Trong ký túc xá có trà xanh nhưng hay lấy danh nghĩa bản thân nam tính.
Sau khi cô ta biết bạn thân tôi có bạn trai là phú nhị đại đã lén lút thêm số điện thoại của bạn trai bạn thân tôi.
Nửa đêm hai người họ vụng trộm bị bạn thân tôi bắt tại trận.
Chu Ngọc cười hì hì giải thích: “Mấy người đừng nghĩ nhiều, hai chúng tôi chỉ là anh em thôi.”
Bạn thân tôi tức đến cười lạnh.
Cô ấy chỉ vào từng câu từng chữ tán tỉnh trên WeChat của hai người họ: “Anh trai, nhìn hộ tôi với, bình thường anh em hai người trò chuyện như thế này sao?”
Chu Ngọc nhún vai: “Tôi và nam sinh đều nói chuyện trên trời dưới đất như vậy, bọn họ cũng đâu xem tôi là con gái, cậu nghĩ vậy là sai rồi.”
Tôi hạ hỏa bạn thân sắp nổi giận: “Tỉnh táo, đừng so đo với loại người này.”
Sau đó tôi liếc qua một bên, thấy chiếc túi Gucci bố tôi mới tặng đang treo trên ghế Chu Ngọc.
Hôm qua tôi vì có lớp nên mới chỉ bỏ ra khỏi túi rồi để trên bàn.
Kết quả buổi chiều không còn thấy đâu.
Hóa ra là bị Chu Ngọc không nói tiếng nào đã lén đeo ra ngoài.
Quan trọng là trên lớp da trắng của túi còn có một vết xước nhỏ cùng dầu mỡ gì đó dính lên.
Chu Ngọc phát hiện ra ánh mắt của tôi, cô ta tự nhiên cầm túi của tôi nói: “Tiêu Tiêu, sao cậu lại vứt đồ linh tinh vậy, này, trả cậu, lần sau đừng để vào chỗ của tôi nữa.”
Tôi tức đến bật cười.
Được, được, được, tôi ném loạn đồ.
Thích làm cái kiểu tình anh em kia chứ gì?
Tôi mở điện thoại, tìm cuộc trò chuyện của mình và Thẩm Yến.
Lần này đến lượt bạn thân đứng bên cạnh ngăn tôi lại: “Tỉnh táo, Tiêu Tiêu, đừng làm chuyện ngu ngốc.”
Cuộc trò chuyện của tôi và Thẩm Yến đã dừng lại mấy ngày trước.
Là anh gửi tin nhắn cho tôi:
[Dì nói mình giám sát cậu học cho tử tế, sắp thi cuối kì rồi, cậu và Trần Viện vẫn nên ít ra ngoài uống rư//ợu thôi.]
2.
Thẩm Yến, nam thần Chu Ngọc yêu thầm đã lâu.
Đóa hoa lạnh lùng của học viện kinh tế, nổi danh khó theo đuổi.
Cung là thanh mai trúc mã chơi từ nhỏ của tôi và Trần Viện.
Chỉ là từ trước đến giờ anh đều bảo thủ không chịu thay đổi, nghiêm túc không chút thú vị nào, từ nhỏ đến lớn chúng tôi đều không thể chơi được với nhau.
Tôi nhớ lần đầu tiên phản nghịch yêu sớm năm cấp ba của mình.
Vì bố mẹ tôi nhờ Thẩm Yến chăm sóc nhắc nhở tôi khi ở trường nên Thẩm Yến nhất định trốn học cùng tôi và bạn trai đến quán net.
Lúc đó tôi có hơi tức giận, nói thẳng với Thẩm Yến: “Chẳng lẽ chúng mình hôn nhau cậu cũng muốn ở bên cạnh nhìn à?”
Thẩm Yến lập tức ngây người.
Thật ra tôi cũng chỉ nhanh mồm mà thôi, tôi chưa từng động tay động chân gì đó với người khác giới.
Thẩm Yến không nhìn tôi, giọng thản nhiên:
“Vậy mình chờ cậu ở ngoài, chú ý an toàn.”
Không thể không nói, Thẩm Yến có một khuôn mặt vô cùng dễ nhìn.
Khuôn mặt như ngọc điêu khắc, lông mi dài hơi rủ xuống che khuất đôi mắt nghiêm túc lạnh nhạt.
Không hiểu sao tôi vừa cảm thấy áy náy vừa cảm thấy không nỡ.
Sau đó Thẩm Yến ngồi ở ngoài chờ chúng tôi đến khi trời tối.
Lên đại học, chúng tôi ngày càng ít liên lạc với nhau, bình thường ngoài bố mẹ có việc nhờ vả ra thì căn bản không liên lạc.
Lúc tôi gọi điện thoại cho Thẩm Yến, anh nhanh chóng nhận cuộc gọi.
Thẩm Yến còn chưa nói gì tôi đã gọn gàng dứt khoát nói: “Thẩm Yến, thứ bảy cậu có thời gian không? Ra ngoài ăn với nhau bữa cơm đi?”
Chu Ngọc ngồi ở bàn đối diện đã nhìn về phía tôi từ khi nghe thấy tôi gọi tên Thẩm Yến.
Thẩm Yến ở đầu dây bên kia dường như khá giật mình.
Tôi bình thường ngay cả nhắn tin cũng không nhắn chứ đừng nói đến việc đơn độc hẹn Thẩm Yến ra ngoài ăn cơm, anh hơi dừng lại một lúc rồi đáp: “Được.”
Sau khi tôi cúp điện thoại, Chu Ngọc nhanh chóng nhìn tôi hỏi: “Cậu quen Thẩm Yến?”
Tôi nhíu mày: “Đương nhiên, chúng tôi là thanh mai trúc mã.”
Có thể thấy rõ Chu Ngọc rất không vui.
Thứ bảy, Chu Ngọc nhất định phải bám theo tôi và bạn thân đi ăn cơm cùng Thẩm Yến.
Trên bàn ăn, Chu Ngọc thuận thế ngồi xuống bên cạnh tôi.
Cô ta cười chào hỏi với Thẩm Yến ngồi bên phía đối diện, cô ta không chào đàn anh như những người khác mà lại nói: “Chào anh Thẩm.”
Bạn thân và tôi bị dọa cho sặc.
Ảnh hậu Chu Ngọc lại cười thoải mái bổ sung: “Em chơi quen với nam sinh nên bình thường đều gọi họ như vậy, anh Thẩm không ngại chứ?”
Thẩm Yến không có phản ứng gì.
Chỉ lạnh nhạt gật nhẹ đầu với Chu Ngọc theo phép lịch sự.
Tôi đột nhiên ho khan một tiếng.
Thẩm Yến quay đầu nhìn tôi, vừa định nói gì đó thì đột nhiên cứng người.
Cả người anh như cứng lại.
Khuôn mặt bình thường không gợn sóng cũng lập tức thay đổi sắc mặt.
Hôm nay tôi mặc quần đùi.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!