Tùy Tùy cũng không ngờ đường đường là biệt viện của Tề Vương lại hoang vắng như vậy.
Khu vườn rất rộng, chiếm phân nửa diện tích nhưng đã lâu không ai ở nên không được chăm sóc cẩn thận, cây cỏ sinh trưởng khắp nơi, cỏ hoang cao gần nửa người che khuất mọi thứ.
Gian nhà cũ kỹ thấp thoáng giữa lớp lá vàng, thê lương tiêu điều đến khó tả.
Tuy là ban ngày nhưng vừa tiến vào biệt viện này, sau lưng đã lạnh căm.
Nói là quỷ trạch nàng cũng tin.
Xuân Điều trợn to mắt, buột miệng thốt lên: "Nơi... nơi này cho người ở sao?"
Sau đó nàng phát hiện mình lỡ lời: "Nô tỳ không có ý này, lão bá đừng trách."
Phúc bá cũng hơi ngượng ngùng, sờ sờ gáy: "Viện này đã lâu không có người ở."
Hắn dẫn bọn họ vào trong, đồng thời giới thiệu nguồn gốc biệt viện: "Sơn Trì Viện này vốn là trang viên của Thọ An công chúa triều Thế Tông. Điện hạ bọn ta lập chiến công hiển hách ở biên quan nên bệ hạ rất vui mừng, đặc biệt ban thưởng, là người duy nhất trong các hoàng tử."
Lão nhân nói đến chủ nhân liền không giấu được sự tự hào, chiếc mũi cũng trở nên đỏ hơn.
"Thọ An công chúa?" Xuân Điều vừa nghe đến đại danh công chúa này liền tái mặt.
Vị công chúa này nổi tiếng xa hoa lãng phí vô độ, kiêu ngạo ương ngạnh, kết cục chết trẻ cùng phò mã với tội danh mưu nghịch, mấy trăm người trong phủ đều bị xử trảm.
Tùy Tùy đồng tình mà liếc sang nhìn nàng một cái, theo nàng biết, Thọ An công chúa bị ban chết cũng tại Sơn Trì Viện này, treo cổ cùng với 28 nam sủng của mình.
May là nàng không biết những điều này, nếu không sợ đến không ngủ được.
Lão nhân nói: "Vốn dĩ Bệ Hạ muốn cấp ngân khố để tu sửa nhưng điện hạ bọn ta yêu nước thương dân, không thể so với những tên công tử quần là áo lượt, nói dù sao cũng không ai ở, không cần lãng phí tiền vào đây."
Đây chẳng phải có người tới ở rồi sao, Xuân Điều nhịn không được thầm chửi trong lòng.
Tùy Tùy còn mỉm cười: "Điện hạ là người tốt."
Triều đình túng quẫn, đại loạn những năm Vĩnh Quang, Quan Trung bị tàn phá khắp nơi, "mười thất chín không", hiện tại vẫn chưa khôi phục lại.
(Yu: mười thất chín không là 10 hộ gia đình thì có 9 hộ bỏ trống. Tả cảnh nghèo đói, đày ải và chết chóc của nhân dân do nạn đói, chiến tranh và bạo tàn)Đường bộ, đường thủy bị phá hủy vẫn chưa được tu bổ, thóc gạo tơ lụa phía Nam rất khó vận chuyển đến Kinh thành. Phía Hà Bắc vẫn còn có sứ quân có vị thế ngang ngửa triều đình, lương thực không đến được Trường An, thỉnh thoảng còn có chiến trận ở biên cảnh.
Triều đình ngân khố trống rỗng, không ai rõ hơn Tùy Tùy.
Phúc bá áy náy nói: "Không biết cô nương tới, vốn nên tu sửa một chút. Hôm khác lão nô sẽ bẩm báo điện hạ tìm người đến tu sửa."
Tùy Tùy nhìn lớp sơn đã bong ra từng mảng trên cột trụ ngoài hành lang, lớp mạng nhện giăng dày đặc trên mái hiên, cười nói: "Không cần phiền toái, ta là người thô tục, nơi hoang dã cũng có thể ngủ được, chỉ cần có mái che cùng bốn phía có tường là tốt rồi."
Thật là người biết điều, Phúc bá thầm nghĩ.
"Cô nương yên tâm." giọng của hắn chân thành hơn, "Điện hạ sẽ không bạc đãi người bên cạnh."
Tùy Tùy gật đầu.
Nàng cũng không cho rằng Hoàn Huyên cố ý tra tấn nàng, có lẽ hắn cũng chưa từng tới biệt viện này. Cùng lắm hắn chỉ phân phó một tiếng, những việc nhặt này sẽ không hỏi đến.
Nhưng người bên dưới tất nhiên cũng nghiền ngẫm tâm ý của chủ nhân. Thái độ của hắn sẽ quyết định tình cảnh của nàng - nữ nhân bị đày đến nơi này, đương nhiên chẳng cần bận tâm.
Càng vào sâu, mặt Xuân Điều càng nghệch ra.
Tùy Tùy lại rất hài lòng, ăn sương uống gió lúc hành quân đánh giặc là chuyện bình thường, hiện tại trước mắt có mái ngói cũng đã không tồi.
Huống hồ so với việc chịu quản thúc mọi việc ở Vương phủ, lúc nào cũng bị người khác nhìn chằm chằm, ở đây vẫn tự tại hơn.
Toàn bộ Sơn Trì Viện rất rộng, đình đài quán các rải rác khắp nơi.
Phúc bá an bài hai chủ tớ trong một tiểu viện phía sau trong rừng phong.
Lớp sơn trên tấm biển đã bong ra, mơ hồ nhìn thấy ba chữ "Tê Hà quán".
Ngày mùa thu cỏ cây xơ xác, nụ hoa vẫn chưa hé nở, trong viện chỉ có nơi đây có cảnh trí tạm được.
Tiểu viện này cũng có chỗ tốt, có một đường mòn nối thẳng đến vườn sau của chủ viện, tiện cho Tề Vương triệu người thị tẩm.
Nếu hắn không hứng thú, động tĩnh ở đây cũng không quấy rầy đến hắn, đúng là rất chu đáo.
Thật ra Thanh Hàm Viện mới được xây dựng, có lẽ Hoàng Đế cũng cảm thấy cho nhi tử một tòa quỷ trạch cũng không hợp lý, vì thế đã phá dỡ tòa viện mà Thọ An công chúa ở lúc trước, xây dựng chính viện với ba lối vào.
Đương nhiên nếu Tề Vương không lên tiếng, Tùy Tùy không thể bước vào Thanh Hàm Viện.
Tùy Tùy men theo con đường mòn xuyên qua rừng phong, do không được người chăm sóc nên cây phong mọc um tùm, lá đỏ như đốm lửa như muốn bùng lên ngọn lửa giữa đám cỏ hoang.
Phúc bá dẫn người đến đây, giao chìa khóa tiểu viện cho Xuân Điều, nói với Tùy Tùy: "Lão nô không phiền đến cô nương nghỉ ngơi, lão nô và người hầu đều ở hộ viện đằng trước, cô nương thiếu gì cứ việc nói."
Hắn dừng một chút lại nói: "Phòng bếp nhỏ ở phía Đông, xuyên qua cánh rừng liền đến, củi nước đều có sẵn, mỗi sáng sớm đều có người đến đưa nguyên liệu, cô nương muốn ăn gì cũng có thể nói với lão nô."
Nghĩa là nơi đây cũng chẳng có người nấu cơm, còn phải để cô nương nhóm lửa nấu cơm sao?! Xuân Điều ngạc nhiên há hốc mồm, nhưng lần này đã nhịn được không nói ra.
Phúc bá nhìn sang đã hiểu ý của nàng, lúng túng nói: "Điện hạ đột nhiên phân phó, nhất thời không kịp mướn người, phiền cô nương đảm đương."
Tùy Tùy rất bình tĩnh: "Không sao."
Xuân Điều tựa như tang gia, lặng lẽ mở cửa viện, phất tay bảo tôi tớ dọn hành lý vào.
Tùy Tùy dạo quanh trong sân.
Tiểu viện chia làm hai lối gồm tiền đường và hậu viện, rộng ba mặt gian, trên trần là mái ngói xanh đen.
Ban đầu tường cột màu đỏ nhưng hiện tại tường và cột đều bị loang lổ.
Giữa đình có một cành mai già, vẫn chưa nở hoa, không biết sẽ có màu gì.
Thật ra phòng ốc sạch sẽ hơn mong đợi.
Phiến giường, án tủ đều là mới, màn trúc, màn che cùng đệm giường đều mới tinh, tuy không xa hoa mỹ lệ nhưng ít nhất sạch sẽ gọn gàng.
Mặt Xuân Điều hơi tối sầm, vẫn khó nén được thất vọng, lúc trước nàng rút hết tiền tiết kiệm ra chỉ vì giây phút hào hứng.
Nàng lấy hết vốn cần kiệm, không nên đổi lấy tiền đồ như vậy chứ.
Tùy Tùy hơi băn khoăn, Xuân Điều vốn là nô tỳ phủ Thứ sử, được các đặc quyền còn hơn cả các cô nương thôn gia, không nói đến cẩm y ngọc thực, ít ra vẫn không cần tự mình nhóm lửa nấu cơm.
Kết quả lại theo một chủ nhân không có tiền đồ như vậy, bản thân Tùy Tùy cũng thông cảm với nàng.
Hai người chủ tớ cất các rương hòm ổn thỏa, rửa tay rửa mặt thay xiêm y bụi bặm ra.
Xuân Điều cũng hòa hoãn hơn: "Nô tỳ xuống bếp xem thử."
Đêm trước Tùy Tùy gần như không ngủ, lúc này cực kỳ buồn ngủ, nàng ngáp một cái, cởi xiêm y chui vào chăn: "Ta ngủ một lát trước."
Bình thường nàng lười biếng, Xuân Điều vẫn luôn chướng mắt, tận tình khuyên bảo nàng nên phấn chấn hơn một chút.
Lần này ngoại lệ, nàng chẳng nói gì cả.
Bởi vì người có ý chí tiến lên như nàng cũng có thể nhìn ra, Tề Vương điện hạ không có khả năng đến một nơi như vậy.
Dù cho Lộc Tùy Tùy là thiên tiên hạ phàm cũng không thể.
Nhưng lần này, nàng đã nghĩ sai rồi.
...
Bầu trời như được gột rửa, ánh nắng ấm áp của mùa thu chiếu lên ngói lưu ly xanh của Điện Huy Du, ánh lên chút kim quang tựa như sóng nước lấp lánh trên mặt hồ.
Rời kinh ba năm trước là vào ngày xuân, thời tiết cùng cảnh vật đều tốt lành.
Hoàn Huyên xuống xe ngựa ở tiền điện, đổi sang bộ liễn, đi được nửa đường, dưới hành lang xuất hiện một thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hoàng Đế mặc thường phục, khoác áo lông chồn, đầu đội mũ sa màu đen, cách mấy trượng đã có thể thấy tóc mai hắn đã hoa râm, bước chân chậm chạp, sắc mặt vàng như nến, yếu ớt do bị bệnh tật tra tấn.
Nếu không có xiêm y là màu vàng độc nhất, Hoàn Huyên thiếu chút nữa không thể nhận ra nam tử trung niên trước mắt chính là phụ thân khôi vĩ bất phàm trong trí nhớ của hắn.
Tựa hồ cũng không cao như trong trí nhớ, không biết do lưng đã gù đi hay do bản thân hắn đã cao lên.
Hoàn Huyên lệnh nội thị dừng kiệu, hạ liễn, bước nhanh lên bậc thang đến trước mặt Hoàng Đế, hành lễ: "Nhi thần bái kiến Bệ Hạ."
Hoàng Đế vội nâng nhi tử dậy, hốc mắt đỏ lên: "Cuối cùng cũng biết trở về."
Lúc trước chia tay hai phụ tử thật sự không vui vẻ, dường như Hoàng Đế đã quên hoàn toàn, lúc này ông tựa như phụ thân yêu con trong thiên hạ, chỉ có mỗi tình thương con sâu sắc.
Dù Hoàn Huyên biết điều này ít nhiều cũng liên quan đến số trận thắng nơi biên quan của mình, vẫn không khỏi rầu rĩ trong lòng.
"Nhi thần bất hiếu, đã lâu không trở về, thỉnh Bệ Hạ trách phạt." Hắn vừa nói vừa cúi đầu.
Hoàng Đế đỡ nhi tử, bất mãn nói: "Bệ Hạ, Bệ Hạ gì chứ. Một tiếng Phụ hoàng cũng không gọi, trong lòng đang trách Phụ hoàng sao?"
"Nhi thần không dám." Hoàn Huyên nói.
Hoàng Đế vỗ lưng hắn, cười khổ nói: "Tiểu tử con có gì mà không dám, năm đó chạy đến An Tây còn không phải giận trẫm đó sao."
Hắn dắt nhi tử vào điện, thở dài: "Bất quá con An Tây đánh trận rất tốt, không hổ danh của tổ tiên. Có một đứa con như vậy, trẫm rất vui."
"Phụ hoàng quá khen."
Hoàng Đế sốt sắng nói: "Hiện tại trong vùng Tam trấn Tiết độ sứ Hà Sóc đang loạn, trộm cướp nổi dậy khắp nơi, nhiều lần xâm phạm biên giới. Triều đình một tướng khó cầu, giang sơn này của trẫm sau này còn phải dựa vào con nhiều."
Thái tử muốn hắn giao hổ phù, còn ý của Hoàng Đế lại muốn hắn tiếp tục cầm binh, điều này tất có thâm ý.
Ánh mắt Hoàn Huyên khẽ lay, cúi xuống nói: "Phụ hoàng quá lời, nhi thần sợ hãi."
Hai người bước vào đại sảnh, Hoàng Đế kéo nhi tử ngồi xuống án kỷ, lệnh thái giám đem trà lên: "Vốn nên uống cùng con vài chén, nhưng thái y dặn không được uống rượu, đành phải lấy trà thay rượu."
Hoàn Huyên nói: "Bệnh của Phụ hoàng đã khá hơn chưa?"
Hoàng Đế cười khổ: "Nhiều năm như vậy cũng đã quen. Sau khi hoàn thành đại hôn của Hoàng huynh con, trẫm sẽ về sống trong cung Ôn Tuyền."
Đang nói chuyện, cung nhân đã bưng thức ăn đi vào trong điện.
Hoàng Đế nói: "Dùng bữa trước, hôm nay không có người ngoài, phụ tử chúng ta phải tâm sự thật nhiều."
Dứt lời, tự mình nâng bình rượu kim ngân mạ vàng rót cho nhi tử: "Tiến cống năm nay, tuy rằng con ở An Tây, sợ cũng không có rượu ngon được như vậy. Nếm thử xem."
Rượu nho ngon nhất Tây Vực được rót vào ly lưu ly trong suốt tựa như ngọc bảo đỏ rực.
Hoàn Huyên cầm lên uống một ngụm, khen: "Quả thật rất ngọt."
Hoàng Đế cười nói: "Nếu thích thì đem mấy bình về."
"Đa tạ Phụ hoàng." Hoàn Huyên nói.
Hai phụ tử đối ẩm mấy lần, Hoàng Đế buông chén như đang suy tư: "Con ở phía Bắc có từng nghe ngóng được tin tức của Tiêu Linh không? Nó thật sự đã chết sao?"
Hoàn Huyên đặt nhẹ ly rượu xuống, mắt hiện lên vẻ tiếc nuối: "Nhi thần từng phái người đi tìm hiểu, lúc ấy Tiêu Linh ở giữa trận tên, mất mạng ngay tại chỗ, nhiều người có thể làm chứng."
Hoàng Đế nhăn mày, lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc Đông An Vương cả đời trung liệt, lại không có con trai, chỉ có một nữ nhi. Ai mà ngờ trời cao ghét bỏ, đoạn tuyệt cả huyết mạch, thật sự đáng tiếc."
Tuy nói là vậy, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ trút bỏ được gánh nặng.
Sau cuộc đại loạn hơn hai mươi năm trước, triều đình suy yếu khó vực dậy, thế lực Tiết độ sứ lại càng bành trướng, bề ngoài thì phục tùng triều đình nhưng trên thực tế chẳng khác nào như các nước chư hầu.
Trong đó Tiết độ sứ Tam trấn Hà Sóc có thế lực lớn nhất, dưới trướng có hai mươi vạn đại quân, bảy năm trước Đông An Vương Tiêu Yến chết vì bệnh, chỉ còn một đệ đệ bình thường vô dụng, cộng thêm một nữ nhi, đám văn võ cả triều đều thở dài nhẹ nhõm.
Không ngờ nữ nhi Tiêu Linh của Tiêu Yến anh tài ngút trời, tuổi còn trẻ mà tài giỏi hơn cả phụ thân, đúng lúc có kẻ nhiễu loạn biên cương, nàng tự thỉnh binh tướng, dùng 3000 binh mã đại thắng hai vạn kỵ binh của dân tộc Hề, mà lúc này nàng vừa mới cập kê.
Trận đại thắng này đã làm chấn động triều dã, nhưng so với những trận thắng mấy năm sau của nàng lại không tính là gì.
Hà Sóc có một vị chiến thần trấn thủ như vậy, biên quan trở nên yên bình. Nhưng trên đầu Hoàng Đế dường như treo thêm một thanh kiếm sắc, ban đêm không thể ngủ ngon.
Tinh quang chói mắt nhất nơi biên quan Đại Ung bỗng nhiên ngã xuống, hơn nữa còn dễ dàng chết trong một trận chiến nắm chắc phần thắng như vậy, khó làm người ta tin được.
Nhưng khi Tiêu Linh vừa chết, không ai có thể thống lĩnh Tam trấn Hà Sóc, thúc phụ Tiêu Đồng An của nàng không thể đảm đương, quân Hà Sóc sớm muộn cũng sẽ chia rẽ, triều đình chỉ cần ngồi xem hổ đấu là được.
Giải quyết được mối họa lớn trong lòng, cuối cùng Hoàng Đế cũng có thể kê cao gối mà ngủ.
Hoàn Huyên trong lòng hiểu rõ, lại có chút ngũ vị tạp trần, Tiêu Linh lớn hơn hắn ba tuổi, thành danh trước cả hắn. Hắn còn âm thầm xem nàng là đối thủ duy nhất, chỉ mong một ngày có thể cùng nàng sánh vai.
Hiện tại hắn không còn cơ hội tranh cao thấp với nàng, chỉ có thể thương tiếc.
Đều là tướng soái thiếu niên, luôn có chút thưởng thức lẫn nhau.
"Nhắc mới nhớ, trưởng huynh của con từng định thân với cô nương Tiêu gia lúc còn bé, nhưng nay cả hai đều..."
Năm đó trưởng tử của hắn định hôn với nữ nhân Tiêu thị cũng chỉ để ràng buộc.
Đáng tiếc Tiêu Yến mất sớm, Tiêu Linh lại xuất chúng ngang trời, vốn hôn sự của hai người cũng chẳng thể giải quyết được gì, nào ngờ...
Nhớ tới lúc trưởng tử ngỗ nghịch, ánh mắt Hoàng Đế tối lại, sau đó nỗi lòng rối loạn phức tạp hóa thành tiếng thở dài: "Bỏ đi..."
Người đã đi rồi, những điều đó không còn quan trọng.
Nhớ đến trưởng huynh, lồng ngực Hoàn Huyên cũng có chút nghẹn ngào, mi mắt cụp xuống, trầm ngâm một lúc mới nói: "Người đã đi xa, Phụ hoàng đừng quá đau buồn, xin lấy long thể làm trọng."
Hoàng Đế gật đầu: "Con hồi kinh cũng là chuyện vui, không nhắc tới việc này nữa."
Hai người cũng hết hứng nói chuyện, yên lặng dùng xong cơm trưa, Hoàng Đế ra lệnh cung nhân lui ra hết.
Hoàn Huyên thấy vẻ mặt Hoàng Đế lộ vẻ mệt mỏi, liền đứng dậy cáo lui.
Hoàng Đế nói: "Mẫu thân con ngoài miệng không nói nhưng trong lòng rất nhớ con, đến thăm nàng đi."
Vẻ mặt Hoàn Huyên buồn bã: "Vâng."
Hoàng Đế khẽ thở dài, phân phó thái giám chuẩn bị liễn, nắm chặt tay nhi tử kiên trì tiễn hắn ra ngoài điện, nhìn hắn bước lên liễn.
Sau khi rời khỏi Điện Huy Du đi về phía Bắc, vừa qua khỏi Vĩnh Hạng, chợt nghe tiếng bước chân cùng ngọc bội từ xa.
Hoàn Huyên lơ đãng nhìn lên, chỉ thấy nơi góc tường sâu đối diện có mấy cung nữ vây quanh một nữ tử trẻ tuổi đang chậm rãi đi tới.
Trái tim hắn đột nhiên thắt lại.