Chương 1613
“Vậy thì được thôi, chờ lúc tôi đi thì tôi sẽ đi một mình, còn món đồ này tạm thời đưa cho cậu giữ. Sẽ do cậu đưa cho Hoàng thất của Đại Hạ, cậu thấy thế nào?”
Hán Đại nghe Tân Vũ Phong nói xong, toàn thân liền rung dữ dội!
Ngay sau đó, Hán Đại kính sợ đến nỗi toàn thân run rẩy: “Không không không, Thiên Vũ đại nhân, ngài hiểu lâm ý của tôi “Điều mà tôi không mong muốn nhất đó là Đỉnh Cửu Châu sẽ rơi vào tay của Hoàng thất!”
Tân Vũ Phong híp mắt, tiếp tục nhìn chẩm chảm Hán Đại.
Hán Đại vừa cắn răng vừa bất chấp nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình với Tân Vũ Phong.
“Thiên Vũ đại nhân… không, không phải là do tôi không trung thành mà là do Hoàng thất Đại Hạ bây giờ không đáng để có được”
“Thiên Vũ đại nhân anh tắm máu nơi chiến trường, lập bao nhiêu công lao hiển hách cho Đại Hạ. Nhưng Hoàng thất Đại Hạ lại qua cầu rút ván, nhanh như vậy đã không thèm đếm xia tới anh nữa rồi..”
“Còn về phía tôi… tôi cũng vậy, năm đó tôi chỉ là giết một đám giặc.
Oa xúc phạm Đại Hạ mà thôi. Nào biết được Hoàng thất lại đưa tôi đến ổ giặc chỉ để vuốt ve lửa giận của người Đông Hoàng. Nếu như: không nhờ có người giúp đỡ để tôi đứng vững vàng thì e là bây giờ tôi cũng sẽ không đứng ở đây nói chuyện với anh đâu!”
Hán Đại nói xong, lại tiếp tục cần răng, siết thật chặt hai nắm đấm.
“Thiên Vũ đại nhân, lời anh vừa nói bất kể là thật lòng hay tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thì tôi cũng phải nói với anh..”
“Hoàng thất Đại Hạ không đáng để giao phó!”
“Cho dù anh có ra lệnh cho tôi giữ Đỉnh Cửu Châu thì tôi cũng chỉ giữ tới ngày anh mang nó rời đi thôi!
“Dù sao chăng nữa thì tôi cũng sẽ không giao nó cho Hoàng thất Đại Hạ đâu, cũng sẽ không ủng hộ việc anh giao nó cho Hoàng thất Đại Hại”
“Chuyện mà tôi muốn nói với anh đó chính là chuyện này!”
Tân Vũ Phong nhíu mày, không nói một lời.
Anh không nghĩ tới, ngoài mặt thì Hán Đại hòa nhã hiền lành, nhưng bên trong thật ra…
Đã tích được biết bao sự không vừa lòng như vậy với Hoàng thất Đại Hạ Tân Vũ Phong nhếch mép.
Xem ra, trên một loại ý nghĩa nào mà nói thì anh và Hán Đại là cùng một loại ngư: Cho dù biết răng Đại Hạ không công bắng, cho dù trong lòng không vừa ý.
Sẽ chống lại nhưng chắc chắn sẽ không làm phản.
Sự trung thành được khắc sâu trong xương của bọn họ nhưng mà trong đầu bọn họ vẫn phân rõ giữa tốt và xấu.
“Tân Vũ Phong đi lên phía trước, một tay cầm Đỉnh Cửu Châu lên, một tay kia vươn ra vỗ vai của Hán Đại.
“Được rồi, tôi đã biết”
“Phương thức liên lạc của tôi cậu đã có rồi, có thời gian thì thường liên lạc với tôi”
“Chờ cậu trở về Đại Hạ rồi thì nhớ đến tìm tôi đó “
Hán Đại sửng sốt một lát, sau đó vui vẻ không thôi, gật gật đầu “Vâng, Thiên Vũ đại nhân!”
“Tân Vũ Phong gật đầu một cái với Hán Đại, sau đó lại nói: “Đúng rồi, bây giờ chuyện của tôi đã xong rồi, tôi phải chuẩn bị rời khỏi Đông Hoàng trở về Đại Hạ rồi”
Hán Đại ừ một tiếng, đứng dậy theo Tân Vũ Phong, hỏi: “Thiên Vũ đại nhân, việc anh làm tối ngày hôm qua đã giải quyết gọn gàng hết chưa? Có còn để lại băng chứng gì không? Nếu mà có thì để tôi điều người đi xử lý”
Tân Vũ Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chắc chẩn lắc đầu một cái: “Không có gì hết”
Đừng nói là không có cái gì, ngay cả là có hay là bị người khác biết được tối hôm qua người tiêu diệt toàn bộ gia tộc Miyamoto là chiến thần Thiên Vũ…
Tân Vũ Phong cũng chả lo sợ gì.
Đông Hoàng chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé mà thôi, nếu như như thế đã khiến cho Tân Vũ Phong sợ hãi rồi thì không khỏi phóng đại quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!