Hứa Mộ Nhiên cười lạnh, nhún vai, đáp lại cô một cách hống hách.
" Không! Tôi thích gọi em như vậy!
Quen miệng rồi! "
Tranh Nhi cạn lời, chả rỗi hơi để ý đến sự xuất hiện của hắn, ngang nhiên lườm mắt hắn một cái liền quay sang phụ Hàn Tuyên và Đường Ân chất đồ lên xe, cả ba coi Hứa Mộ Nhiên như người vô hình.
" Anh à, nhanh lên trời sắp tối rồi! " Tranh Nhi mềm giọng nhắc nhở.
Người đàn ông lãnh khốc kia rất tự nhiên, coi mình như thành viên của cả ba, tự ý chen vào, phụ họ chất rỗ lên xe, không ai dám ngăn việc hắn làm, Tranh Nhi thấy hắn đứng bên nào, liền né sang bên khác.
Dọn dẹp xong gian hàng, người phụ nữ nhỏ vừa đưa tay lên định leo lên xe trợt về, eo cô lập tức bị Hứa Mộ Nhiên ngang nhiên ôm lấy.
" Hứa Mộ Nhiên, làm cái trò gì vậy? " cô hét lên, cực lực vùng vẫy, kéo vòng tay lớn thả eo cô ra, nhưng càng giằng co, hắn càng siết chặt.
Hứa Mộ Nhiên cường thế nhấc người cô ra khỏi chiếc xe, ôm eo, nâng cơ thể nhỏ lên cao, để hai chân Tranh Nhi liên tục giãy giụa như cá mắc cạn.
Cùng với tiếng hét của cô, Hàn Tuyên và Đường Ân chạy đến, mắt thấy tên ác ma kia càn rỡ, Hàn Tuyên nóng tính không kiểm soát được hành động, lao đến đấm Hứa Mộ Nhiên.
" Đồ chó, buông ngay em tao ra! "
" Ưm... "
Đoạn, Hàn Tuyên vừa nhào đến, cái chân dài miên man kia lại đá thẳng vào bụng anh một cước không khoan nhượng, làm anh ngã chổng vó xuống đất.
" Anh hai! " Tranh Nhi hét lên, dùng móng cào rách da thịt của Hứa Mộ Nhiên.
" Hứa Mộ Nhiên giữa ban ngày ban mặt mà anh dám ngang nhiên làm càn sao? " Đường Ân ra trước chắn ngay chỗ Hàn Tuyên vừa ngã, lời lẻ hâm dọa hắn.
Tên ác ma đó, nghe tiếng Đường Ân như chó sủa ngang tai, chẳng buồn để ý, dứt khoát không buông Tranh Nhi, còn cưỡng chế vác cô lên vai, rồi lớn giọng trước nhiều người.
" Ai dám xem vào chuyện của Hứa Mộ Nhiên này? " hắn ngông cuồng, cùng với lời nói của hắn, bọn thuộc hạ đứng trong góc tối bước ra, ra oai.
Nhiều người ở đó chứng kiến, dù có muốn giúp cũng chẳng dám, chỉ có thể trách Tranh Nhi là người phụ nữ hắn nhắm đến, không ai đủ can đảm xen vào chuyện của ác ma.
Thuộc của hắn, hùng hổ tiến đến chỗ hắn, người nào người nấy đều chĩa cặp mắt hung thần vào Hàn Tuyên bên dưới và Đường Ân, cảnh báo họ không được chống đối.
Đường Ân vốn rất sợ Hứa Mộ Nhiên, trải qua sự tàn bạo của hắn, từng lớp sợ hãi đổ bộ lên thân anh, hai chân run rẩy không dám nhúc nhích.
Hàn Tuyên lồm cồm đứng dậy, liền bị thuộc hạ của hắn bao vây, không có ác ý, kéo anh đứng thẳng.
Hứa Mộ Nhiên trước mặt hai người họ, không chần chừ, bợ chắc cặp mông căng tròn của Tranh Nhi, nói rõ ý định của hắn.
" Tôi mượn em gái của anh một chút!
Cho cô ấy ăn no, tôi sẽ trả về!
Nếu muốn đảm bảo an toàn, thích thì cứ đi theo! Tôi bao! " giọng nói của hắn dứt khoát.
" Hả? " Hàn Tuyên nghe không hiểu, cả Đường Ân cũng thế, hắn nói cộc lốc, chẳng rõ đầu đuôi, chỉ có duy nhất Tranh Nhi hiểu ý của hắn.
Thì ra, Hứa Mộ Nhiên muốn cô cùng dùng bữa với hắn như hai lần trước, Tranh Nhi nghe xong lộ ra gương mặt bất lực vô cùng, thà ngay từ đầu hắn nói rõ ý đồ, có lẽ mọi chuyện sẽ được giải quyết êm xuôi, thay vì đánh đấm nhau.
" Hứa Mộ Nhiên... " cô ngân giọng dài gọi tên hắn.
Trên vai hắn, cô quay đầu, nói to rõ truyền vào lỗ tai hắn.
" Anh muốn tôi dùng bữa với anh cũng được...
Nhưng thả tôi xuống đi!
Lần nào anh cũng vác tôi như vậy rất đau bụng đấy! " Tranh Nhi giãy nảy trên vai hắn.
Hứa Mộ Nhiên thật sự sợ làm cô đau, nghe lời cô, buông cô tiếp đất ngay, hai con người kia vẫn còn ngu ngơ không rõ chuyện gì, Tranh Nhi đành chủ động đi tới giải thích với họ.
Sau một hồi cực lực tốn nước bọt, hai thanh niên ấy cũng hiểu ra được vấn đề, mỗi người mang mỗi nét mặt khó tả, Hàn Tuyên vốn không tin Hứa Mộ Nhiên thật lòng theo đuổi Tranh Nhi, còn Đường Ân bày ra gương mặt có chút không vui trong lòng.
" Tranh Nhi! Em đừng tin hắn!
Để anh và Ân đi theo bảo vệ em! " Hàn Tuyên lên tiếng, ngỏ ý đi theo.
Đường Ân ở cạnh cũng hùa theo, nói mấy câu.
" Phải đó, Tranh Nhi! Để hai chúng tôi theo sẽ an toàn hơn "
Nghe đến đấy, người phụ nữ nhỏ lắc đầu ngay, giọng nói mềm mỏng ngăn cản ý định của cả hai.
" Anh và Đường Ân cứ về nhà trước đi!
Em dùng bữa xong sẽ về sau! Đừng lo cho em! " Tranh Nhi thở dài.
Không phải cô ích kỷ, có món ngon không chia sẻ cho người thân, mà cô sợ họ và Hứa Mộ Nhiên có xích mích, lại gây nhau, sợ tên Đô đốc kia nổi giận, lấy mạng họ như chơi.
Vốn, cô chẳng muốn đi làm gì, nhưng cô không thể không đi cùng hắn, nếu cô chống đối sẽ gây ra nhiều hậu quả khó lường, ngẫm nghĩ, dù sao chính miệng hắn cũng đinh ninh không làm hại cô, nên cô buộc mình phải chấp nhận yêu cầu lần này của hắn.
" Tranh Nhi! "
Hàn Tuyên kéo ngay em gái sang một bên, thì thầm to nhỏ, có lòng cảnh báo.
" Em đừng nên tin những lời hắn nói!
Hắn và em đã li hôn rồi! "
" Anh hai à! Em hiểu mà
Em sẽ có tính toán riêng cho mình!
Anh đừng lo, em không để tình trạng này kéo dài đâu! " Tranh Nhi lí nhí, vỗ lên mu bàn tay anh trai, dùng ánh mắt thành khẩn, trấn an Hàn Tuyên.
Hứa Mộ Nhiên đứng ở kia nhìn giáo giác không rời, hai mắt nhỏ híp nhẹ đầy nghi ngờ, Tranh Nhi như cảm nhận được luồng sát khí, rùng mình.
" Anh à, em đi đây!
Anh và Đường Ân về trước đi nhé! "
Người phụ nữ run sợ, vội vàng cắt ngang câu chuyện, lo ác ma kia nổi cơn thịnh nộ, nhanh chóng đến chỗ hắn, thẳng người, ngẩn mặt, đối diện với hắn.
" Đi thôi! Anh còn chờ gì nữa! " giọng Tranh Nhi có chút không tình nguyện, đôi mắt luyến tiếc sang phía hai người đàn ông kia.
" Ừm! " Hứa Mộ Nhiên cười khẩy, quá hiểu lòng cô gái nhỏ.
Trước mặt họ, bàn tay to lớn của hắn rất nhanh với sang tay Tranh Nhi, bắt lấy đánh dấu chủ quyền, bị cô kịch liệt từ chối, né người sang nơi khác.
" Làm gì vậy? "
" Nắm tay! " hắn đáp, một câu trơ trẽn.
Tranh Nhi nghe liền cảm thấy chướng tai, nhíu mày kinh tởm hắn, chẳng ngại nói xấu hắn thẳng mặt.
" Đô đốc, giữa chốn đông người không có nắm tay nắm chân!
Anh không có liêm sỉ à?
Tự tiện thế? "
Sắc mặt của Hứa Mộ Nhiên không thay đổi, lãnh đạm, ngang tàn không ai bằng, lạnh giọng đối đáp lại.
" Tôi theo đuổi em còn cần liêm sĩ sao? "
" Nếu cần thì tôi còn theo đuổi vợ cũ để làm gì?
Cưới người khác quách cho xong! " hắn lườm nhẹ đôi mắt chim ưng, sắc lẹm, dùng bá khí khinh hoàng nuốt chửng tâm lí người khác.
" Anh! " Tranh Nhi á khẩu, chữ nghĩa trong đầu bỗng trôi tuột đi đâu mất tăm, cô muốn cãi lại chẳng có lời lẽ nào nói với hắn.
Tranh Nhi bị hắn khóa miệng vô hình, cộc cằn, giậm chân hắn một phát, rồi cô sải bước đi ngay, mặc hắn ở ngoài sau nhảy lò cò, đuổi theo cô.
" Hồ ly nhỏ, đợi tôi! " hắn hô hoán.
" Hồ ly nhỏ! " Tranh Nhi cằn nhằn, nghe cái tên đó cô lại khó chịu, bước chân vội hơn gấp đôi.
Nhưng, cô có đi nhanh đến mấy cũng không bằng bước chân của Hứa Mộ Nhiên, chỉ dăm ba bước hắn đã bắt kịp cô, bá đạo bòng cô lên.
" Hứa Mộ Nhiên, anh không thể cho người khác đi đứng được bình thường à? " Tranh Nhi nổi đóa, đấm vào ngực hắn.
Tiếng * bồm bộp * âm rõ, Hứa Mộ Nhiên chẳng thấy đau, sắc mặt nhăn nhó cũng chẳng có, chỉ Tranh Nhi là người đau, chỗ nào của hắn cũng cứng như khúc củi, tay mềm cô đánh vào, không thương hại hắn, ngược lại còn làm tay mình đỏ lên.
" Em nên ngoan ngoãn đi!
Đừng chọc tôi nổi nóng! " hắn hằng giọng nhắc nhở.
Tranh Nhi hiểu tính hắn, nay hắn đột ngột dịu dàng, đã phải rất kiềm nén bản tính nóng nảy của hắn, cô còn quậy hắn chắc chắn sẽ mạnh tay với cô.
Nghĩ đến đó thôi, Tranh Nhi liền sợ điếng người, sợ hắn bắt cô về lại địa ngục kia, càng sợ nếu hắn cứ bám theo cô như vậy, cô sẽ điên trước khi hắn thật sự làm gì cô.
" Hứa Mộ Nhiên, anh có thể ngừng ám tôi không? " Tranh Nhi trong tay hắn hỏi thẳng.
Câu nói của cô làm hắn bực lên, đang cố ra vẻ ôn nhu, người phụ nữ kia lại thích bẹo gan hắn.
Đương nhiên, với câu hỏi như vậy, Hứa Mộ Nhiên sẽ không trả lời, cứ thế mang cô đến một nhà hàng dùng bữa với hắn.
Hàn Tuyên và Đường Ân bị thuộc hạ của hắn cưỡng chế đuổi đi, ngay khi bóng hai người kia khuất dần.
Hứa Mộ Nhiên chọn một nhà hàng có không gian thoáng mát, bao trọn nơi đó chỉ để hắn và Tranh Nhi dùng bữa. Cô gái nhỏ bị ép ăn, ăn đến bụng no tròn, căng cứng, Hứa Mộ Nhiên vẫn chưa chịu thả cô về, ngồi khư khư ở đó hỏi chuyện cô.
" Khi nào em trả áo cho tôi? "
" Vụ ngô đến rồi, tôi bận lắm!
Khi nào xong vụ mùa tôi sẽ đến trả! " Tranh Nhi nhàn nhạt đáp, chẳng buồn nhìn hắn.
Người đàn ông lãnh khốc đó, biết tỏng hết suy nghĩ của cô, đang muốn tránh né hắn, dùng cớ vụ mùa bận để kéo dài thời gian không gặp hắn, trò vặt vãnh này không bao giờ qua mắt được hắn.
" Ngày mai tôi sẽ sai người qua thu mua hết ngô nhà em!
Như vậy có thời gian rồi chứ? " hắn ngạo nghễ yêu cầu.
Lời vừa dứt, Tranh Nhi lập tức quát tháo, từ chối yêu cầu điên rồ của hắn.
" Anh bị điên à?
Ở nông trường của anh thiếu gì mà phải sang chỗ tôi mua?
Anh định phí phạm thức ăn sao? " cô chửi tan tác, không kiêng nể, trợn đôi mắt phượng to tròn, hai vành tai cô đỏ bừng vì tức giận.
Hứa Mộ Nhiên nghe mấy lời khó nghe này quen rồi, ý định của hắn chưa ai có thể thay đổi, kể cả việc hắn theo đuổi Tranh Nhi, nếu như không làm cô tự nguyện quay về, nhất định hắn sẽ quay ngược lại cách thức trước đây, cưỡng ép cô.