3.
Bầu không khí có chút kỳ lạ.
Không hiểu sao Chu Ngọc lại đột nhiên im lặng, cúi đầu nhìn mặt bàn không biết đang suy nghĩ gì.
Bạn thân Trần Viện của tôi gọi món xong ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn chúng tôi: “Sao vậy, sao không ăn đi, mấy người ngẩn ra làm gì thế?”
Chu Ngọc nghe vậy nhanh chóng gắp thức ăn vào bát Thẩm Yến.
Cô ta như thân quen mà vỗ vai Thẩm Yến nói: “Anh Thẩm, anh đừng khách sáo, quan hệ của em và Thịnh Tiêu rất tốt, nếu anh là trúc mã của Thịnh Tiêu thì cũng chính là trúc mã của em, em gắp thức ăn cho anh!”
Trần Viện cạn lời nhìn qua cô ta một cái.
Vừa định quay đầu chửi thầm với tôi.
Thì thấy tôi đã đưa đũa đến trước mặt Thẩm Yến, ngọt ngào cười nói: “Đúng rồi đó, anh Thẩm đừng khách sáo, há miệng nào, để em gắp cho anh ăn.”
“Khụ khụ khụ…” Trần Viễn thiếu chút nữa sặc thức ăn trong miệng, cô ấy điên cuồng ho khan, sau đó mới rút giấy lau miệng, ánh mắt khó tin nhìn tôi và Thẩm Yến.
Tôi làm như không thấy dáng vẻ này của bạn thân, thuận thế dùng ngón út ngoắc ngoắc tay Thẩm Yến, giống như đang giục anh nhanh chóng lên.
Lông mi Thẩm Yến hơi run rẩy.
Anh mím môi, ánh mắt không nhìn tôi, ngón tay bị tôi chạm vào như kéo căng, tai cũng đỏ lên, khiến người khác cảm thấy anh đang bị đun sôi vậy.
Trần Viện ở bên cạnh kinh ngạc đã hoàn toàn im lặng: “…”
Một lúc sau, cô ấy cuối cùng cũng không nhịn được mà nói: “Không phải chứ, hai người giấu mình…”
Tôi nhanh chóng bịt miệng Trần Viện lại, đề phòng cô ấy nói lời gì đó phá hỏng không khí.
Chu Ngọc tức giận nhìn tôi, cố ý giả vờ quan tâm xen vào: “Thịnh Tiêu, cậu đừng ép anh Thẩm, cậu không thấy anh ấy không muốn sao, cho dù hai người là thanh mai trúc mã thì cũng không thể lờ đi cảm xúc của anh Thẩm như vậy chứ.”
Từng tiếng anh Thẩm kia thiếu chút nữa khiến vẻ mặt tôi vỡ nát.
Tôi lén nhìn Thẩm Yến một cái để anh phối hợp với mình một chút.
Dù sao tôi cũng quen Thẩm Yến từ nhỏ, tôi biết anh chú trọng sạch sẽ đến mức khiến người khác sôi m//áu.
Từ trước đến nay anh không muốn đụng chạm tay chân với người khác, ngay cả ra ngoài cũng luôn mang nước khử trùng.
Huống hồ là ăn thức ăn người khác dùng đũa của mình gắp.
Tôi vốn chỉ muốn Thẩm Yến giả vờ một chút để trả thù Chu Ngọc, khiến cô ta khó chịu là được rồi.
Ai ngờ một giây sau, Thẩm Yến lại thật sự há miệng.
Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt không gợn sóng, chỉ là khi nhìn tay cầm đũa của tôi, yết hầu hơi động đậy, sau đó rất nhanh cúi đầu ăn đồ tôi gắp.
Sau đó hơi khàn giọng nói: “Không phải tôi không muốn.”
Vẻ mặt Trần Viễn hoàn toàn tan vỡ.
Trên mặt cô ấy thiếu điều viết dòng chữ: “Ba người chúng ta cùng mặc một cái quần lớn lên, hai người lén lút yêu đương sau lưng mình?”
Sắc mặt Chu Ngọc ở bên cạnh cũng trắng xanh đan xen, dường như cô ta chưa từng bị nam sinh nào bỏ qua như vậy.
Tôi tán thưởng nhìn Thẩm Yến.
Không ngờ Thẩm Yến nhìn rất thật thà này lại có thể phối hợp vả mặt với tôi như vậy.
Bữa cơm này không còn ai có tâm trạng để ăn nữa.
Chu Ngọc nói có việc nên đi trước.
Cô ta vừa rời đi, Trần Viện đã bùng nổ: “Không phải chứ, giữa hai người là thế nào vậy? Chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, vậy mà hai người còn ở trước mặt mình liếc mắt đưa tình được! Nói! Hai người lén lút bao lâu rồi?”
Thẩm Yến vốn ít nói, anh không nói gì, chỉ nhìn về phía tôi.
Tôi nhìn bóng lưng tức giận rời đi của Chu Ngọc, tâm trạng vui vẻ an ủi bạn thân: “Đừng có lớn tiếng thế, mình và Thẩm Yến không có gì cả, vừa rồi chỉ là muốn trả thù Chu Ngọc nên cố ý diễn cho cô ta xem thôi, cô ta làm hỏng túi của mình, lại còn vụng trộm với bạn trai cậu, tôi cố ý quyến rũ người cô ta thích trước mặt cô ta để trả thù, không ngờ Thẩm Yến lại phối hợp với mình tốt như vậy.”
Thẩm Yến hơi giật mình.
Ngón tay anh hơi động đậy.
Làn da cháy bỏng vừa tiếp xúc với tôi dường như cũng lạnh đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!