Đơn giản, phàm là thứ hắn muốn, sẽ bất chấp thủ đoạn giành giật về, Tranh Nhi không ngoại lệ, hắn vẫn còn ghi món nợ, cô nợ hắn một đứa con. Lúc đó, li hôn cô là sai lầm do hắn thiếu bình tĩnh, một khi hắn đã bình ổn lại đầu óc, cô có chạy đằng giời cũng không thoát được hắn.
Cho nên, thời điểm này, bằng mọi giá hắn sẽ không cho cô có cơ hội từ chối hắn.
" Tôi mua ngô rồi phát cho trẻ mồ côi và người nghèo ăn...
Như vậy không phí phạm nữa chứ? "
Trong đầu hắn, sớm đã tính sẵn kế hoạch, và cũng đoán được lời tiếp theo của cô, liền nhanh mồm cướp lời cô ngay.
" Em không cần phải tự tay thu hoạch làm gì!
Người của tôi đến sẽ làm hết!
Em chỉ cần mang áo đến trả cho tôi là được! "
" Hứa Mộ Nhiên, anh ép người quá đáng! " Tranh Nhi bức xúc, bật người ra khỏi ghế, trợn mắt ấm ức nhìn hắn, hai tay nhỏ của cô còn vo thành nắm đấm, như muốn đập nát gương mặt cao ngạo kia.
Người đàn ông kiêu hãnh ấy, sắc mặt lạnh tanh chẳng chút thay đổi, cũng rời mông khỏi ghế, trực tiếp đến gần Tranh Nhi, dồn ép cho cô lùi bước vào thành tường, đến khi không còn đường lui hắn mới dừng lại.
Hai chân hắn trụ vững, tay xỏ vào túi quần, tác phong nho nhã, khom người, thì thầm bên tai cô.
" Trong khi tôi còn đang dịu dàng em nên biết điều đi!
Tôi để em tự do được thì cũng có thể bắt nhốt em lại được!
Em đừng quên...với cái tội giết con tôi...
Đủ để tôi giam cầm em cả đời đấy! " giọng hắn man rợ, thổi vào tai cô hơi thở nóng hổi của hắn, mang theo sát khí đằng đằng.
* Ực * Tranh Nhi nuốt khí lạnh, không rét mà run, cô không quên, không bao giờ quên những chuyện đã xảy ra, cô biết hắn còn ghi hận chuyện cô phá thai. Chuyện li hôn dễ dàng cũng là hắn do nóng giận, nhất thời để cô tự do, cho nên bây giờ hắn mới cực lực tìm cách kéo cô về.
Đây, vốn là kế hoạch hắn đã sắp xếp sẵn, và Tranh Nhi mãi mãi lẩn quẩn trong lòng bàn tay của hắn, trừ phi cô chết đi, chứ đừng mong bản thân có cơ hội thoát khỏi hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, tôi phải làm gì thì anh mới chịu buông tha cho tôi? " Tranh Nhi ngẩn mặt, bất lực trước hoàn cảnh.
Hứa Mộ Nhiên nặn ra nụ cười nhạt, dùng giọng điệu gian manh trả lời cô.
" Đơn giản lắm!
Em chịu ngoan ngoãn về lại Hứa gia, sinh mấy chục đứa con, ở với tôi đến già là được! " hắn tự tiện đưa ngón trỏ qua, lấy một lọn tóc, quấn quanh.
Tranh Nhi hoàn toàn suy sụp, đúng là đời cô nợ hắn từ kiếp trước, nên kiếp này hắn mãi không buông cô.
" Hứa Mộ Nhiên... " tiếng cô rưng rức, rất bất mãn.
Bấy giờ, cho dù có nói gì thì người đàn ông ngông cuồng kia cũng kiếm cớ lấp liếm vào, Tranh Nhi mệt mỏi không muốn đôi co, kéo tóc mình ra khỏi tay hắn, đẩy thật mạnh người hắn ra.
" Đưa tôi về nhà!
Tôi mệt rồi! " cô gắt gỏng ra lệnh.
Hắn đứng thẳng người " ừm " lạnh một tiếng, rồi cùng Tranh Nhi ra khỏi nhà hàng.
Người phụ nữ nhỏ rất thích đi bộ về nhà, Hứa Mộ Nhiên cũng chiều theo ý cô, cùng cô chịu đi bộ trên con đường phải mất hơn 20 phút.
Tiếng la hét lại vang lên, ngay ngọn đồi qua nhà Tranh Nhi, chất giọng này vô cùng quen, Tranh Nhi lập tức nhận ra, đây là giọng của Thương Lan.
Rõ ràng, không lâu trước đó cô ta đã bị kéo đi về khu hộp đêm, sao bây giờ tiếng kêu thảm thiết ấy lại vọng ra từ những bụi cây?
" Đừng! Á!!! " tiếng kêu thảm thiết đến rợn người.
Hứa Mộ Nhiên ở cạnh Tranh Nhi cũng nghe rất rõ, nhưng hắn lại làm ngơ, như gió thoảng qua tai, kéo Tranh Nhi rời đi.
" Đi thôi! Em đừng nhiều chuyện! "
Bước chân của hắn gấp gáp, Tranh Nhi ở phía sau theo không kịp suýt vấp ngã, tiếng gào thét thấu trời xanh làm Tranh Nhi cầm lòng không đặng, dứt khoát hất phăng tay của Hứa Mộ Nhiên, quay đầu sang nơi phát ra tiếng kêu.
" Hàn Tranh Nhi! " hắn gọi cô lại.
Nhưng, cô gái nhỏ chẳng thèm đoái hoài, bước chân khẩn trương chưa từng có, Hứa Mộ Nhiên lo cho cô, buộc phải chạy theo cô.
Cách họ không xa, tiếng la hét rõ dần, Tranh Nhi sang đến đó, tận mắt chứng kiến cảnh Thương Lan đang bị một đám đàn ông, thay phiên nhau c.ưỡng bức, chúng như gà xổ chuồng, tranh giành nắm thóc, xâu xé Thương Lan vô lực chống đối ở bên dưới.
Cả người Thương Lan be bét máu tươi, tiếng hét của cô ta chẳng lấn át được tiếng cười dã thú của bọn cặn bã, hai chân mảnh khảnh của Tranh Nhi run lên, lùi bước sợ hãi.
Hứa Mộ Nhiên ở ngay sau lưng, chờ cho Tranh Nhi lùi đến khi đụng trúng người hắn, liền bắt lấy hai bả vai của cô, thì thào.
" Sợ rồi sao? " hắn hỏi một câu lạnh lùng.
Trong hoàn cảnh này, ai nhìn thấy mà chẳng sợ, huống chi Tranh Nhi cũng từng trải qua cảm giác bị chà đạp, không nhiều thì chí ít cô cũng ám ảnh.
" Hứa Mộ Nhiên, cứu Thương Lan đi! " cô quay người, áp tay trước ngực, lấy hết dũng khí mở miệng xin hắn.
Tiếng hét cứ văng vẳng, làm đầu óc Tranh Nhi bấn loạn, nghe không chịu đựng nổi, cùng là phụ nữ với nhau, cô thật sự không thể thấy chết không cứu.
" Hứa Mộ Nhiên, giúp cô ấy đi!
Cô ấy cũng từng là vợ của anh mà! " cô hạ giọng hết nấc, dùng ánh mắt thành khẩn, tha thiết cầu xin hắn.
Gương mặt của người đàn ông sắc lạnh như đá, không đáp, là do Tranh Nhi hạ mình cầu xin, hắn không nỡ thấy cô buồn, trực tiếp tới chỗ của Thương Lan, nổ một phát súng lên trời cao, khiến bọn cặn bã kia giật mình.
" Làm nhiêu đó là đủ rồi đấy!
Giờ thì cút đi! " Hứa Mộ Nhiên cao ngạo, hếch mặt lên, trong bộ quân phục của mình, sự uy nghiêm của hắn được nhân đôi.
Bọn cặn bã thấy người mặt quân phục, trong tay còn có súng, liền sợ sệt, lũ lượt kéo quần chạy đi, mặc dù chúng không nhìn rõ được mặt của Hứa Mộ Nhiên, do hắn rất cao, trời lại tối.
" Mộ...Nhiên... " Thương Lan nhận ra hắn, gặng ra giọng nói bi thương.
Cô ta lồm cồm ngồi dậy, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt nhỏ, để người mình yêu nhìn thấy mình bị c.ưỡng bức, còn gì đau đớn hơn.
Thương Lan bậc khóc nức nở, với lấy mảnh vải bị xé rách, che phần nhạy cảm, rồi lại với tay túm lấy ống quần của Hứa Mộ Nhiên.
" Mộ Nhiên... "
" Bỏ cái tay bẩn của cô ra! " hắn tàn nhẫn, hất chân đá vào tay nhỏ, làm Thương Lan ngã nhào ra đất.
" Hứa Mộ Nhiên! " Tranh Nhi ở đằng xa, chứng kiến hắn thô bạo, vội vàng chạy đến, cởi áo khoác của mình, choàng lên người Thương Lan.
Một người phụ nữ yếu đuối bị làm nhục, khổ sở biết nhường nào, Hứa Mộ Nhiên còn độc ác làm Thương Lan ngã, khiến Tranh Nhi bực tức lên tiếng bất bình.
" Hứa Mộ Nhiên, cô ấy dù sao cũng là vợ của anh mà!
Sao anh không có chút lòng thương xót nào vậy? "
" Hàn Tranh Nhi! Tôi vì em mới cứu cô ta
Sao em lại không nói lí lẽ vậy?
Còn dám mắng tôi? " Hứa Mộ Nhiên bị chọc tức, gắt gỏng với cô gái nhỏ.
Tranh Nhi ngang ngược, cãi cố.
" Cô ấy đang bị thương mà... "
" Tôi không dư lòng xót thương cho ai ngoài em đâu
Tôi cứu cô ta đã là nể mặt em rồi " hắn đinh ninh lời nói, khí tuất của hắn dọa cho Tranh Nhi ấm ức, im lặng.
Bấy giờ, Thương Lan ở bên dưới mới tỏ, không phải tự nhiên Hứa Mộ Nhiên lại ra tay cứu cô ta, tất cả đều vì lời nói của người phụ nữ đứng trước mặt cô ta.
" Hàn Tranh Nhi... " giọng Thương Lan rưng rức, ngẩn đầu nhìn rõ người phụ nữ cô ta căm ghét, nghiến răng nghiến lợi.
Tranh Nhi nghe tiếng gọi, quay người phản ứng, có lòng hỏi thăm Thương Lan.
" Thương Lan, cô sao rồi? " Tranh Nhi đưa tay muốn đỡ lấy người Thương Lan.
Nào ngờ, cô ta vốn hận Tranh Nhi đến tận xương tủy, cuộc đời của cô ta đi đến bước đường cũng do cô mà ra, nên khi tay của Tranh Nhi vừa đưa tới, Thương Lan dùng hết sức, đánh thật mạnh vào bàn tay Tranh Nhi.
" Á!!! "
" Cút, tao không cần sự thương hại của mày!
Mày đến đây để xem tao sống khổ sở đúng không? " Thương Lan mắng nhiếc, khóe miệng rớm máu vì động mạnh, lại chảy máu nhiều hơn.
Trong mắt của Thương Lan, Tranh Nhi như cái gai, nhìn thấy đã muốn bóp chết cô, lòng tốt của cô đối với cô ta chỉ là sự khinh bỉ, cười chê.
Tranh Nhi nghe những lời mắng nhiếc, đau lòng vô cùng, cảm thấy bản thân có lỗi rất nhiều với Thương Lan, cố gắng hạ giọng khuyên nhũ cô ta.
" Thương Lan, tôi không có ý đó!
Tôi... "
" Cút! Mày đừng có biện lí do!
Tao không cần mày thương hại! "
Tranh Nhi chưa nói hết bị Thương Lan cởi chiếc áo của cô, quăng thẳng vào mặt.
Hứa Mộ Nhiên đứng ở một bên không xen vào, muốn để Tranh Nhi hứng chịu cơn điên của Thương Lan, để cô nhìn rõ bản chất của cô ta, triệt để dẹp đi lòng từ bi không nên có.
Hắn khoanh hai tay trước ngực, vứt xuống ánh nhìn chết chóc lên cả hai người phụ nữ, Tranh Nhi vẫn cố hạ mình khuyên nhủ một ả đàn bà tâm độc như rắn rết, bị Thương Lan dùng sỏi đá chọi vào người.
Tiếng khóc của Tranh Nhi âm lên, đến nước này, Hứa Mộ Nhiên không đứng yên được nữa, trực tiếp vào can.
" Đủ rồi!
Em không thấy cô ta ghét em như thế nào sao? " hắn kéo Tranh Nhi lên, quát vào mặt cô.
" Hàn Tranh Nhi, lòng tốt của em nên đặt đúng chỗ đi! "
Tranh Nhi ấm ức, như nghĩ đã thông, lại gục đầu vào người hắn, khóc nấc, hắn bá đạo bòng cô trên tay, nhỏ tiếng dỗ dành cô.
" Được rồi, hạng phụ nữ vô ơn như vậy không xứng để em khóc! "
Hắn cố ý nói lớn, cho Thương Lan nghe, rồi quay người định rời đi.
Thương Lan ở bên dưới, nhìn thấy hắn vẫn còn yêu thương tình địch của mình, không khỏi căm hận, lập tức với tay tới chỗ hắn, níu lấy ống quần, oán thán.
" Hứa Mộ Nhiên, em cũng là vợ anh!
Chúng ta li hôn anh không nhìn em lấy một lần! Hại em ra nông nỗi này...
Anh và cô ta li hôn vẫn qua lại với nhau...anh không thấy tội lỗi sao? "