Tranh Nhi nổi điên, vung tay tát hắn một cái, nhưng hắn thân thủ nhanh nhẹ né được ngay, còn chụp lấy tay cô, cười điểu, như kẻ chiến thắng, tiếp tục ghẹo chọc cô.
" Hồ ly nhỏ, móng hồ ly của em không làm hại được tôi đâu! " hắn kéo lấy tay cô, mặc mùi tanh của cá còn ám trên đó, đặt nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay nhỏ.
" Vô sỉ!
Đường đường một Đô đốc lại ức hiếp một dân nữ! " Tranh Nhi mắng mỏ, rút tay mình về ngay, trước mặt người khác bị hắn giở trò tủi nhục khiến cô suýt bật khóc.
Cảnh vừa rồi người phục vụ đứng ở một góc, nào dám ngẩn đầu lên nhìn, toàn cúi đầu im thinh thích, Hứa Mộ Nhiên chướng mắt, liền lên tiếng đuôi người đó đi.
" Có món nào ngon mang ra đây cho tôi! "
" Vâng ạ! " người phục vụ biết ý, đi ngay.
* Cạch *
Thanh âm của cánh cửa đóng lại, căn phòng nhỏ chỉ còn mình Tranh Nhi với hắn, ánh sáng nơi này khá chói mắt, do căn phòng này thuộc dạng kín đáo riêng tư, hầu hết được thấp sáng bởi ánh đèn.
Gương mặt của người phụ nữ trắng bệch, hai chân mảnh khảnh run run, Tranh Nhi rất muốn chạy, nhưng sao hai chân cô lại không thể bước, cứ như gặp ác ma kia bị hắn dùng xích trói chặt đôi chân nhỏ này.
Cô ngồi im đó ngó sang chỗ khác, cố trấn tĩnh tinh thần, Hứa Mộ Nhiên ngồi đối diện với cô, môi mỏng khẽ cong tà mị, nhìn cô không rời mắt.
Hàng tá kí ức về cô ùa vào tâm trí hắn lúc này, hai tháng rồi, hắn thiếu đi hơi ấm của cô, ăn không ngon, ngủ không yên, vừa nhìn thấy cô đã muốn cưỡng đoạt cô thỏa lấp nổi nhớ nhung.
May thay, dục vọng kia bị hắn buộc kiềm xuống kịp thời, hắn đã từng nhủ với lòng, phải dùng chân tình khiến Tranh Nhi quay về, sẽ không bao giờ tự ý chiếm đoạt cô.
Trôi qua 5 phút, lòng Tranh Nhi nóng như lửa đốt, trước ánh nhìn không thiện cảm của Hứa Mộ Nhiên, cô sắp bị hắn nhìn đến phát điên, không thể ở lại đây để tên ác ma trước mặt giở trò, cô bèn kiếm cớ trốn đi.
" Hứa Mộ Nhiên, tôi muốn ra phòng vệ sinh rửa tay... " mắt cô không thành thật chớp lia lịa, biểu cảm phản chủ rõ rệt.
" Đi đi, tôi cho em 5 phút! " hắn lạnh giọng, ngoắt tay ra hiệu.
Sau tiếng nói ấy, Tranh Nhi như vớ được phao cứu sinh, lập tức rời khỏi đó, không chút do dự.
Hứa Mộ Nhiên hướng mắt theo bóng lưng nhỏ, nhếch mép một cái, không phải tự nhiên hắn dễ dàng đồng ý, mà nghĩ tay cô thật sự rất bẩn, cho phép cô rửa sạch sẽ cùng ăn với hắn. Tất nhiên, biểu cảm khi nãy của cô hắn nhìn thấu hết được tâm tư của cô, hắn luôn có sự phòng bị, Tranh Nhi sẽ không thể nào chạy thoát được khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Người phụ nữ nhỏ rời đi chưa được một phút, hắn cũng đứng dậy rảo bước theo cô.
Ở phía ngoài cổng lớn, người của Hứa Mộ Nhiên đứng ở đó chờ sẵn, Tranh Nhi hớt hải chạy ra tưởng bở mình thoát, nào ngờ cô vừa đặt chân đến cổng liền bị chặn lại, người nào người nấy sắc mặt hầm hầm, dọa cho hai chân Tranh Nhi không bước tiếp được.
" Mấy người làm gì vậy? Tránh ra! " Tranh Nhi quát tháo, giữa ban ngày ban mặt Hứa Mộ Nhiên lộng quyền cưỡng ép dân nữ, làm Tranh Nhi hoảng loạn vô cùng.
Thấy đám người đó không nhúc nhích còn hùng hổ dồn ép cô, khiến bước chân liên tục lùi ra sau.
" Á! " Tranh Nhi la lên, lưng cô đập phải người khác.
Đằng sau cô, Hứa Mộ Nhiên đã đuổi kịp, hướng xuống ánh nhìn chết chóc làm cơ thể mảnh mai không rét mà run, Tranh Nhi ngó qua ngó lại lia lịa, cầu cứu những người có mặt.
Nhưng, không một ai thèm nhìn tới chỗ cô, ai sẽ cứu cô chứ? Tranh Nhi đứng trước ác ma, không có đường lui, trước sau đều bị vây, cô uất ức cắn lấy vành môi dưới.
" Hứa Mộ Nhiên, anh đây là đang giở trò càn rỡ với phụ nữ đấy! Tôi sẽ báo cảnh sát! "
Miệng cô cứng, dám đe dọa một vị Đô đốc, Hứa Mộ Nhiên nghe những lời lẽ trẻ con, dùng ngón tay ngoáy ngoáy vào lỗ tai, cười đểu thách thức.
" Báo đi! Coi họ dám làm gì tôi! "
Hứa Mộ Nhiên khom người xuống, dùng bá khí kinh hoàng nuốt chửng đầu óc Tranh Nhi, dọa cô suýt khóc. Hắn là Đô đốc của một nước, chủ tịch nước còn phải nể hắn vài phần, người phụ nữ cấp thấp hèn trong xã hội, sao có thể đấu lại hắn.
" Tránh ra, đừng lại gần tôi! " Tranh Nhi ngoan cố, kịch liệt chống đối, lùi người bị lính ở sau giữ lại ngay.
" Em cấm được tôi sao? " hắn cười nhếch mép, cường thế kéo cô vào trong, ngang qua phòng vệ sinh, hắn ngừng lại, chỉ tay vào mặt cô, cảnh cáo.
" Vào đó! Rửa sạch tay rồi đi ra ngay đây cho tôi!
Em mà để tôi đợi lâu, đừng trách tôi mạnh tay! "
Dứt lời, hắn đẩy mạnh Tranh Nhi vào trong đó, còn ngang nhiên đứng bên ngoài ngó vào, Tranh Nhi sợ hãi, buộc lòng đứng trước bồn rửa, dùng xà phòng rửa sạch sẽ bàn tay ngay trước cặp mắt thâm hiểm của hắn.
" Ra đây! " hắn chống nạnh, quát lớn ra lệnh cho Tranh Nhi ngay khi vừa thấy bàn tay cô đã rửa xong.
Ánh mắt hắn không thay đổi, sắc bén như lưỡi dao, làm lòng Tranh Nhi nháo nhào nghĩ cách, thấy hắn sắp mất kiên nhẫn, Tranh Nhi liền la lên tiếng cản bước hắn lại.
" Tôi muốn đi vệ sinh! Anh ở đó chờ tôi đi! "
Rồi, cô không đợi hắn đồng ý, chạy tọt ngay vào căn phòng ngay ở cuối dãy, Hứa Mộ Nhiên đứng ở ngoài chờ cô.
Lúc này, có vài người phụ nữ đi đến, muốn vào trong phòng vệ sinh, hắn buộc phải né người sang nơi khác, tránh người ta dị nghị, một Đô đốc cao cao tại thượng lại đứng canh trước cửa phòng vệ sinh nữ.
Cũng chính vào lúc ấy, Tranh Nhi hé mở cửa, quan sát không thấy bóng hắn, cô biết hắn chưa rời đi liền tranh thủ, tìm kiếm lối thoát. Ở ngay trên đầu cô, cánh cửa thông gió đang mở, nó khá nhỏ, so với cơ thể mảnh mai của Tranh Nhi chắc chắn vẫn chui qua được.
Tranh Nhi không có thời gian suy nghĩ, treo lên bồn cầu, hai tay bám vào ngay thành cánh cửa ấy, dùng hết kĩ năng trèo cây non nớt của cô, đưa người lên cao. Cô thành công đưa người ra được một nửa, nhìn ra bờ rào của nhà hàng không có ai, mừng rỡ khôn xiết.
" Gan nhỉ! "
Tiếng của Hứa Mộ Nhiên the thé, nụ cười tươi rói trên mặt Tranh Nhi tắt ngấm, lén đưa mắt xuống dưới. Không xa vời đâu cả, ngay cạnh cô, Hứa Mộ Nhiên đứng tựa người vào thành tường, hai tay khoanh trước ngực, một chân chống gối, ngẩn đầu, híp nhẹ đôi mắt đầy sát khí nhìn lên cô.
Như, hắn đoán được kế hoạch vặt vãnh của cô, đứng ở đó chờ sẵn từ trước, gằn giọng hâm dọa cô ngay.
" Hàn Tranh Nhi! Em giỏi thật, dám cãi lời tôi!
Để xem tôi xử lí em ra sao! "
" Hứa Mộ Nhiên... " Tranh Nhi hoảng hồn, nói không xong câu trọn vẹn, chưa kịp chui lại vào trong, bị Hứa Mộ Nhiên tóm đầu, lôi thẳng cô ra ngoài.
Hắn đỡ lấy người cô một cách nhẹ nhàng, mặc cô vùng vẫy, vác ngang lưng cô, khiễng chân quay lại căn phòng ăn, thả cô xuống ghế, rồi quay người ra chốt cửa lại.
Tranh Nhi như cá sa vào lưới, không có đường lui, bật dậy, sợ hãi đứng nép trong góc tường, tên ác ma kia nhìn cô rơi vào thế bí, hả hê ra mặt, càng lúc càng lại dồn ép Tranh Nhi, phải khóc lên nức nở.
" Đô đốc, anh tha cho tôi đi! Tôi và anh đã chấm dứt rồi mà! " Tranh Nhi chấp tay, cầu xin hắn.
" Châm dứt hồi nào?
Tôi đã nói tôi đang theo đuổi em mà! Em nên vui đi chứ! " hắn nói lời trơ trẽn.
Ai đời, miệng bảo theo đuổi người khác lại dùng cách cưỡng ép này, Tranh Nhi làm sao biết chắc chắn hắn không nói dối, có như thế nào cô cũng không muốn vay vào hắn thêm một lần nữa.
" Hứa Mộ Nhiên, bên ngoài thiếu gì mĩ nhân, anh đừng theo ám tôi có được không?
Rõ ràng anh và tôi đã li hôn rồi mà! " Tranh Nhi dùng hết lời, từ chối thứ tình cảm đáng sợ kia.
" Tôi có làm gì em đâu!
Sao lại từ chối tôi thế kia? " hắn khàn giọng, nghiêng đầu nhìn cô khóc xướt mướt, chẳng có chút động tâm.
Nhìn hắn, đứng ưỡn ngực, hếch mặt ra dáng ta đây, làm sao Tranh Nhi có thể tin lời nói của hắn, cô dùng hết lòng can đảm, nhắm mắt nhắm mũi, như trâu húc, tông thẳng vào người hắn.
Cú húc từ cái đầu cứng cáp của cô, khiến Hứa Mộ Nhiên cảm nhận được lực đập mạnh, té ngã ngửa, ôm lấy bụng, xem cô chạy như ma đuổi đến gần cánh cửa.
" Hàn Tranh Nhi! " hắn đứng dậy ngay, sải chân dài bước dăm ba bước, túm lấy tóc cô ngay, cường thế ôm chặt lấy cô.
" Hứa Mộ Nhiên tôi liều mạng với anh! " người phụ nữ nhỏ trong tay như hóa điên, dùng hàm răng sắc bén cắn vào bàn tay hắn.
Người đàn ông dũng mãnh kia, cắn răng chịu đựng, mặc cho Tranh Nhi hung hăng, giữ chặt lấy cô, quất xuống cặp mông căng mẩy kia một bạt tay.
* Chát *
" Ưm! " Tranh Nhi phản ứng ngay, há miệng đau đớn, hai má đỏ bừng, xấu hổ.
" Hứa Mộ Nhiên đồ dê xồm! " cô tức giận mắng hắn, kịch liệt phản kháng, dùng đôi tay mềm không chút sức lực đánh vào ngực rắn rỏi của hắn.
Thân cô gái nhỏ nhoi, làm sao địch lại một kẻ cao to, Hứa Mộ Nhiên siết chặt vòng tay, lớn tiếng hâm dọa cô.
" Hàn Tranh Nhi, em còn phản kháng tôi h.iếp em! "
Ngay tức thì, mọi hành động hoàn toàn ngừng hẳn, cả cái miệng nhỏ đang há ra cũng phải ngậm lại, Tranh Nhi sợ hắn làm bậy, không dám trái ý.
" Tôi đã nói tôi không làm gì em mà!
Sao cứ phải khiến tôi mạnh tay với em vậy? " hắn gằn giọng, gương mặt nhăn nhó bởi vết thương do cô cắn.
Răng cô bén thật, cắn hắn chảy máu đầy tay, hắn thấy cô im thinh thích, không phản kháng, lúc này mới chịu buông cô ra, kéo cô qua ghế ngồi xuống đó. Hắn tiện tay lấy chiếc khăn, thấm đi máu tươi đang chảy, ngồi xuống đối diện vơi Tranh Nhi.
" Ăn đi! " hắn khẩy đầu vào chiếc bàn.
Bên trên chiếc bàn, những đĩa thức ăn thơm phức đã được dọn lên, món nào món nấy điều bắt mắt, khơi dậy những chiếc bụng đói.