà vẫn còn cá! Cô bán cho người khác đi, khi khác tôi đến mua sau! " bà hớt hải, ba chân bốn cẳng chạy đi.
" Dì à! " Tranh Nhi gọi trong bất lực.
Người phụ nữ chạy nhanh như bị ma đuổi, không dám quay đầu.
Mới sáng sớm, tưởng chừng có một buổi buôn bán thuận lợi, lại bị Hứa Mộ Nhiên phá đám, Tranh Nhi tức giận đứng lên, chẳng ngán ngẩn quát tháo hắn.
" Hứa Mộ Nhiên! Sao anh lại đuổi khách của tôi chứ? "
Tiếng cô xoang xoảng chạy tụt vào lỗ tai hắn, trông cô nổi giận, đáng yêu như ngày nào, khóe miệng hắn khẽ cong tà miệng, cả ánh mắt cũng quỷ dị làm Tranh Nhi đang hùng hổ, sinh sợ hãi, ngậm miệng lại, mắt không dám nhìn thẳng.
Cô ngồi xuống, dọn dẹp gian hàng, xem ra hôm nay cô không thể bán ở đây, tên ác ma kia sẽ không để cô yên. Tay cô vội vàng cột giỏ cá, bất thình lình bị Hứa Mộ Nhiên giữ lại.
" Hứa Mộ Nhiên, làm gì vậy? " Tranh Nhi hất tay hắn ra, cộc cằn liếc hắn.
" Cô Hàn, tôi đến mua cá ủng hộ em mà!
Sao lại mắng mỏ khách thế kia? " giọng hắn trơ trẽn, lướt sơ bộ cặp mắt nhìn người phụ nữ nhỏ đang nổi đóa.
Tranh Nhi gầy đi nhiều, cả môi và mặt điều nhợt nhạt, giống như người thiếu ăn, càng nhìn hắn càng gai mắt. Khi hướng xuống bộ ngực của cô, cặp mắt dơ bẩn kia ngừng ở đó nhìn trân trân, thứ trân bảo của hắn hình như đã nhỏ đi.
" Tôi không bán cho anh! Ra chỗ khác mà mua! " Tranh Nhi cự tuyệt, đưa hai tay phòng hờ trước ngực.
Gã đàn ông kia, nhìn mãi chỗ đó của cô, khiến từng tế bào trong người cô chạy loạn xạ, sợ hắn có ý đồ xấu với mình. Tranh Nhi hấp tấp, dọn đồ thật nhanh, vừa hoảng vừa cầu, cầu cho hắn biến chỗ khác giùm cô.
Nhưng, đời đâu như cô ước, Hứa Mộ Nhiên khẩy đầu, ra hiệu cho thuộc hạ, cưỡng chế lấy đi cá của cô một cách trắng trợn.
" Hứa Mộ Nhiên, trả cá lại cho tôi?
Đồ ăn cướp! " Tranh Nhi tức giận lao đến giành lại.
Hứa Mộ Nhiên thừa cơ hội, giữa ban ngày ban mặt, động tay động chân với Tranh Nhi, cường thế bắt lấy hai tay nhỏ của cô. Mùi tanh của cá từ bàn tay cô chạy sọc hai bên cánh mũi hắn, chốc chốc khó chịu, nhăn mặt chê bai.
" Cô Hàn, tôi đâu có cướp đồ của cô!
Sao lại nói khó nghe vậy? " hắn thì thào, với một tay giữ lấy hai cổ tay nhỏ, hắn lại ngoắt đầu ra hiệu cho thuộc hạ mang cá lui đi.
Rồi, từ trong túi, hắn lấy ra một số tiền, đặt vào tay Tranh Nhi, đây là tiền hắn mua số cá của cô, sau đó mới chịu buông tay cô ra.
Tranh Nhi bị hắn cướp đồ một cách trắng trợn, không lấy lại được, còn bị hắn trêu ghẹo, uất ức vô cùng, dứt khoát không cần số tiền bẩn thỉu của hắn.
" Tôi không cần tiền của anh! Coi như tôi bố thí cho anh! " Tranh Nhi cay nghiệt, kéo tay hắn, trả lại tiền, rồi đùng đùng giậm chân dằn mặt bỏ về.
Hứa Mộ Nhiên đâu dễ dàng bỏ qua cho cô, hắn đến đây có mục đích cả, đâu phải để nghe cho cô mắng chửi rồi trơ mắt nhìn cô đi. Ngay lập tức, hắn khiễng chân, bất ngờ bòng cô từ đằng sau.
" Á! Hứa Mộ Nhiên! " Tranh Nhi la toáng, sợ hú vía, theo quán tính vô thức ôm lấy cổ hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, thả tôi xuống! Giữa chốn đông người anh dám làm bậy sao? " Tranh Nhi hét vào mặt hắn, đánh ngực hắn lia lịa.
Tên to con kia như bức tường thành, không đau, ngoài gương mặt đắc ý của hắn, Tranh Nhi không còn nhìn ra biểu hiện khác. Tay hắn bóp lấy bắp tay bé nhỏ của cô, nhức nhối cả lên, Tranh Nhi nhăn nhó, vùng vẫy hai chân, hâm dọa.
" Hứa Mộ Nhiên, anh còn không buông tôi la lên đó! "
" Em la đi! Xem ai dám xen vào chuyện của Đô đốc! " hắn thách thức, hếch mặt.
Hai chân đang trụ vững kia, xoay người ra sau, trước mặt bàn dân thiên hạ, hắn công khai hành động của mình, không một ai dám nhìn, làm ngơ như không thấy.
" Hứa Mộ Nhiên, sao anh trơ trẽn vậy? Rốt cuộc anh muốn cái gì? " Tranh Nhi hét toáng, đấm không được cô liền dùng móng cào cấu trước ngực hắn.
Với hành động không có sức sát thương kia, chỉ như đang gãi ngứa cho Hứa Mộ Nhiên.
" Tôi muốn gì em còn không rõ nữa sao? " hắn xoay mặt, lãnh đạm hỏi ngược lại cô.
Tranh Nhi thông minh, hiểu hắn không buông tha cho cô, lại cố tình giả vờ, nói những lời lẽ nặng nề.
" Rõ gì chứ?
Tôi và anh đã li hôn rồi! Không nợ nần gì nhau nữa!
Anh đừng có cậy quyền ép dân! "
" Tôi thích ép thì sao? Em làm gì được tôi? " hắn giở giọng thách thức, hếch bộ mặt kênh kiệu.
Người phụ nữ trong tay hắn, tức ứa gan, miệng vừa há ra liền bị hắn đưa môi hâm dọa, làm ngậm lại né mặt ngay.
Hắn cố tình cúi sát đầu vào tai cô, thì thầm lời nói man rợ.
" Hàn Tranh Nhi, tôi li hôn với em điều có ý cả! Em nghĩ tôi dễ dàng buông em vậy sao? "
" Kể từ bây giờ Hứa Mộ Nhiên này sẽ chính thức theo đuổi em! " hắn gằn giọng, công khai, mang tiếng theo đuổi mà như áp bức người khác.
Tranh Nhi tức lộn phổi, có điên mới chấp nhận chuyện dở hơi của hắn, biết cãi lại, sợ hắn điên tiết, cô không dám dại chọc vào ổ kiến lửa, muốn nhảy xuống dưới. Thế nhưng, Hứa Mộ Nhiên rất cao, một tên cao tới tận 1m9, bòng cô lên, chẳng thấy rõ mặt đất, thân cô nhỏ xíu như một đứa trẻ, nhìn xuống liền choáng váng, đã vậy thân còn bị hắn giữ chặt.
" Hứa Mộ Nhiên, thù oán giữ tôi và anh đã chấm dứt! Sao anh cứ phải ép tôi vào đường cùng chứ? " cô bức xúc, trợn đôi mắt phượng long lanh.
Hắn không trả lời ngay, chỉ cười trừ cho câu hỏi, như thể hắn đang muốn nói, ý hắn đã quyết cô đừng mơ sẽ thay đổi. Hắn không bòng Tranh Nhi nữa, cường thế vác cô trên vai như vác một bao tải, mặc cô la lối om sòm, hể cô cựa quậy, hắn không ngại đánh vào mông cô trước mặt nhiều người, khiến Tranh Nhi nhục nhã không dám ngước mặt.
Đi một đoạn đường không xa chợ, Hứa Mộ Nhiên ngừng ngay một nhà hàng, bán đồ ăn sáng, toàn những kẻ giàu có đến ăn, hắn vác Tranh Nhi thẳng tiến vào trong.
" Đô đốc! " phục vụ thấy hắn đến, khẩn trương nghênh đón.
" Chuẩn bị một phòng riêng cho tôi! " hắn nói ngắn gọn, chẳng buồn nhìn người phục vụ kia.
" Vâng ạ, mời Đô đốc theo tôi! " người phục vụ cúi người cung kính, giữ phép tắc, đi trước vài bước lại cúi người tiếp.
Một căn phòng ăn dành riêng cho những khách vip, Hứa Mộ Nhiên sải chân vào trong thả Tranh Nhi xuống. Cô bị hắn vác từ nãy giờ, bụng truyền đến cơn đau, nhăn mặt, khó chịu với hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, anh đưa tôi đến đây làm gì chứ? "
Hứa Mộ Nhiên không vội đáp, kéo Tranh Nhi ngồi xuống ghế, rồi kéo phần cổ áo co giãn kia, lau mồ hôi ngay dưới tai, hít thở điều đặn mới trả lời cô.
" Ăn sáng! Em không thấy chỗ này là nhà hàng sao?
Không vào đây ăn sáng thì làm gì? " hắn cười mỉm, nụ cười của một tên trai đểu.
" Hay...
Em đang muốn tôi ăn em thay bữa sáng? " hắn ngân dài giọng trơ trẽn.