Chương 1472
Lập tức có người đi về phía Tân Vũ Phong.
“Tân Vũ Phong, chúc mừng anh!”
Tân Vũ Phong khẽ gật đầu và mỉm cười.
Thiền Nguyên Dung cũng đi tới, cười với Tân Vũ Phong rồi nói: “Đúng vậy, Tân Vũ Phong, chúc mừng c; lộc thi tập thể này như biến thành cuộc thi của cá nhân cậu mà thôi”
Tân Vũ Phong gật đầu: “Cảm ơn bà”
Ngay cả Lăng Khiếu Thịnh cũng đi tới, nói một câu chúc mừng với anh.
Tân Vũ Phong nhẹ gật đầu với anh ta.
Lăng Khiếu Thịnh nhanh chóng cúi đầu, đi vào góc ăn cơm.
Kể từ khi trận đấu loại trực tiếp kết thúc ngày hôm qua, Lăng Khiếu Thịnh vẫn luôn nõ lực làm giảm cảm giác về sự tồn tại của bản thân.
Lăng Khiếu Thịnh cũng biết việc quỳ gối của mình đã khơi dậy sự phãn nộ của công chúng đến mức nào.
Nhưng Lăng Khiếu Thịnh càng biết, Tân Vũ Phong đã đánh Hirano đến mức sắp nát cả tim gan, từ một góc độ nào đó, cũng chính là đang báo thù cho anh ta!
Lúc Lăng Khiếu Thịnh đối mặt với Tân Vũ Phong, cảm xúc vô cùng phức tạp.
Có hối hận, khi mới bắt đầu, không nên coi thường Tân Vũ Phong như vậy, thậm chí còn chủ động ra tay khiêu khích.
Có cảm kích, Tân Vũ Phong cuối cùng đã giúp anh ta xả được cơn giận.
Có ghen ghét… người đánh anh ta tới mức quỳ xuống xin tha, chỉ có thể nằm dưới chân Tân Vũ Phong, tim gan vỡ nát.
Những cảm xúc phức tạp cứ ngổn ngang chất đống.
Lúc này Lăng Khiếu Thịnh không biết nên như thế nào đối xử với Tân Vũ Phong như thế nào.
Nhưng ít ra câu chúc mừng kia cũng là thật lòng.
Lúc này Nhạc Linh Linh đã đi tới, kéo tay áo Tân Vũ Phong.
“Tân Vũ Phong, anh cũng đừng quá khiêm tốn, dù sao hôm nay anh cũng là trung tâm của bữa tiệc này mài”
“Hôm nay anh chính là anh hùng của Đại Hạ, đại anh hùng!”
Tân Vũ Phong nghe Nhạc Linh Linh khen, nở một nụ cười tươi.
Ngay sau đó, Tân Vũ Phong họ khan: “Đại anh hùng của Đại Hạ không phải là chiến thần Thiên Vũ sao?”
Nhạc Linh Linh khuôn ngẩng khuôn mặt nhắn lên, nhưng nhanh chóng tìm ra lý do: “Hai người không giống nhau, hai người là hai đại anh hùng ở hai lĩnh vực khác nhau! Chiến thần Thiên Vũ là đại anh hùng bảo vệ quốc gia, anh là đại anh hùng làm nước nhà vẻ vang”
“Đều là đại anh hùng, nhưng không phải là một loại đại anh hùng!”
Tân Vũ Phong nghe Nhạc Linh Linh nói, cảm thấy hơi buồn cười, cố ý trêu chọc Nhạc Linh Linh, truy hỏi cô ta: “Vậy bây giờ cô cảm thấy tôi và chiến thần Thiên Vũ, ai lợi hại hơn?”
Lần này Nhạc Linh Linh không có một chút do dự, nhìn Tân Vũ Phong bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Anh đúng là không biết xấu hổ, dám so sánh với chiến thần Thiên Vũt”
Tân Vũ Phong không nhịn nổi nữa, lại bị Nhạc Linh Linh làm cho bật cười.
Cô gái nhỏ này thực sự rất thú vị.
“Tân Vũ Phong nhìn vào đôi mắt Nhạc Linh Linh, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Ngày tốt như vậy. Lần trước uống rượu, hình như cũng là vì lý do này, nói đó là một ngày tốt đẹp.
Đối với tất cả mọi người đều là ngày tốt đẹp.
Đối với Tân Vũ Phong, đối với chiến thần Thiên Vũ, đối với đồng đội của chiến thần Thiên Vũ… Đều là một ngày tốt đẹp.
Nhưng đối với Bạch Hứa Trạch mà nói, không có ngày nào tốt đẹp.
Tân Vũ Phong nhận ly rượu trong tay Nhạc Linh Linh, uống một hơi cạn sạch.