" Không! " Hứa Mộ Nhiên đáp, một từ chẳng chút chần chừ.
Rồi, lần nữa hất chân, đứng thẳng trước mặt Thương Lan, dõng dạc tuyên bố với cô ta.
" Cô là vợ, nhưng do cô ép tôi lấy cô!
Cô ấy là vợ, nhưng là người vợ tôi muốn lấy
Hai người khác nhau một trời một vực, cô vốn không xứng để so sánh!
Người mà Hứa Mộ Nhiên này yêu chỉ có Hàn Tranh Nhi! "
" Còn cô...Thương Lan... " hắn ôm chặt Tranh Nhi trong tay, khom người xuống, dùng lời cay nghiệt nhất để nói.
" Cô ra nông nỗi này sao không tự chất vấn bản thân mình đi?
Nếu ngay từ đầu cô không gả cho tôi...thì có bị cha mẹ cô khinh rẻ, bán đi như một món hàng không? "
" Cô bây giờ thua cả gái đứng đường...
Còn dám mở miệng so sánh? "
Lời nói của hắn nặng dần, chẳng có chút lòng xót thương, đôi mắt diều hâu của hắn chĩa thẳng vào đôi ngươi dâng lệ của Thương Lan, còn kèm theo bá khí đáng sợ hâm dọa cô ta ngậm miệng.
Hứa Mộ Nhiên nói xong, dứt khoát quay lưng, một chút cũng chẳng thèm đoái hoài, mặc xác một cô gái thân trơ trọi giữa cánh rừng hoang vu, hắn ôm chắc người phụ nữ nhỏ trong tay, vừa đi vừa nhỏ giọng, khuyên Tranh Nhi.
" Hồ ly nhỏ, tôi đưa em về!
Đừng khóc nữa! "
Thương Lan ở phía sau, lồm cồm thân xác rã rời, đầy rẫy những vết thương ngồi dậy, hai mắt thù hận dáng chặt vào bóng dáng mờ dần kia, làu bàu trong miệng.
" Hứa Mộ Nhiên! Hàn Tranh Nhi
Sỉ nhục hôm nay...tao nhất định sẽ đòi lại... " cô ta loạng choạng, nhặt những mảnh quần áo rách rưới, mặc lại lên người, khó khăn rời khỏi cánh rừng âm u.
Suốt dọc đường trở về nhà, Tranh Nhi trong tay Hứa Mộ Nhiên im thinh thích, không khóc, không náo loạn, hai mắt dáng chặt vào người đàn ông cao to ấy, đầu óc cô là một mớ hỗn độn.
Cô gái nhỏ tự hỏi, tại sao Hứa Mộ Nhiên lại yêu cô? Tại sao hắn có thể vô tình với người dành hết trái tim cho hắn? Và tại sao khi nãy cô lại cảm thấy hắn rất ấm áp? Khác hẳn với Hứa Mộ Nhiên trước đây cô từng biết.
Tranh Nhi cứ giữ những suy nghĩ ấy, cho đến khi người đàn ông ảm đạm kia, đưa cô về đến trước cửa nhà.
" Tranh Nhi! "
Hàn Tuyên và Đường Ân đứng đợi cô đã lâu, vừa thấy bóng người xuất hiện, liền chạy ào ra ngoài đón cô gái nhỏ.
Hứa Mộ Nhiên từ từ thả Tranh Nhi tiếp đất, trước hai người kia, vẻ mặt hắn ảm đạm không thay đổi, đứng đó trụ vững hai chân, tác phong nho nhã, ngẩn mặt chĩa ánh nhìn khinh thường vào hai con người đó.
" Tôi trả Tranh Nhi về cho mấy người!
Cho cô ấy ngủ sớm đi! " hắn nói cộc lốc, như ra lệnh.
Nghe thôi đã lùng bùng lỗ tai, hắn bắt người, trả về như một món đồ, tự tiện một cách ngông cuồng, chọc cho Hàn Tuyên nổi đóa, muốn mắng hắn, liền bị Tranh Nhi nhanh chóng cản lại ngay.
" Anh à... "
Cô gái nhỏ lắc đầu, gương mặt ủ rũ, ra hiệu cho anh trai đừng làm loạn, rồi cô quay sang Hứa Mộ Nhiên nói vài lời với hắn.
" Đô đốc, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà an toàn...
Ngày mai tôi sẽ đến trả áo cho anh! " giọng cô nhỏ nhẹ, nghe rất buồn rầu.
Người đàn ông lãnh khốc kia biết rõ, cô đang buồn vì chuyện vừa nãy của Thương Lan, hắn không muốn nhiều lời, trước khi xoay lưng rời đi, không quên dặn dò cô mấy câu.
Hắn kéo người cô lại gần, khom xuống nói nhỏ vào tai của cô.
" Em nên dành tinh thần để ngày mai gặp tôi đi...
Đừng suy nghĩ những chuyện không đáng!
Tôi đợi em! "
Dứt lời, hắn nâng cằm nhỏ, ngang nhiên trước mặt Hàn Tuyên và Đường Ân, đặt lên má Tranh Nhi nụ hôn sau hơn hai tháng xa cách.
* Chụt *
" Hứa Mộ Nhiên!!!
Đồ háo sắc! " Tranh Nhi quát tháo, không phòng bị để hắn hôn.
Bàn tay nhỏ áp lên phần má vừa bị hôn, cả gương mặt cô đỏ bừng, hắn nghe cô quát, như đứa trẻ nghịch ngợm, chẳng đợi cô kịp đánh, vắt chân chạy nhanh như một cơn gió.
" Thằng chó! " Hàn Tuyên tức giận, chửi bới, còn nhảy bổ muốn đuổi theo đánh nhau.
" Anh à, bình tĩnh đi! " Tranh Nhi ngăn anh lại, cô cũng tức lắm.
Nhưng, Hứa Mộ Nhiên là Đô đốc cao cao tại thượng, bản thân họ là dân nghèo thấp bé, đánh không được, còn chuốc họa vào thân.
" Anh à, mặc kệ hắn đi!
Chúng ta không làm gì được hắn đâu! " Tranh Nhi ôm lấy người anh trai, hốc mắt ầng ậng lệ, ấm ức.
Đường Ân ở cạnh, chứng kiến, chỉ biết đứng yên ở đó, cố giữ lấy thân Hàn Tuyên, một chút khí thế nam nhi của anh cũng chẳng có.
Trong ba người, ai cũng từng bị Hứa Mộ Nhiên đày đọa, họ đều biết bản thân vô năng trước hắn, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, nhẫn nhịn cho qua chuyện.
Hàn Tuyên nghe tiếng em gái khóc lên, tâm trí anh buộc phải dịu xuống, xoa đầu Tranh Nhi, ríu rít trấn an cô.
" Tranh Nhi, đừng khóc!
Anh không gây với hắn! " anh kéo Tranh Nhi ra, áp tay lên mặt cô, đầu nảy lên chủ ý, the thé giọng hỏi.
" Tranh Nhi, hay chúng ta đến nơi khác sống đi? "
Nghe câu hỏi, gương mặt Tranh Nhi rầu rĩ, càng thêm tối đen, cô kéo tay anh trai xuống, thở dài, than ngắn trước mặt anh.
" Chúng ta đi đâu được đây?
Anh à, anh không nhớ trước kia em trốn hắn...
Đường Ân đã phải chịu cảnh thảm khốc như thế nào rồi sao? "
Đôi mắt phượng ảm đạm nhìn sang Đường Ân, nhắc đến nỗi đau, người đàn ông kia lại không kiềm được cảm xúc, nước mắt dễ dàng dâng lên, Đường Ân xoay mặt sang nơi khác ngay.
" Tranh Nhi nói đúng đấy!
Anh Hàn Tuyên...chúng ta không chạy được! " Đường Ân lí nhí, chịu thua trước số phận.
" Vậy thì phải làm sao?
Để hắn bám theo em mãi sao? " Hàn Tuyên bức xúc.
Họ vừa được bình yên không lâu, lại bị ác ma quấy rầy, những việc ác Hứa Mộ Nhiên gây ra, anh mãi căm hận, không bao giờ quên và càng không bao giờ tha thứ cho hắn, nhất quyết không để hắn làm phiền đến em gái.
" Tranh Nhi ngày mai anh đi với em đến nhà hắn!
Chúng ta nói rõ ràng với hắn!
Không được nữa thì anh liều mạng với hắn! "
" Anh à... " Tranh Nhi nhăn mặt nhăn mày, ngân dài giọng bất lực.
" Chuyện này hãy để em tự giải quyết
Hắn không phải hạn người dễ đối phó đâu! "
" Nghe em đi...
Ngày mai em sẽ rạch ra ranh giới rõ ràng với hắn! " Tranh Nhi dùng ánh mắt cầu khẩn, cầm lấy đôi tay tàn tật, mong Hàn Tuyên hiểu cho nỗi khổ của cô.
Người đàn ông tàn tật đó, thấy em gái chắc chắn trong câu nói, tạm thời nén xuống sự bức xúc, gật đầu đồng ý.
" Được rồi, anh nghe em!
Vào nhà thôi! "
Hàn Tuyên xoa lên đầu cô gái nhỏ, dìu cô vào trong, đêm đó cả ba đều không ai ngủ ngon giấc, ai cũng có trong lòng một nỗi lo.
Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa mọc, Tranh Nhi thức dậy rất sớm, chuẩn bị bữa sáng như thường lệ, hai người đàn ông kia cũng ra đồng, chăm chỉ thu hoạch ngô, cho đến khi cô gái nhỏ gọi họ vào dùng bữa mới dừng tay.
Thấm thoắt, kim đồng hồ thế mà đã điểm vào 6h30 sáng, nhà họ trên đồi, ánh mặt trời chiếu sáng rất nhanh, nắng gắt cực kì, cả ba dùng xong bữa sáng, chuẩn bị tiếp công việc dang dở.
Bên ngoài truyền đến tiếng động cơ giòn giã, là tiếng xe, nó ngừng ngay trước cổng rào ngôi nhà nhỏ.
" Hàn tiểu thư! "
Tiếng của ai đó gọi vào trong, Tranh Nhi ngó nghiêng ra ngoài, nhìn thấy ngoài xa, một chiếc xe tải lớn, còn có những người mặc quân phục đứng vây trước cổng.
Người phụ nữ nhỏ hiểu ngay, hôm qua Hứa Mộ Nhiên có nói sẽ đến thu mua hết cánh đồng ngô của cô, cho nên những người đó mới xuất hiện trước nhà cô.
Tranh Nhi thở dài bước ra mở cửa, những người đứng đó, nghiêm trang chào cô, một người trong số đó bước ra, truyền lại lời của Hứa Mộ Nhiên với cô.
" Hàn tiểu thư, chúng tôi theo lệnh Đô đốc đến thu ngô nhà cô ạ!
Đô đốc đang chờ cô ở dinh thự
Xe đã chuẩn bị sẵn, mời cô lên xe! "
Người đó nói chậm rãi từng tiếng, to rõ như thông báo mệnh lệnh, Tranh Nhi nghiêng đầu nhìn ra sau chiếc xe tải, một con xe Klassen Rolls-Royce Phantom bọc thép, dựng đó vô cùng hào nhoáng, cứ như đi đón tổng thống.
Sắc mặt của Tranh Nhi ảm đạm, nói vài lời với đám tay chân của Hứa Mộ Nhiên.
" Đợi tôi ở đây, tôi vào trong lấy đồ! "
Không một chút chần chừ, Tranh Nhi xoay người vào nhà, nói mấy lời với Hàn Tuyên và Đường Ân, rồi cô nhanh chóng cầm theo chiếc áo của Hứa Mộ Nhiên theo người của hắn đến dinh thự.
Đi xe tầm 20 phút, nó dừng ngay dinh thự to lớn, Tranh Nhi vừa đặt chân ra khỏi xe, cơ thể tức khắc truyền đến cảm giác ớn lạnh, như quay lại địa ngục khi xưa, khiến hai chân mảnh khảnh lùi bước.
" Hàn tiểu thư, mời vào trong! " tên lính cúi người cung kính với Tranh Nhi.
Cô gái nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm cất bước, đi qua cánh cổng cao lớn, đầy nỗi ám ảnh, cô vừa đi chưa tới 10 bước, bóng dáng quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt cô.
Tô Ngọc Hồng tươi cười hớn hở, như gặp lại cố nhân, cúi chào Tranh Nhi.
" Tứ phu nhân! "
" Ngọc Hồng! " Tranh Nhi gượng cười, gặp Ngọc Hồng cô cũng rất vui, nhưng không thích cái tên gọi ghê rợn khi xưa.
" Ngọc Hồng, tôi không phải là tứ phu nhân! " Tranh Nhi lắc tay, nhắc nhở.
Ngọc Hồng lập tức hiểu ngay, biết mình lỡ lời, cô cúi thấp người hơn, ríu rít xin lỗi.
" Hàn tiểu thư, em xin lỗi!
Em sơ ý quá! " cô liên tục dập đầu, rồi nhanh chóng ngẩn mặt, mời bước Tranh Nhi.
" Hàn tiểu thư, Đô đốc đang đợi cô! Mời theo em! "
" Ừm... " Tranh Nhi đạm mạc đáp.
Hai chân mảnh khảnh bước qua từng nơi, hơn hai tháng rồi, ở đây không thay đổi, những người làm ở đây cũng không có gì khác, vẫn những gương mặt quen thuộc, họ thấy Tranh Nhi, liền cúi người cung kính chào cô, cực kì kiêng nể.
Ngọc Hồng đưa Tranh Nhi về lại căn phòng dành cho cô trước đây, làm cô bất ngờ, khựng người ngay tại chỗ.
" Ngọc Hồng...tôi đến để trả áo...
Tại sao...lại đưa tôi đến đây chứ? " Tranh Nhi mấp máy chất vấn Ngọc Hồng, cơ thể mảnh mai kia run rẩy thấy rõ.