Chương 142: Phép màu
Chiếc ô tô điên cuồng lao đến kia giống như thiên binh hạ phàm, khiến linh hồn và trái tim của những kẻ đang đứng trong đại sảnh phải run rẩy sợ hãi.
Toàn bộ những bàn tiệc được bày ra trong đại sảnh bị chiếc ô tô đó đâm nát bét, mảnh vỡ văng tứ tung, nhìn vô cùng bừa bộn.
“Âm!”
Cánh cửa xe bị đóng sầm lại, Tân Vũ Phong đằng đẳng sát khí bước xuống xe, trong hai con ngươi là ngọn lửa đang cháy hừng hực, tựa như là Ma Vương đến từ địa ngục!
“Tần Vũ Phong, anh… Sao anh lại tới
Lâm Kiều Như kích động phát khóc, gọi †o.
Cô không ngờ rằng, trong lúc mình tuyệt vọng nhất, Tân Vũ Phong vẫn xuất hiện như một phép màu.
“Em không sao, anh mau tới cứu giám đốc Dương đi!”
Lâm Kiều Như đã sợ đến mức khóc như mưa rồi.
Nghe cô nói như vậy, Tân Vũ Phong lúc này mới phát hiện ra Dương Bách Xuyên đang nằm trong vũng máu dưới sản nhà.
“Tổng… Tổng…”
Dương Bách Xuyên há miệng ra, nhưng còn chưa kịp nói ra được mấy chữ “Tổng giám đốc” thì đã bất tỉnh.
Vừa nấy vì bảo vệ cho Lâm Kiều Như, ông ta bị Kiều Thiên Dã đánh đập, không biết đã bị đứt gãy mất bao nhiêu cái xương rồi.
Bây giờ nhìn thấy Tân Vũ Phong chạy đến, tinh thần của ông ta đã hoàn toàn buông lỏng, không thể cố gắng tỉnh táo thêm được nữa.
“Giám đốc Dương, tôi sẽ báo thù cho ông!”
Tần Vũ Phong xiết chặt nắm đấm, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh như băng, lộ ra vẻ sắc nhọn như có thể cắt cả xương.
Anh biết rất rõ rằng, nếu như hôm nay không báo tin cho mình, thì hậu quả sẽ khó mà lường được.
Chỉ sợ là Lâm Kiều Như đã rơi vào tay Kiều Thiên D.
Cùng lúc đó, Kiều Thiên Dã cũng đã lấy lại được tinh thần.
Nghĩ đến lúc vừa nấy bị khí thế của Tần Vũ Phong trấn áp, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu, cộng thêm bên cạnh có nhiều vệ sĩ đi theo, cho nên anh ta cảm thấy mình lại mạnh hơn nhiều.
“Thằng khốn kiếp, mày chính là thằng đã đánh Hổ Văn và Báo Hoa bị thương đúng không? Hừ, tao còn chưa đến tìm mày để tính sổ mà mày đã chủ động tìm tới cửa rồi! Như thế cũng tốt…
Ông đây muốn hung hăng chiếm đoạt Lâm Kiều Như ở ngay trước mặt mày, để mày biết được sự lợi hại của ông đây!”
Kiều Thiên Dã nói những lời vô cùng độc ác.
“Nói đi, anh muốn chết như thế nào?”
Tần Vũ Phong lạnh lùng mở miệng, trong từng câu từng chữ ấy là sát khí sắc bén.
“Hỗn xược!”
Một tên ám vệ chửi ầm lên: “Cậu chủ nhà tao chính là con một của ông Kiều Bát, toàn bộ các thế lực ngầm ở Dương Hải này đều phải cúi đầu nghe lệnh cậu ấy! Chỉ bằng mày mà cũng dám xấc xược không kính trọng cậu chủ ư?”
“Không sai! Lập tức quỳ xuống xin tha thứ đi, nói không chừng còn có thể chết toàn thây!”
“Nếu nhu mày dám có can đảm phản kháng, bọn tao sẽ chặt mày thành tám khối, ném cho chó gặm!”
Đám vệ sĩ của Kiều Thiên Dã hung dữ uy hiếp, vô cùng phách lối.
Mặc dù Tần Vũ Phong đánh thắng Hổ Vẫn và Báo Hoa, chứng tỏ thực lực cũng không tầm thường, nhưng bây giờ bọn chúng có tận bảy tám mươi người, số người đã chiếm ưu thế hơn, mỗi người nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ khiến Tần Vũ Phong phải chết chìm rồi!
“Chúng mày lên hết cho tao, nhớ kĩ là không được đánh hết, chỉ đánh gãy tứ chi của nó thôi! Để lát nữa khi ông đây “làm việc”, thì nó còn phải làm khán giả nữa!” Kiều Thiên Dã cười mờ ám, ra lệnh.
Vừa dứt lời, đã có mấy tên vệ sĩ ra tay, bọn chúng tấn công Tần Vũ Phong từ mọi góc độ.
“Rầm!”
Tần Vũ Phong đột nhiên dậm mạnh chân xuống đất, rất có uy thế của một kẻ có thể “Đập nát Càn Khôn, chấn động bốn phương”.
Thân hình của anh giống như một cơn gió, vọt tới chỗ mấy tên vệ sĩ kia, trong thoáng chốc chúng đã bị đánh bay ra ngoài, xương cốt trong cơ thể bị vỡ vụn toàn bộ.
“Con mẹ nó! Thằng chó này mạnh quát”